Ba người ngồi ăn cơm với cảm giác khá lạ so với bình thường. Triệu Quốc Đống đoán hai người kia cũng như mình, trong lòng có chút xúc động, từ việc hai người vừa ăn, vừa ít nói chuyện là hắn có thể nhận ra.
Đúng thế, ngồi ăn như thế này đã lâu bọn họ không được ngồi ăn. Bình thường không mời khách lại là khách mời, còn ăn cơm như nhân viên bình thường đúng là hiếm có.
Ăn uống xong, mọi người về chỗ ở của mình.
Đã lâu không có ai đi cùng, mà trong tay cũng không có việc gì làm, điều này làm Triệu Quốc Đống cảm thấy mình có vẻ không quen. Bảo sao vị giáo viên họ Triệu đã nhắc hắn phải nhanh chóng quen với cuộc sống nơi đây.
Trước khi đi, thị xã cũng tổ chức tiệc tiễn Triệu Quốc Đống. Chỉ có các thường vụ và Phó thị trưởng tham gia. Đương nhiên hai vị chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân và chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thị xã cũng tham gia.
Triệu Quốc Đống thực ra cũng không muốn như vậy. Nhưng hắn đi học ba tháng, người ta mời cơm cũng không tiện từ chối mà. Vì thế hắn liền quyết định tổ chức chung một thể.
Sau bữa ăn này chính là đánh dấu giai đoạn hắn tạm thời rời khỏi công việc của Ninh Lăng, việc lớn nhỏ của Ninh Lăng về cơ bản do Chung Dược Quân phụ trách. Triệu Quốc Đống thấy đây là cơ hội để Chung Dược Quân tự rèn luyện. Nó là rất quan trọng đối với sự trưởng thành của Chung Dược Quân. Y cần cơ hội như vậy để quá độ.
Triệu Quốc Đống cũng nghĩ nếu một ngày mình rời khỏi Ninh Lăng thì ai sẽ thay mình làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng? Tính đi tính lại Chung Dược Quân là thích hợp nhất. không vì gì khác mà vì nhiều quan điểm phát triển của đối phương phù hợp với hắn. Mặc dù Chung Dược Quân cũng có nhượng điểm nhưng ít nhất có thể kéo dài chính sách của Triệu Quốc Đống tại Ninh Lăng, làm cho Ninh Lăng phát triển thêm nữa.
Nhưng vài nhược điểm hiện nay của Chung Dược Quân trên vị trí Thị trưởng không thấy rõ nhưng nếu lên làm Bí thư thị ủy sẽ được phóng đại lên rất nhiều. Đây là điều làm Triệu Quốc Đống lo nhất.
Tính cách của Chung Dược Quân quá ôn hòa, thiếu sự cố chấp, kiên định với quan điểm của mình. Người như vậy lại có ưu điểm là giỏi đoàn kết, hợp tác với mọi người. Ở điểm này Chung Dược Quân có phần giống Tằng Lệnh Thuần. Vì thế nếu Chung Dược Quân làm Bí thư thị ủy rồi chọn được một vị Thị trưởng thích hợp sẽ càng tốt hơn.
Triệu Quốc Đống cảm thấy mình tự nhiên suy nghĩ quá nhiều, quá xa. Tương lai nếu hắn đi cũng không đến lượt hắn chỉ trỏ vào bộ máy lãnh đạo Ninh Lăng. Tỉnh ủy nhiều lắm hỏi ý kiến hắn một chút mà thôi. Nhưng Ninh Lăng là nơi hắn dành không ít tâm huyết, nó phát triển hay suy yếu gắn liền với cảm xúc trong lòng hắn. Dù là hắn đi đâu chỉ sợ cũng không thể quên.
Triệu Quốc Đống về phòng, điện thoại để trong túi quá yên lặng cũng là điều hắn không quen.
Ngồi trên ghế lấy ra quyển sách “Vụ án giết người trên xe khách Phương Đông” hắn mới mua. Đây là quyển tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng, bối cảnh là vụ án bắt cóc ở Mỹ.
Hắn định lợi dụng thời gian đi học để đọc thêm nhiều sách, nó thuận tiện nâng lên lối suy nghĩ và khả năng phân tích của hắn.
Phòng rất yên tĩnh nhưng Triệu Quốc Đống lại thấy mình không bình tĩnh nổi, luôn có gì đó làm hắn xúc động đến độ không có tâm trạng đọc sách. Triệu Quốc Đống có chút buồn bực, bình thường dù là ở Ninh Lăng hắn đều có thể dành ra một hai tiếng trước khi đi ngủ để đọc sách, sao bây giờ nhàn nhã lại không có hứng đọc thế này?
Ngay khi Triệu Quốc Đống đang bực bội thì điện thoại di động vang lên đã giải thoát sự phiền não của hắn.
Là Vương Phủ Mỹ gọi tới, điều này làm Triệu Quốc Đống rất ngạc nhiên.
Cả đợt tết vừa rồi Vương Phủ Mỹ như biến mất, Triệu Quốc Đống gọi điện thì y chỉ nói rất bận, hoặc là nói đang ở Thiên Châu. Hắn đoán Vương Phủ Mỹ có vấn đề gì đó nhưng hắn sợ không dám gọi điện cho Chung Dược Quân. Có lẽ không có việc gì, hắn mà gọi điện lại châm mồi ngọn lửa thì sao?
- Mỹ ca, sao lại gọi điện cho em lúc này thế? Ẩn thân lâu như vậy đã chịu xuất hiện rồi sao?
- Cậu đừng nói như vậy với anh, có phải đang ở trường không?
Vương Phủ Mỹ nói với giọng điệu khá tốt, Triệu Quốc Đống cảm thấy đối phương có lẽ vừa giải quyết được vấn đề khó khăn nên chủ động gọi cho mình.
- Vâng, chiều đến trường đăng ký, đi ăn, em định đọc sách cả tối, mai khai giảng rồi.
Triệu Quốc Đống phát hiện nhận được cuộc điện này làm mình trở nên bình tĩnh.
- Vậy thì được, tối nếu chú thấy quá dài thì có cần anh đến đón không?
Vương Phủ Mỹ cười ha hả nói.
- Anh ở Bắc Kinh? Đến lúc nào vậy?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói.
- Anh đến trước chú hai hôm, tới Bộ dân chính có chút chuyện.
Vương Phủ Mỹ nói:
- Anh không tới đón đâu, chú sang thẳng đây đi. Anh ở bên cạnh cầu Tô Châu, chú đến cầu rồi gọi điện cho anh.
Đây là một quán bar khá sang trọng và lãng mạn, Triệu Quốc Đống thật ra không thích mấy nơi như thế này.
Mặc dù thời gian hắn ở Bắc Kinh không ngắn nhưng nói thật ngoài việc thi thoảng đi cùng mấy người bạn uống rượu, nói chuyện ra thì bình thường hắn không thích đi đâu mấy, nhất là nơi sôi nổi hoặc lãng mạn quá. Vừa nhìn toàn thấy các đôi nam nữ ngồi với nhau, Triệu Quốc Đống không thuộc nhóm này.
- Mỹ ca, hai chúng ta đến đây làm gì? Bị người ta nhìn không chừng còn phải xem người ta làm gì đó. Đây có phải là nơi chuyên môn cung cấp cho những người có sở thích đặc biệt không?
Triệu Quốc Đống nhìn quanh rồi nói.
- Cút, chú đừng nói linh tinh, cẩn thận chủ quán đuổi chú ra ngoài đó.
Vương Phủ Mỹ cười nói.
- Được đó, người có thể đá em ra hình như còn chưa xuất hiện trên đời.
Triệu Quốc Đống nhét tay vào túi, bình tĩnh nói:
- Mỹ ca, anh gọi em ra đây có phải để em mở rộng tầm mắt không thế?
- Được rồi, anh biết chú là người bận bịu, hôm nay có chuyện quan trọng nên mới gọi chú ra.
Đi theo hành lang, Vương Phủ Mỹ có chút do dự nói.
- Chuyện quan trọng, là chuyện gì? Chuyện công việc của Thiên Châu hình như không có quan hệ với Ninh Lăng mà.
Triệu Quốc Đống nói.
- Là chuyện riêng của anh. Quốc Đống, anh muốn chú giúp anh một chút.
Vương Phủ Mỹ quay đầu lại nói.
- Chuyện riêng ư?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra nhưng rất nhanh hắn nhận ra vấn đề từ mặt Vương Phủ Mỹ.
- Có phải là cô gái tiếp viên hàng không kia ở đây không? Sao, muốn đàm phán với anh, em sớm đoán được mà, mẹ nó chứ, thời buổi này đúng là ..
- Không, Quốc Đống, chú đừng nghĩ phức tạp như vậy. Anh ly hôn rồi, Lâm Băng sau khi biết cũng chấp nhận ly hôn với anh. Anh đã xin lỗi cô ấy, nhưng anh không thể có lỗi với Mạc Lan.
Vương Phủ Mỹ nặng nề nói.
- Ly hôn?
Triệu Quốc Đống giật mình. Chung Dược Quân kia có lẽ chính là nữ tiếp viên hàng không. Nghĩ đến Lâm Băng từ nay về sau sống một mình khiến hắn không dễ chịu cho mấy, vì thế nói chuyện cũng không hề khách khí:
- Vậy anh muốn em tới đây làm gì? Chủ trì nghi lễ cho hai người sao?