Cả Bùi Nghi, Mạc Lan đều há hốc mồm khi nghe thấy tin này. Triệu Quốc Đống thấy thế không khỏi có chút đắc ý.
Ở tuổi của hắn chỉ cần không quen thì khi giới thiệu thân phận của hắn sẽ làm người ta kinh ngạc như hai cô này.
- Mỹ ca, anh nói anh ta là Bí thư thị ủy Ninh Lăng? Em có nghe lầm không? Sao có thể?
Cả Mạc Lan hay Bùi Nghi đều khó có thể tiếp nhận sự thật này. Người này còn trẻ thế mà là Bí thư thị ủy sao? Quyết không thể.
- Ồ, Bí thư thị đoàn, có được không?
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn hai cô gái.
Bí thư thị đoàn? Mạc Lan và Bùi Nghi lúc này mới bừng tỉnh thở phào nhẹ nhõm, vậy còn được. Hơn 30 tuổi làm đến chức này, cũng là cán bộ cấp chính huyện, tuy giỏi nhưng không đến mức làm người ta quá sợ.
Nhưng Mạc Lan, Bùi Nghi đều không ngu, các cô liền nghĩ đến một Bí thư thị đoàn nói chuyện xây dựng sân bay với Vương Phủ Mỹ, có phải quá hư vô không? Hơn nữa Vương Phủ Mỹ vừa nãy nói Triệu Quốc Đống cao như vậy, nhìn như thế nào cũng không giống một Bí thư đoàn mà. Vì thế các cô đều nghi ngờ nhìn Vương Phủ Mỹ và Triệu Quốc Đống.
Vương Phủ Mỹ không nhịn được cười. Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại nghiêm túc cúi đầu uống rượu, hắn không thèm để ý đến ánh mắt giết người của hai cô gái.
- Triệu Quốc Đống, anh đang trêu chúng tôi phải không?
Bùi Nghi thật sự nổi giận. Nói chuyện lúc trước đã bị hắn ép, bây giờ hắn lại còn nói với giọng không coi mình ngang hàng, coi mình là trẻ con vậy.
- Không có mà, tôi thấy phản ứng của hai cô là không thể chấp nhận nên đưa ra câu trả lời làm hai cô có thể thoải mái, không tốt sao? Có vấn đề gì không?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
Bị Triệu Quốc Đống trên như vậy làm mặt Bùi Nghi đỏ bừng lên. Cô trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Anh nói thật cho tôi biết anh rốt cuộc đang làm gì?
- Cô hỏi là tôi bây giờ?
Triệu Quốc Đống cảm thấy cô bé này có chút ngây thơ, khờ khạo, mà trêu Bùi Nghi cũng làm hắn vui vẻ lên.
- Đúng, anh nói thật đi.
Mạc Lan cười cười cắt ngang cuộc chiến này.
- Ừ, bây giờ tôi là học sinh, tôi lên Bắc Kinh để học, nếu không tôi lên Bắc Kinh này làm gì?
- Thật sao?
Bùi Nghi không tin nên nhìn Triệu Quốc Đống với vẻ đầy nghi ngờ.
- Thật, nếu không cô có thể hỏi Mỹ ca để xác thực.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
Thấy Bùi Nghi nhìn tới, Vương Phủ Mỹ gãi đầu nói:
- Chính xác mà nói Triệu Quốc Đống bây giờ là học sinh đi học chuyên tu.
- Học chuyên tu?
Vương Phủ Mỹ nói như vậy không thể làm Bùi Nghi bớt nghi ngờ. Cô thấy có vấn đề gì trong đó:
- Anh đang học ở đâu?
- Ngay ở Hải Điến này thôi, tôi không phải đến đây rất nhanh sao?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
- Ở Hải Điến, trường tên gì thế?
- Trường ở số 100 Hải Điến.
Triệu Quốc Đống nói.
Bên đó không có trường nào mới đúng, Học viện quan hệ quốc tế nằm cách đoạn đó một đoạn mà. Hắn học ở đâu nhỉ?
Vương Phủ Mỹ không đành lòng nhìn Triệu Quốc Đống cứ thế trêu chọc Bùi Nghi nên xen vào:
- Bùi Nghi, Quốc Đống vào học ở trường Đảng Trung ương.
Bùi Nghi muốn ngất, dù không ở trong nhà nước thì cô cũng biết vào trường này học có nghĩa là gì.
- Ồ, vậy anh thật sự là Bí thư thị ủy Ninh Lăng?
Bùi Nghi vô thức che miệng:
- Vậy ba năm trước anh nói với tôi là đang làm việc ở Hoài Khánh là lừa tôi, phải không?
- Không, tôi không lừa cô, lúc ấy tôi đang công tác ở Hoài Khánh mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ý của anh là nói ba năm trước anh còn làm ở Hoài Khánh, ba năm sau anh có thể làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng?
Bùi Nghi không thể hiểu nổi chênh lệch trong đó lớn như thế nào.
- Ba năm trước Quốc Đống đúng là công tác ở Hoài Khánh, chẳng qua lúc ấy Quốc Đống làm Thị trưởng, bây giờ điều tới Ninh Lăng làm Bí thư.
Vương Phủ Mỹ ở bên giải thích.
Triệu Quốc Đống mơ hồ nhận ra ngọn lửa trong mắt Bùi Nghi, hắn thấy nguy hiểm. Hắn rất khôn khéo ám chỉ mình đã kết hôn nhưng giống như đối phương hoàn toàn không nghe tin này. Theo lý hắn ám chỉ rất rõ, dù là Bùi Nghi có ngốc không hiểu thì Mạc Lan cũng phải hiểu mà.
Đến khi về trường, Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ chuyện hôm nay. Vương Phủ Mỹ cuối cùng đã ly hôn, Mạc Lan đã đạt được tâm nguyện. Hắn tin không đầy năm nữa hai người này sẽ lấy nhau. Mà như vậy Vương Phủ Mỹ sẽ bị ảnh hưởng như thế nào cũng khó nói.
Triệu Quốc Đống không thể nào đánh giá Vương Phủ Mỹ, nhưng đối với Lâm Băng mà nói đó chính là sự tổn thương lớn. hôn nhân không đơn giản là một danh phận với người phụ nữ, mà đó còn là bến đỗ, chỗ dựa, mà ly hôn sẽ mất đi tất cả.
…
Triệu Quốc Đống rời giường ra mở cửa sổ cảm nhận làn không khí lạnh ập vào mặt. Nhiệt độ Bắc Kinh thấp hơn bên kia không ít, tuyết vẫn còn rơi.
Uống rượu làm Triệu Quốc Đống có đêm ngủ ngon, đã lâu hắn không có giấc ngủ thoải mái đến thế, không phải lo gì.
Trong lễ khai giảng buổi sáng, Điêu Thuần Dương, Tần Chí Cương cùng Triệu Quốc Đống không ở cùng một lớp, mà Lớp 2 không có ai nhận ra hắn.
Triệu Quốc Đống đoán các phòng ký túc quanh chỗ mình là cùng lớp, nhưng người ở đây đến từ khắp nơi, không ai nhận ra ai.
Các cán bộ tham gia học lần này đều đến từ các tỉnh, thành, các công ty nhà nước trực thuộc trung ương, được chia làm năm lớp. Mỗi lớp khoảng 30 người chia làm bốn tổ.
Triệu Quốc Đống cũng lần đầu tiên vào trường Đảng Trung ương học, nhưng lúc làm việc ở Bộ năng lượng cũng đi ngang qua xem.
Lễ khai giảng do phó hiệu trưởng thường trực Dương Thiên Minh chủ trì, hiệu trưởng Trần Thanh Dương phát biểu.
Trần Thanh Dương là người phía nam nên giọng khá nặng, chẳng qua đối với các học viên phía nam như Triệu Quốc Đống lại thấy thân thiết. Trần Thanh Dương phân tích tình hình quốc tế rất thấu đáo, nói đến tình hình trong nước cũng có phương pháp.
Trần Thanh Dương nói gần tiếng rưỡi, Triệu Quốc Đống thấy mọi người đang ngồi đều hăng hái, các học viên đều quý trọng cơ hội không dễ dàng có được này.
Sau khi hiệu trưởng nói xong, Triệu Quốc Đống cũng vỗ tay theo mọi người. Đại nhân hắn thấy tay trái mình bị người chạm vào, hắn nhìn sang thì thấy đó là một người đàn ông khoảng 46, 47 tuổi.
- Chào cậu, tôi là Ngô Nguyên Tể - ở Hồng Sơn Điền Nam.
Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng, người này có vẻ nhiễm phong cách truyện kiếm hiệp nên nói rất ngắn ngọn.
- Triệu Quốc Đống, Ninh Lăng – tỉnh An Nguyên. Rất hân hạnh.
Triệu Quốc Đống học cách của đối phương mà nói lại.
Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, mắt Ngô Nguyên Tể sáng lên. Y có vẻ giật mình nói:
- Tôi mới phải hân hạnh, Bí thư thị ủy của thị xã đạt giải nhất Trung Quốc. Tôi ngưỡng mộ đại danh của anh từ lâu, không ngờ anh lại tới đây học, còn có thể làm bạn.
Mặc dù nói nhỏ nhưng Ngô Nguyên Tể vẫn có chút giật mình vì độ tuổi của Triệu Quốc Đống. Người này còn trẻ không nói, hơn nữa năm ngoái còn sáng tạo kỳ tích kinh tế của cả Trung Quốc, điều này làm Ngô Nguyên Tể không khỏi thầm than trường Đảng trung ương chính là trường Đảng trung ương, đầm rồng hang hổ.