Trên thực tế việc Thiết Minh nhận chức cũng có nhiều tranh luận. Lục Kiếm Dân khi ấy rất khó chịu vì việc Chung Dược Quân cố gắng đề cử Thiết Minh. Y cho rằng Chung Dược Quân đây là dùng người thân, ít nhất cũng không thể nói rõ Thiết Minh có đủ năng lực để làm Bí thư huyện ủy Tào Tập. Bây giờ Triệu Quốc Đống xem ra lời nói của Lục Kiếm Dân cũng có lý của y.
Biểu hiện hơn năm qua của Thiết Minh cũng chứng thực lo lắng của Lục Kiếm Dân. Thiết Minh có tính cách quá mềm yếu, thiếu năng lực xử lý khẩn cấp và can đảm gánh vác trách nhiệm. Nếu như nói khuyết điểm này lúc làm Chủ tịch huyện còn có thể bỏ qua nhưng anh là Bí thư huyện ủy thì tuyệt đối không đủ tư cách.
Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ xem nên làm như thế nào nói với Chung Dược Quân việc điều chỉnh Thiết Minh, thậm chí cả bộ máy Tào Tập. Nhưng bởi vì hắn không tìm được cơ hội thích hợp nên gác lại. Không ngờ Chung Dược Quân lại chủ động đưa ra đề nghị này làm Triệu Quốc Đống khá vui vẻ.
Bộ máy Huyện ủy, Ủy ban Tào Tập nhất định phải được điều chỉnh mạnh, nếu không thì Tào Tập không thể sống dậy được. Theo xu thế phát triển hiện nay thì năm nay Đông Giang, Thổ Thành, Vân Lĩnh thậm chí Phong Đình đều sẽ vượt qua Tào Tập. Tào Tập sẽ rơi xuống hoàn cảnh tranh vị trí cuối với Thương Hóa, hơn nữa nếu cứ với tình hình hiện nay thì năm sau Tào Tập nhất định đứng cuối.
Ai tới làm Bí thư, chủ tịch Tào Tập, vực dậy Tào Tập là vấn đề cần giải quyết nhất hiện nay.
Trong mắt Triệu Quốc Đống cũng có vài lựa chọn nhưng hắn vẫn thiếu thiếu gì đó.
Tào Tập trước đây là huyện luôn đứng trong top 3 của Ninh Lăng, bây giờ rơi xuống hạng cuối cùng, nó có quan hệ lớn đến việc thỏa mãn. Khi Sử Chí Hòa làm Bí thư huyện ủy Tào Tập thì hiện tượng này càng đột xuất. Nếu không xử lý mạnh tay thì không chừng nó sẽ thành thứ kéo chân sau của Ninh Lăng.
Thôi Tú Phu cùng Chu Trọng đều có biểu hiện xuất sắc trên cương vị của mình, đạt thành tích rõ ràng. Triệu Quốc Đống cũng có ý muốn hai người này xuống dưới rèn luyện. Vị trí Chủ tịch huyện Tào Tập thì Triệu Quốc Đống có ý muốn để Chu Trọng làm nhưng ai làm Bí thư huyện ủy lại là điều hắn chưa tìm được người thích hợp.
Tình hình Thương Hóa cũng không khả quan, Bí thư huyện ủy Cao Xuyên mặc dù khá cần cù nhưng năng lực phát triển kinh tế lại thiếu. Mà bản thân y cũng yếu, năm nay vì bệnh tim nên phải đi phẫu thuật, y cũng hy vọng Thị ủy điều chỉnh lên vị trí khác dễ dàng hơn một chút.
Tiêu Phượng Minh cũng báo cáo qua việc này với Triệu Quốc Đống, lần này hắn cũng muốn điều chỉnh vị trí Bí thư huyện ủy Thương Hóa vào. Nói cách khác bộ máy hai huyện sẽ điều chỉnh mạnh. Nó sẽ mang lại một cơn chấn động không nhỏ trong toàn bộ các quận, huyện Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống không có chủ trương dễ dàng điều chỉnh nhân sự nhưng khi mà điều chỉnh nhỏ không giải quyết được vấn đề thì hắn cũng không ngại mạnh tay.
Tiêu Phượng Minh cũng theo ý đồ của Triệu Quốc Đống, trong điều chỉnh nhân sự lớn thường là có chuẩn bị đầy đủ, xác định thời cơ rồi thông qua một lần để thấy tác dụng.
….
- Suy nghĩ của sếp thì tôi không nắm được. Chẳng qua có thể khẳng định Thiết Minh sẽ bị điều chỉnh, có lẽ cả bộ máy cũng dính tới. Thị trưởng Chung cũng ý thức được điểm này nên chủ động tới nói chuyện với sếp. Sếp thật ra khá kiên nhẫn đợi Thị trưởng Chung tỏ thái độ.
Có thể làm Tiêu Phượng Minh nói thoải mái như vậy thì ngoài Lưu Như Hoài ra sẽ không còn ai khác.
Từ lúc còn làm việc ở Khuê Dương, hai người đã có quan hệ mật thiết. Hai người tiến lên người như nhất trí. Tiêu Phượng Minh đi trước một bước, Lưu Như Hoài về cơ bản sau đó cũng tiến lên một bước. Đến khi Triệu Quốc Đống tới làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, hai người gần như không hẹn mà cùng đứng về phía Triệu Quốc Đống. Mọi người thông qua phương thức khác nhau mà chuyển biến hệ thống. Kết quả Tiêu Phượng Minh thành Trưởng ban tổ chức cán bộ mà Triệu Quốc Đống tin tưởng, có địa vị quan trọng trong Thị ủy. Còn Lưu Như Hoài cũng thành công vượt qua cửa từ cấp huyện lên cấp sở.
- Nói cách khác trong mắt sếp đã có người thích hợp cho bộ máy Tào Tập?
Lưu Như Hoài suy nghĩ một chút rồi nói.
bộ máy nhân viên Tây Giang cũng không quá hợp lý, Lưu Như Hoài vẫn hy vọng có thể thông qua cơn sóng điều chỉnh này để làm kết cấu bộ máy Tây Giang càng thêm tối ưu, tăng cán bộ trẻ có năng lực, sự nhiệt tình. Nhất là khi thấy Giản Hồng, Hoắc Vân Đạt hơn năm qua hợp tác tốt khiến Đông Giang phát triển cực nhanh. Mặc dù tốc độ phát triển của Tây Giang không chậm nhưng theo như Lưu Như Hoài nghĩ bên cạnh có một đối thủ cạnh tranh như vậy làm y không yên tâm, làm y càng thấy cần nên thay đổi ở Tây Giang đôi chút.
Nếu Thị ủy đã có ý điều chỉnh trong toàn thị xã, Lưu Như Hoài đương nhiên không bỏ qua cơ hội này. Tào Tập, Thương Hóa cũng có khả năng điều chỉnh mạnh, mà Tây Giang lại muốn đồng chí vài chức phó. Ngay cả Cổ Bình Nguyên trong thời gian này cũng có suy nghĩ đến vị trí Bí thư huyện ủy hai huyện kia. Lưu Như Hoài thật ra rất ủng hộ người cộng tác của mình đi ra ngoài.
- Việc này tôi chưa rõ, chẳng qua trong thời gian này sếp hay gọi Thôi Tú Phu cùng Chu Trọng tới, hơn nữa sếp cũng đề cập với tôi việc nên để hai người Thôi Tú Phu cùng Chu Trọng có cơn hội rèn luyện mới có lợi cho sự trưởng thành. Tôi cho rằng sếp muốn để Thôi Tú Phu cùng Chu Trọng xuống dưới.
Tiêu Phượng Minh bỏ chén xuống.
- Ồ.
Lưu Như Hoài ngẩn ra:
- Để Thôi Tú Phu cùng Chu Trọng xuống có phải làm bọn họ thiệt thòi không? Thị xã có thể bỏ được bọn họ trong lúc quan trọng như thế này sao?
- Quan điểm của sếp khác chúng ta. Sếp thấy nếu là vàng thì ở đâu cũng sẽ sáng, mà người trải qua nhiều cương vị thì càng trở nên bắt mắt hơn. Thôi Tú Phu cùng Chu Trọng mặc dù đến Ninh Lăng chúng ta đã hơn năm nhưng do không phải người địa phương, thiếu quan hệ nên trong nhiều công việc không thể phát huy được tác dụng lớn nhất, ít nhiều bị ảnh hưởng. Nếu có thể xuống làm lãnh đạo quận, huyện nào đó, dần dần bồi dưỡng bộ máy của mình thì cũng có lợi cho bọn họ đi lên vị trí cao hơn.
Tiêu Phượng Minh lắc đầu nói:
- Sếp đánh giá cao năng lực làm kinh tế của bọn họ, hy vọng bọn họ mang tới quan điểm mới cho các quận, huyện.
Lưu Như Hoài hơi động tâm, nếu Cổ Bình Nguyên thật sự phải đi, như vậy lựa chọn Thôi Tú Phu hoặc là Chu Trọng đến làm chủ tịch Tây Giang cũng là lựa chọn tốt.
Cổ Bình Nguyên mặc dù phối hợp ăn ý với mình nhưng tính cách quá cứng rắn, có lúc tranh chấp với Lưu Như Hoài. Mặc dù bản thân Lưu Như Hoài không chấp nhất chuyện này nhưng chưa chắc đã muốn như vậy. Chẳng qua do cả hai vẫn khống chế tốt tâm trạng của mình nên giờ vẫn giữ được quan hệ khá ổn định.
- Lần này thị xã điều chỉnh từ trên xuống dưới có thể lớn không vậy?
Lưu Như Hoài nói.
- Có nhưng không nhiều. Sao, muốn đề cử người thích hợp ư? Hay là cảm thấy cán bộ Tây Giang đủ đảm nhiệm, không cần người ngoài tiến vào?
Tiêu Phượng Minh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nếu lão Cổ mà được điều đi thì tôi nghĩ không phải Chu Trọng chính là Thôi Tú Phu có thể sẽ tới giúp anh.
Lưu Như Hoài không nói mà suy nghĩ xem ai trong hai người này thích hợp với vị trí chủ tịch Tây Giang hơn.
- Bây giờ suy nghĩ vấn đề này còn hơi xa. Thứ ba thuần tới sếp phải qua cửa ở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy nữa, sau đó mới có thể tính tới việc khác.
Tiêu Phượng Minh cười nói:
- Nội dung hội nghị lần này rõ ràng là nhằm vào Ninh Lăng, phải xem sếp hóa giải như thế nào thôi.
- Không lo xa sẽ phải lo gần. Năm nay Đông Giang và Thổ Thành phát triển nhanh như vậy cũng làm Tây Giang thấy lo lắng và áp lực. Tôi hy vọng thị xã có thể điều chỉnh bộ máy Tây Giang một chút, làm cho Tây Giang sang năm sáng tạo thành tích huy hoàng hơn nữa.