Triệu Quốc Đống vốn còn muốn tới công trường xây dựng trung tâm vật tư kia xem nhưng trên xe hắn đã nhận được bốn năm cuộc điện thoại chúc mừng, hắn đành phải gác chuyện kia lại mà về văn phòng.
Văn bản đã gửi tới Tỉnh ủy cũng có nghĩa việc đã hoàn toàn xác định, Long Ứng Hoa dù giãy dụa như thế nào cũng vô dụng. Triệu Quốc Đống có thể khẳng định chuyện Vân Lĩnh kẻ nhằm vào mình là Long Ứng Hoa.
Chẳng qua chuyện này đã là quá khứ, khi đã xác định thì mọi người lại về trạng thái công việc vốn có của mình. Chỉ là Long Ứng Hoa dùng thủ đoạn như vậy để nhằm vào đối thủ cạnh tranh thì lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy, Ủy ban có bỏ qua hay không? Đây rõ ràng là khiêu chiến quyền uy của Tỉnh ủy. Khi Triệu Quốc Đống về văn phòng, Tiêu Phượng Minh đã chờ ở đây.
- Bí thư Triệu, chúc mừng.
Tiêu Phượng Minh đây là thật lòng vui mừng. Bước lên làm Thường vụ tỉnh ủy thì tương lai phát triển của Triệu Quốc Đống sẽ hoàn toàn khác.
Mặc dù ai cũng nói không được kết bè kết phái trong chính trị nhưng đó là điều không thể tránh nổi. Nói một cách dễ nghe đó là những người cùng quan điểm. Nếu một người quang minh chính đại muốn phát triển sau đó thông qua việc phát triển của mình để làm lợi cho dân chúng sẽ tập trung những người cùng quan điểm với mình lại.
Mà nhân vật trung tâm lên chức cũng sẽ khiến quần thể đó được hưởng lợi. Bất cứ một lãnh đạo nào cũng không thể làm việc một mình, triển khai công việc cũng phải dựa vào những người đáng tin và cùng quan điểm của mình.
Tiêu Phượng Minh cũng không nhớ rõ mình như thế nào mà từng bước đi vào vòng tròn của Triệu Quốc Đống. Chính Tiêu Phượng Minh cũng không cho rằng mình sẽ dựa vào ai nhưng bên ngoài luôn có cách nói nào đó, đấy là mình từ người của Hoàng Lăng chuyển sang dựa vào Triệu Quốc Đống. Đương nhiên Tiêu Phượng Minh cũng phải thừa nhận rất nhiều quan điểm trong công việc của Triệu Quốc Đống rất hợp thực tế hơn Hoàng Lăng, luôn có thể chính xác nắm bắt, đẩy mạnh một công việc nào đó.
Nếu như được coi là dựa vào Triệu Quốc Đống, Tiêu Phượng Minh cũng không cần biện bạch gì.
- Ngồi đi, tin tức của anh nhanh thật đó. Tôi cũng vừa nhận được điện của trưởng ban Hàn.
Triệu Quốc Đống cũng đánh giá rất cao Tiêu Phượng Minh. Mặc dù tước kia không có qua lại gì nhưng biểu hiện trong công việc của Tiêu Phượng Minh đã làm Triệu Quốc Đống tôn trọng đối phương.
- Bí thư Triệu, tin này luôn truyền với tốc độ cực nhanh. Ngài nghĩ xem chuyện kéo dài lâu như vậy mới có kết quả mà.
Tiêu Phượng Minh nói.
- Bây giờ xong rồi, mọi người có thể yên tâm ngủ ngon.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Câu này của anh khá thú vị, đúng là nên vứt chuyện này ra khỏi đầu. Trước mọi người đều không yên tâm, bây giờ là lúc chúng ta nên làm việc của mình.
- Ừ, nhưng mà Bí thư Triệu, chuyện ở Vân Lĩnh sợ là cũng nên có câu trả lời với tỉnh. Thị xã cần phải nghiên cứu xem nên xử lý như thế nào.
Tiêu Phượng Minh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Lão Toàn ở bên kia cũng hỏi chuyện này. Tôi và Bí thư Lam cũng đã trao đổi với nhau. Bí thư Lam nói đợi Tỉnh ủy có ý kiến rồi bàn nhưng lão Toàn có ý không chờ Tỉnh ủy có ý kiến. Y cho rằng thực ra ý của Tỉnh ủy là khá rõ ràng.
Triệu Quốc Đống nghe ra ý của Tiêu Phượng Minh. Việc lãnh đạo chủ yếu của Vân Lĩnh chịu trách nhiệm gì trong việc này thì Lam Quang, Toàn Lực Trí, Tiêu Phượng Minh có ý kiến khác nhau.
Toàn Lực Trí cho rằng lãnh đạo chủ yếu của huyện dám chống đối chính sách ủa Trung ương, lừa trên gạt dưới, mang ảnh hưởng xấu tới thị xã, không khí này không thể cổ vũ, phải xử lý mạnh nhưng Lam Quang không quá đồng ý với quan điểm này.
Lam Quang cho rằng mặc dù lãnh đạo chủ yếu của Vân Lĩnh có trách nhiệm không thể trốn tránh nhưng trách nhiệm không quá nghiêm trọng như Toàn Lực Trí nói. Ít nhất phải đợi Tỉnh ủy có ý kiến rõ ràng thì Thị ủy mới nghiên cứu xử lý. Trước đó không nên làm quá mức nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng không cần thiết với sự phát triển kinh tế và xã hội của Vân Lĩnh. Điều này làm Toàn Lực Trí rất khó chịu.
Tiêu Phượng Minh lại cho rằng nên xử lý lãnh đạo chủ yếu của Vân Lĩnh nhưng không cần quá nặng. Chỉ điều Bí thư huyện ủy Lang Thế Quần lên thị xã là có cách giao cho Tỉnh ủy, cũng không làm ảnh hưởng đến tính tích cực trong công việc của cán bộ Vân Lĩnh.
- Anh cảm thấy Lang Thế Quần ở chuyện này có bao trách nhiệm?
Triệu Quốc Đống nghe xong Tiêu Phượng Minh giới thiệu, hắn suy nghĩ khá lâu rồi nói.
Tiêu Phượng Minh ngẩn ra và nói:
- Huyện ủy, Ủy ban Vân Lĩnh ở vấn đề này phải có trách nhiệm tập thể, đương nhiên Lang Thế Quần làm lãnh đạo cao nhất phải chịu trách nhiệm chính. Không có y cho phép thì hạng mục kia không thể đi tới bước này. Đương nhiên bên Vân Lĩnh làm khá xảo diệu, bồi thường dân chúng cũng khá đúng mực, hơn nữa cũng được hầu hết dân chúng ở cơ sở ủng hộ, điểm này tổ công tác của Quốc vụ viện và tỉnh cũng thừa nhận. Nhưng nó không có nghĩa hành vi của bọn họ có thể tha thứ. Ý của tôi tốt nhất là điều Lang Thế Quần khỏi vị trí Bí thư huyện ủy, chủ tịch Trương Bồi Lễ và Phó chủ tịch phụ trách đất đai – Lý Đại Điền sẽ bị kỷ luật.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Trong sự kiện này Huyện ủy, Ủy ban Vân Lĩnh đúng là có trách nhiệm nhưng tôi nghĩ phải phân chia rõ ràng. Lời nói của Lang Thế Quần làm tôi phải suy nghĩ. Có lẽ do Ninh Lăng chúng ta phát triển quá nhanh khiến các quận, huyện đều phải dồn hết tâm tư mà phát triển, không dám ngừng nghỉ. Vân Lĩnh có vị trí địa lý không bằng Đông Giang, Thổ Thành, không có trụ cột bằng Tây Giang, Hoa Lâm, gặp cơ hội như vậy bọn họ có thể không nắm bắt sao?
- Ví dụ như hạng mục sân bay Đông Trại vậy, trên thực tế trước khi hạng mục được phê duyệt thị xã không phải đã làm công tác chuẩn bị sao? Cũng không phải không kiêng nể tuyên truyền sao? Trên thực tế việc giải phóng mặt bằng cũng đã tiến hành trước, chỉ là chúng ta nắm bắt tốt một chút mà thôi. Vậy hạng mục bên Vân Lĩnh không phải cũng như vậy sao?
Tiêu Phượng Minh cẩn thận suy nghĩ lời nói của Triệu Quốc Đống. Lang Thế Quần và Triệu Quốc Đống có quan hệ bình thường, theo lý thuyết Vân Lĩnh xảy ra chuyện và có thể ảnh hưởng đến việc vào Thường vụ tỉnh ủy của Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống sẽ không tha thứ. Điều Lang Thế Quần ngang cấp lên thị xã đã là nhẹ nhất có thể. Nhưng bây giờ Tiêu Phượng Minh nghe ý của Triệu Quốc Đống thì giống như muốn bảo vệ Lang Thế Quần.
- Bí thư Triệu, ý của ngài là?
- Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói một điều đó là các quận, huyện bây giờ không dễ dàng. Nhất là ở thời buổi mọi người đuổi theo nhau thì ai không muốn đi trước. Ví dụ như hạng mục Hâm Đạt này đưa ra nhiều điều kiện tốt cho huyện, xã, nhất là giải quyết công ăn việc làm cho mấy trăm người dân địa phương, còn có thể kéo theo một loạt công trình khác nữa. Nếu tôi làm Bí thư huyện ủy Vân Lĩnh cũng phải mạo hiểm làm như vậy.
Triệu Quốc Đống nói ra quan điểm của mình.
- Hơn nữa chuyện này cũng không chính thức tạo thành quá nhiều ảnh hưởng. Cái gọi là chiếm đất, hủy ruộng chỉ là lời vô căn cứ. Ở việc này cá nhân tôi cho rằng Vân Lĩnh làm khá cẩn thận. Đương nhiên do gặp phải chính sách khống chế vĩ mô của Trung ương nên xảy ra chuyện như vậy nhất định phải có xử lý. Nhưng tôi đề nghị chỉ đưa ra thông báo phê bình lãnh đạo chủ yếu của Vân Lĩnh. Còn về bộ máy Huyện ủy, Ủy ban Vân Lĩnh cần ổn định để đảm bảo sự phát triển kinh tế của Vân Lĩnh trong nửa cuối năm.
- Ừ, Bí thư Triệu, ngài có thể hiểu được khó khăn của các quận, huyện cũng là may mắn của cấp dưới. Nếu là người khác chỉ sợ.
Tiêu Phượng Minh không nói thêm
- Ừ, anh trao đổi với hai người kia, nói qua ý kiến của tôi. Tôi đề nghị đợi sau khi tôi lên Tỉnh ủy kiểm điểm rồi có quyết định.
Triệu Quốc Đống thở dài nói.
- Tôi cũng từng làm Bí thư huyện ủy nên hiểu được tâm trạng của Lang Thế Quần.