Một cao trào làm người ta chờ mong sắp tới.
Long Ứng Hoa biết Triệu Quốc Đống có năng lực không nhỏ, cũng biết ở Tỉnh ủy thậm chí là Trung ương nhất định có người muốn bảo vệ Triệu Quốc Đống nhưng kết quả sẽ như thế nào?
Ba mũi tên cùng bắn, trang Thiên Hạ là trang web có tính ảnh hưởng lớn nhất trên mạng, mà tờ Southern Weekend lại được gọi là tiên phong trong dư luận, nội tham – Tân Hoa Xã càng được người chú ý. Nghĩ đến đây Long Ứng Hoa không khỏi khâm phục mình. Từng đợt sóng dư luận công kích thì y muốn xem ai có thể bảo vệ được Triệu Quốc Đống. Dù là Triệu Quốc Đống tránh được việc bị xử lý thì tư cách vào thường vụ của hắn còn không?
Dù là Tỉnh ủy hay Trung ương cũng không thể để một người bị dư luận nhằm vào trở thành Thường vụ tỉnh ủy mới đúng, đó chính là coi thường chính sách khống chế vĩ mô của Trung ương. Long Ứng Hoa cho rằng không ai dám mạo hiểm với tiền đồ chính trị của mình để bảo vệ Triệu Quốc Đống.
Vậy tư cách thành Thường vụ tỉnh ủy sẽ vào tay ai? Long Ứng Hoa nghĩ vậy không khỏi cười phá lên. Cơ hội chỉ lọt vào tay người có chuẩn bị. khi mọi người còn đang ghen ghét hâm mộ vì Triệu Quốc Đống được xác định làm Thường vụ tỉnh ủy, đều thấy mọi việc đã xong thì thực tế nói cho bọn họ biết việc gì cũng có thể xảy ra.
Lam Quang thấy mặt Triệu Quốc Đống càng lúc càng trở nên lạnh lùng nhưng vẫn không đến mức hoàn toàn nổi giận như mình nghĩ, cũng không xuất hiện tình huống mắng chửi Lang Thế Quần.
Ngược lại Chung Dược Quân mặt mày tái nhợt, chống tay lên bàn trông có chút sa sút và tuyệt vọng hơn cả Cố Vĩnh Bân.
Lang Thế Quần thấy Triệu Quốc Đống càng bình tĩnh thì y càng sợ.
Triệu Quốc Đống rất hiếm khi lộ ra vẻ tức giận, cũng hiếm khi thấy hắn thật sự nổi giận nhưng không có nghĩa là hắn không tức giận. Có lẽ vẻ mặt bây giờ thể hiện hắn đang rất tức giận. Triệu Quốc Đống nghe Lam Quang nói xong liền biết ngay tính nghiêm trọng của vấn đề.
Sự kiện “Thiết bổn” và “Kiến long” đang trong thời kỳ đỉnh cao, cấp bộ Trung ương có thể nói tiến hành điều tra toàn diện hai sự kiện này, qua đó có thể thấy được quyết tâm của Trung ương.
Lúc này Vân Lĩnh đột nhiên xảy ra chuyện làm hắn không thể nào trầm tĩnh được. Đây chính là có người lên kế hoạch nhằm vào hắn, vì thế mới chọn đúng lúc này muốn đánh hắn không thể xoay người lại được.
Tình hình là rất rõ ràng, Huyện ủy, Ủy ban Vân Lĩnh quá to gan, mà trước đó bên Ủy ban thị xã cũng mắt nhắm mắt mở bật đèn xanh. Từ vẻ mặt của Chung Dược Quân đã nói rõ y biết một chút về việc này, chẳng qua không đơn giản như y nghĩ mà thôi. Lang Thế Quần quá to gan, không ngờ lại chơi trò này. Nó không chỉ kéo cả Chung Dược Quân và Cố Vĩnh Bân xuống nước mà cả mình xuống theo.
Nếu chuyện này một hai tháng nữa mới lộ ra thì Triệu Quốc Đống tin khi ấy chức Thường vụ tỉnh ủy của mình đã được phê duyệt, mình có thể xử lý việc này trong phạm vi nhỏ. Nhưng bây giờ lại khác, mình chưa được quyết định làm Thường vụ tỉnh ủy, thêm hai chuyện này sợ khiến chức thường vụ của mình sẽ bay mất.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống đúng là có chút phục khí phách của Lang Thế Quần, không ngờ dám có quyết định to gan như vậy. Lang Thế Quần nhất định đã cân nhắc hậu quả khi làm như vậy, nó cũng có nghĩa tiền đồ chính trị kết thúc. Triệu Quốc Đống không biết Lang Thế Quần suy nghĩ sao về việc này.
- Lão Lang, tình hình tôi thấy mọi người cũng thấy rõ, chuyện này muốn ỉm đi cũng không được. Tại sao anh làm vậy? Dù là trước đó thị xã có ý này nhưng tôi nhớ là năm trước vấn đề hạng mục điện phân của tập đoàn Hâm Đạt đã nói rõ tạm dừng, không được lấy đất nữa. Tại sao anh làm như vậy? Anh coi ý kiến của Thị ủy, Ủy ban là thế nào?
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.
Lúc này hắn có tức giận cũng vô ích, hơn nữa rất nhiều chuyện còn cần Lang Thế Quần lập tức sửa chữa, có thể sửa chữa được đến đâu cũng là tốt tới đó.
- Bí thư Triệu, Thị trưởng Chung, thưa các vị lãnh đạo, đến nước này tôi cũng không muốn biện bạch gì. Tôi biết lần này mình đã rất sai lầm. Ai bảo tôi gặp đúng lúc này. Chỉ là làm phiền các vị lãnh đạo khiến tôi không yên.
Có lẽ đã nghĩ xong, Lang Thế Quần nở nụ cười còn khó coi hơn khóc:
- Tôi sỡ dỉ muốn hạng mục này nhanh chóng tiến hành cũng không có ý gì khác mà căn cứ mấy nguyên nhân. Một là quá tin vào năng lực của Hâm Đạt, chủ tịch bọn họ đã gặp tôi ba lần, tôi cũng gặp qua tổng giám đốc của bọn họ. Bọn họ tự mình hứa với tôi hạng mục này chỉ cần lấy hình thức chia nhỏ báo lên trên là có thể được phê duyệt. Trên thực tế y không nói sai. Khi tôi đưa mấy thủ tục đã được Thị trưởng Chung, Thị trưởng Cố phê đưa lên tỉnh, Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh đã phê duyệt, mà sở tài nguyên môi trường tỉnh cũng bật đèn xanh.
Triệu Quốc Đống gật đầu ra hiệu Lang Thế Quần nói tiếp.
Chủ tịch và tổng giám đốc Hâm Đạt – Chu Hâm, Chu Vận là hai anh em lập nghiệp từ một nhà máy sản xuất phân bón nhỏ đi lên, sau đó mở rộng thành Tổng công ty phân bón Hâm Đạt, sản xuất đạm, lân, kali. Sau đó lạ tiến vào ngành khai khoáng, hình thành một quá trình toàn diện, có đầu tư lớn ở Vinh Sơn, Thông Thành, hơn nữa đầu thế kỷ cũng tiến vào Kiềm Nam thành lập công ty bên đó.
Mà hai anh em này cũng liên tục nhiều năm xuất hiện ở bảng Forbes Trung Quốc, giống anh em Lưu thị tỉnh Tứ Xuyên được gọi là gia đình giàu sang. Mặc dù lực lượng không mạnh bằng anh em Lưu thị nhưng phát triển khá tốt.
- Tôi thấy bọn họ đúng là làm được điểm này nên có chút tự tin. Hơn nữa Huyện ủy nghiên cứu có lẽ cơn bão khống chế vĩ mô sẽ kết thúc vào năm nay, đến lúc ấy kinh tế sẽ đón một cơn gió mà phát triển rất nhanh. Nếu như chúng tôi gác hạng mục này lại thì tập đoàn đã ký kết hiệp định với huyện, hai là trước đó công tác giải phóng mặt bằng và chuẩn bị đã sớm khởi động, nếu dừng lại huyện sẽ tổn thất rất lớn. Vì thế huyện xã đã ký hợp đồng với dân chúng, dân chúng có thể đổi ý nhưng chính quyền hai cấp lại không thể. Tiền đền bù, trợ cấp đã phát không ít, nếu dừng lại đó là con số khổng lồ, tài chính Vân Lĩnh không thể gánh chịu được nhiều như vậy.
Mấy người không nói gì, dù là Chung Dược Quân hay Lam Quang, Cố Vĩnh Bân, Tằng Lệnh Thuần và Trúc Văn Khôi. Bọn họ hoặc ít hoặc nhiều biết điều này. Tổn thất đó dù ở trên thị xã cũng là con số không hề nhỏ.
- Do dự đoán chính sách khống chế vĩ mô chỉ duy trì một năm, hơn nữa thủ tục trên tỉnh cũng đang tiến hành nên chúng tôi vẫn thực hiện. Đến tháng 4, 5 do có tin tức truyền ra nên chúng tôi tạm dừng đến hơn tháng trước tập đoàn Hâm Đạt giục nên chúng tôi mới lại tiến hành trở lại.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng. Nói đi nói lại đều do chính sách khống chế vĩ mô gây ra hậu quả. Sớm biết vậy hắn lúc đầu kiên quyết một chút, lập tức bóp chết hạng mục này thì đâu ra còn có chuyện này.
Nhưng Vân Lĩnh có tài nguyên điện phong phú, điều kiện tốt như vậy mà không khai thác đúng là lãng phí. Nhưng khi chọn đối tượng hợp tác thì Vân Lĩnh đã hơi nhầm, nếu là tập đoàn Trung Lữu hoặc mấy tập đoàn lớn khác thì có lẽ đã không vấn đề gì.
- Nói đi, lúc này còn có gì không thể nói.
Thấy Lang Thế Quần muốn nói lại thôi, Triệu Quốc Đống nói. Chuyện đã xảy ra, Lang Thế Quần có lẽ cũng đã nhận số mệnh của mình, bây giờ có trách cũng vô ích.
- Còn có một nhân tố chính là Bí thư Triệu ngài.
Vẻ mặt Lang Thế Quần trở nên cổ quái.
- Tôi?
Triệu Quốc Đống run lên, mấy vị khác cũng nghi ngờ.
- Đúng, Bí thư Triệu, bây giờ tôi cũng nghĩ kỹ rồi nên nghĩ gì nói đó. Sau khi ngài đến Ninh Lăng làm Ninh Lăng thay đổi rất nhiều. Thị xã và các quận, huyện biến hoá rất lớn. Nhưng ngài không biết nó cũng mang lại áp lực cực lớn cho chúng tôi, nhất là thấy các quận, huyện khác phát triển nhanh, chúng tôi phát triển không nhanh nên rất sốt ruột. Mà câu nói ai phát triển chậm nhất sẽ bị đào thải khiến đầu Bí thư, chủ tịch quận, huyện có thể sắp bạc hết đén nơi. Từng tháng chúng tôi đều phải so sánh với các quận, huyện xung quanh, mấy tháng liên tục mà rơi lại thì không thể ngủ ngon.
Lang Thế Quần cười khổ nói:
- Ở tình huống như vậy tôi có thể dừng hạng mục kia sao?