Hai anh em Chu Hâm Chu Đạt cùng Triệu Quốc Đống xuống dưới cũng gặp không ít danh nhân, chẳng qua đây không có quan hệ gì tới Triệu Quốc Đống.
Đến bãi đỗ xe Triệu Quốc Đống thấy Đức Sơn, Trình Nhược Lâm cùng hai cô gái khác đứng cạnh xe Hứa Vĩ thì không khỏi giật mình. Hắn không muốn để anh em Chu Hâm Chu Đạt biết quan hệ giữa mình và Đức Sơn nên đi chậm lại. Đức Sơn cũng cảm thấy có người ngoài nên rời đi, Hứa Vĩ vội vàng mở cửa xe.
Sau khi chào Chu Hâm Chu Đạt, Triệu Quốc Đống vừa lên xe liền nhận được điện của Trình Nhược Lâm.
Trình Nhược Lâm và Đức Sơn đến tham gia hành động từ thiện kia. đây là điều thường thấy nhất trong làng giải trí.
- Làm từ thiện là chuyện tốt, em nói với Đức Sơn bảo chú ấy đừng ngại chi nhiều ở việc này.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Câu này em không tiện nói, Đức Sơn coi như ông chủ của em mà.
Trình Nhược Lâm cười hì hì nói.
- Ồ, ông chủ à? Càng là ông chủ thì càng phải làm từ thiện nhiều. Kiếm tiền để làm gì? Ngoài việc làm sự nghiệp mình lớn mạnh hơn cũng suy nghĩ đến cuộc sống. Anh thấy ở phương diện này Đức Sơn không bằng Trường Xuyên. Em nhắc nó cho anh, bảo là anh nói.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng.
- Được rồi, em sẽ chuyển lời. Tối nay anh ở đâu?
Câu này được Trình Nhược Lâm nói rất nhỏ vì nghe Hứa Vĩ nghe thấy.
- Em vẫn ở đó?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.
….
Khách sạn Côn Lôn là khách sạn mà Triệu Quốc Đống hay ở khi lên Bắc Kinh. Nhưng hôm nay hắn không tới đó mà đến biệt thự của Trình Nhược Lâm ở gần Thiên Hồ. Đây là nơi có hoàn cảnh ưu nhã, rất đẹp. Đương nhiên giá của nó không hề rẻ.
- Hôm nay Đức Sơn chấp hành đúng lời của anh, chú ấy gần như bỏ tiền nhiều nhất đó.
Trình Nhược Lâm rúc vào lòng Triệu Quốc Đống để hưởng thụ cảm giác ấm áp này.
- Đức Sơn đã trưởng thành nhưng vẫn thích chơi đùa, cả ngày vào làng giải trí làm gì không biết đữa.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài nói:
- Anh thấy nó đúng là thằng thích chơi, có phải cả đời muốn như vậy không nữa?
- Cũng không phải do anh làm gương sao?
Trình Nhược Lâm cười hì hì nói:
- Ít nhất Đức Sơn vẫn độc thân nên dù phong lưu thế nào cũng là tự do của chú ấy, ai có thể xen vào chứ?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Trình Nhược Lâm:
- Lời này em chỉ được nói với anh, đừng nói với Đức Sơn, nếu không nó chắc làm loạn hơn nữa đó. Lần này nó lên Bắc Kinh không phải là vì việc của công ty em đó chứ?
- Không, Đức Sơn không hỏi gì tới chuyện của công ty cả. Quốc Đống, hai người em của anh thoáng thật đó. Từ khi công ty được thành lập mà chưa từng hỏi hoạt động của công ty, ngay cả em chủ động báo cáo công việc thì bọn họ cũng lấy lý do bận mà từ chối. Chưa thấy ai làm ông chủ như vậy cả.
Trình Nhược Lâm nói:
- Có đôi khi em suy nghĩ nếu công ty này phá sản thì ăn nói như thế nào với bọn họ.
- Việc này em thật ra không cần lo lắng, em chỉ dựa theo điều mình muốn mà làm là được.
Triệu Quốc Đống thân mật véo má Trình Nhược Lâm:
- Hơn nữa anh thấy em làm cũng tốt mà. Bộ phim đầu tiên hình như anh xem qua một chút rồi thì phải.
- Bình thường ạ, chỉ có thể nói không lỗ. Như Đức Sơn nói bộ phim đầu tay không thua lỗ là đáng ăn mừng rồi, ý là về sau sẽ làm ăn phát đạt.
Trình Nhược Lâm khá hài lòng với công việc của mình.
- Mặc dù mệt một chút nhưng em thấy rất phong phú. Có đôi khi tối về nhà tắm xong ngủ tới 10h sáng mai mới dậy, có lẽ đêm ai vào mang em đi bán em cũng không dạy được. Cuộc sống bây giờ nhiều thử thách hơn so với lúc ở An Đô nhưng em thích như vậy.
Thích thử thách ư? Mình không như vậy sao?
Triệu Quốc Đống lặng lẽ suy nghĩ câu này. Thái độ thẳng và trong sáng của Trình Nhược Lâm làm hắn xúc động. Từ trường Đảng về hình như hắn vẫn luôn có áp lực nhất là sau chuyện ở Vân Lĩnh làm mình trở nên cẩn thận hơn, thậm chí ngay cả mình cũng cảm thấy việc này. Vì thế lần này lên Bắc Kinh cũng rất cẩn thận, không còn vẻ tự nhiên, bình thản như trước nữa.
Mục đích đạt được vị trí thường vụ kia là để làm gì? Không phải là để về sau có sân khấu tốt hơn sao? Sân khấu này dùng để làm gì? Ít nhất hiện nay mà nói thì mình có được vị trí Thường vụ tỉnh ủy kia thì trong thời gian tới vẫn làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng. Nếu là như vậy sao mình phải cố chấp quan tâm tới nó làm gì? Chẳng lẽ không có chức Thường vụ tỉnh ủy thì tiếng nói của mình ở Ninh Lăng sẽ giảm sao?
Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống không khỏi có chút buồn cười. Nếu mình phải làm Thường vụ tỉnh ủy mới có thể ngồi ổn định trên vị trí Bí thư thị ủy Ninh Lăng, như vậy mình quá kém. Nếu như vậy sao mình cứ phải nghĩ tới chức thường vụ làm gì? Mưu việc có thể, mưu quan thì có lẽ không cần.
- Cảm ơn em em đã giúp anh giải đáp khúc mắc trong lòng.
Triệu Quốc Đống ôm chặt Trình Nhược Lâm rồi nói.
Trình Nhược Lâm có chút khó hiểu. Cô không biết sao câu nói của mình lại làm Triệu Quốc Đống đột nhiên cảm ơn mình. Chẳng qua cô phát hiện vẻ u ám trên mặt Triệu Quốc Đống như biến mất, thay vào đó là ý chí dâng trào.
Lên Bắc Kinh, Triệu Quốc Đống cũng đi gặp không ít người. Sau khi vứt bỏ được vướng mắc trong lòng, hắn thầm nghĩ cần phải thông qua nhiều con đường để phản ánh hạng mục điện phân Vân Lĩnh, làm cho hạng mục này nhanh chóng được thông qua. Ra khỏi cánh cửa đề phòng nghiêm ngặt kia, Triệu Quốc Đống cảm thấy rất hưng phấn. Cơ hội này là hắn cắn răng kiên trì mà tranh thủ được, trên thực tế khi gọi cuộc điện cuối cùng hắn vẫn còn có chút lo lắng, chẳng qua cuối cùng vẫn hạ quyết tâm gọi điện.
Lục Kiến Bang khi đến Ninh Lăng thị sát đã để lại cho Triệu Quốc Đống vài thứ. Phó chủ nhiệm văn phòng của Ủy viên trưởng đã để lại cho hắn một số điện thoại, Triệu Quốc Đống rất trân trọng số này nhưng trước đó hắn chưa từng dùng tới.
Làm Triệu Quốc Đống ngạc nhiên đó là văn phòng Ủy viên trưởng rất nhanh gọi lại, chiều nay Ủy viên trưởng có hai tiếng rảnh, có thể gặp Triệu Quốc Đống.
Thời gian mặc dù ngắn nhưng Triệu Quốc Đống thấy thế là đủ, những thứ cần nói cũng đã nói. Lục Kiến Bang có thể gặp mình thì mình phải tận dụng thật tốt.
Nên nói về tình hình phát triển của Ninh Lăng? Hình như hơi quá hạn hẹp. Về chuyện ở Vân Lĩnh có thể để đối phương nghĩ mình quá lo lắng việc này không? Hay là nói về những thay đổi sau hội nghị công tác phi công hữu mà Trung ương tổ chức? Có lệch vấn đề không? Triệu Quốc Đống lần đầu tiên cẩn thận viết ra những gì mình nên trình bày với Ủy viên trưởng.
Đề tài phong phú và sâu rộng của Ủy viên trưởng làm Triệu Quốc Đống như trút được gánh nặng, nhiều đề tài chất chứa trong lòng được hắn nói ra.
Suy nghĩ của Ủy viên trưởng đã khác với khi ngài làm Phó Thủ tướng, suy nghĩ vấn đề càng thêm toàn diện, sâu sắc hơn. Đối với mấy vấn đề và quan điểm Triệu Quốc Đống đưa ra, Lục Kiến Bang cũng chỉ ra vài điểm còn thiếu sót, nó khiến Triệu Quốc Đống có thể từ góc độ khác mà cân nhắc. Triệu Quốc Đống vốn tự hào vì mình suy nghĩ khá toàn diện thì giờ hắn biết trước lãnh đạo quốc gia thì hắn vẫn còn nhiều non nớt
Ai cũng nói Ủy viên trưởng Lục Kiến Bang là người nghiêm túc trong lời nói và thái độ nhưng lần này Triệu Quốc Đống lại có cảm nhận khác.
Buổi nói chuyện này làm Triệu Quốc Đống thu hoạch được không ít. Còn về phần kết quả mặc dù chưa biết nhưng chính Triệu Quốc Đống phải thừa nhận tảng đá trong lòng mình đã chính thức rơi xuống.