- Chắc là đúng, ở vấn đề này có lẽ không ai trêu chúng ta như vậy.
Lam Quang suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi mặc dù không biết đối phương nhưng tôi hỏi nhân viên trực ban thì trước đó y đã gọi tới và không liên lạc được với Bí thư Triệu. Có lẽ y muốn thông qua cách này để liên lạc được với Bí thư Triệu.
- Chuyện này không thể kéo dài, phải lập tức báo cáo với Bí thư Triệu và Thị trưởng Chung, vừa lúc chủ tịch Tần cũng ở đây, có lẽ cũng có thể mời Bí thư Triệu và Thị trưởng Chung báo cáo với chủ tịch Tần.
Cố Vĩnh Bân thoáng bình tĩnh lại.
Lam Quang và Tiêu Phượng Minh nhìn nhau rồi khẽ lắc đầu nói:
- Bây giờ không nên báo cáo với chủ tịch Tần, còn phải bàn một chút nữa. Ngoài ra tình hình chúng ta chưa rõ, sợ rằng phải do Bí thư Triệu và Thị trưởng Chung quyết định.
- Đúng, bây giờ cần là lập tức thông báo với Bí thư Triệu và Thị trưởng Chung. Bí thư Lam, tôi thấy hay là mời anh và lão Cố nhanh chóng lên núi bàn với hai người bọn họ, tôi sẽ ở nhà phụ trách.
Tiêu Phượng Minh nói.
Lam Quang gật đầu nói:
- Lão Cố, anh gọi cả lão Trúc nữa, y phụ trách mảng đất đai. Có lẽ anh ta biết trước đây Vẫn Lĩnh xin phê duyệt ra sao, sao dừng lại, tình hình bây giờ như thế nào?
Trời mưa rất to, Triệu Quốc Đống đang báo cáo tình hình cứu nạn với chủ tịch tỉnh Tần Hạo Nghiên vừa chạy tới.
- Bây giờ đã phái đi tổng cộng tám đội tìm kiếm, mỗi đội đều có hai người dân địa phương đi cùng, có bốn nhân viên tuần tra của Ban quản lý, tám cảnh sát và quân nhân. Ngoài ra chúng tôi còn chuẩn bị vài đội dự bị đợi mai trời sáng là tiếp tục tham gia tìm kiếm.
Triệu Quốc Đống lúc này khá bình tĩnh. Thị xã phản ứng khá nhanh ở chuyện này, ứng phó tốt, ngay cả truyền thông cũng không thể nói gì. Đương nhiên nếu như kết quả không được tốt lại khác.
- Ừ, Quốc Đống, cậu đảm bảo tám tổ tìm kiếm này có thể bao trùm được bao nhiêu nơi?
Tần Hạo Nghiên cũng không nói nhiều. Lúc này y chỉ có thể tin tưởng Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng. Mặc dù y cũng mang tới đội ngũ cứu nạn nhưng đám người kia đâu có quen với hoàn cảnh ác liệt như thế này, lại không quen địa hình nên khó phát huy được tác dụng.
- Chắc là bao trùm được hết nhưng địa hình đồi núi phức tạp kết hợp mưa lớn hai ngày liên tục khiến địa hình có thể có biến hoá, tiến triển sẽ rất chậm.
Triệu Quốc Đống nói:
- Nhưng có lẽ sáng mai khi thời tiết tốt lên thì chúng tôi sẽ điều thêm bốn tổ dự bị và bao trùm toàn bộ khu vực. Chỉ mong nhóm sinh viên kia không nên sơ sẩy nếu không đúng là khó nói.
- Ừ, người tôi mang tới cậu cũng bố trí một chút. Sáng mai để bọn họ đi tìm kiếm hết. Bây giờ nhóm sinh viên đó đã mất liên lạc 32h, đói rét thì không biết có ai xảy ra chuyện không? Có thể nói tình hình rất xấu, đến sáng mai coi như mất liên lạc gần 40 tiếng. Tôi đoán mai báo chí các nơi sẽ liên tục đưa tin về việc này, có thể nói mai là ngày rất quan trọng. Tỉnh cũng có yêu cầu trong sáng mai phải tìm được nhóm sinh viên này. Tỉnh cũng đã liên lạc với Quân khu Quảng Châu nhờ bọn họ cử hai trực thăng sang tìm kiếm giúp chúng ta.
Tần Hạo Nghiên nói khá ôn hòa nhưng giọng điệu rõ ràng là sáng mai phải tìm được nhóm sinh viên.
- Xin chủ tịch yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng tìm kiếm. Theo tôi phán đoán thì bọn họ vào núi không quá xa, có lẽ do mưa nên càng chạy càng xa. Nhưng nếu bọn họ biết suy nghĩ thì nên lập tức dừng lại chờ đội cứu nạn.
- Quốc Đống, chuyện này cậu không nên coi nhẹ, lúc này không thể để xảy ra chuyện. Trong đó có nhiều sinh viên người nước ngoài, nếu xảy ra chuyện thì sẽ mang tính chính trị lớn. Trước khi tôi tới một vị Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao đã gọi cho Bí thư Ứng hỏi tình hình, yêu cầu chúng ta dùng mọi lực lượng nhanh chóng tìm được tất cả số sinh viên đó.
Tần Hạo Nghiên rất thận trọng:
- Phải coi đây là nhiệm vụ chính trị, không nên cảm thấy chuyện này Đảng ủy, chính quyền địa phương chúng ta không có trách nhiệm, không có quan hệ mấy. Việc này thực ra cũng thể hiện năng lực ứng phó khẩn cấp của Đảng ủy, chính quyền, thậm chí còn có thể đến mức nước ngoài đánh giá về sự chấp hành và năng lực ứng phó khẩn cấp của toàn Trung Quốc chúng ta.
Nghe Tần Hạo Nghiên nói như vậy, Triệu Quốc Đống không khỏi run lên.
Đám sinh viên lén vào núi đương nhiên là trách nhiệm của bọn họ nhưng sau khi xảy ra chuyện thì anh xử lý ra sao, hiệu quả như thế nào, kết quả ra sao thường sẽ là thể hiện năng lực của Đảng ủy, chính quyền địa phương. Nếu như kết quả là bi kịch thì chỉ sợ chẳng những bị quốc tế chê trách, thậm chí có thể tạo nghi ngờ về năng lực của Đảng ủy, chính quyền địa phương. Theo hắn nhớ du khách Hoài Khánh sang Philippines du lịch rồi bị bắt, cảnh sát Philippines giải cứu không thành công khiến dư luận quốc tế rất nghi ngờ về chính phủ Philippines.
Sau khi bố trí cho Tần Hạo Nghiên và Khang Nhân Lương đi nghỉ, Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân đi ra.
- Bây giờ mà lại xảy ra chuyện là sao chứ?
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng nói. Trước mặt Chung Dược Quân hắn cũng không giấu tâm trạng của mình.
- Tổ khảo sát của Ban tổ chức cán bộ Trung ương chắc đã tới tỉnh ta rồi chứ?
Chung Dược Quân nói.
- Ừ, có lẽ là ở trên tỉnh hai ba hôm rồi tới Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Anh nói như vậy có phải thêm loạn không?
- Ha ha, ai thêm loạn chứ?
Chung Dược Quân cười nói:
- Người ta mong cũng không mong được chuyện tốt này.
- việc này khó nói, chỉ đến lúc đó mới biết được.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói. Hai người đang nói chuyện thì có vài bóng người đi tới. Đến gần Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân mới nhận ra là Lam Quang, Cố Vĩnh Bân và Trúc Văn Khôi. Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân đều có chút kinh ngạc, lúc này ba bọn họ tới đây làm gì?
Qua ánh đèn pin, Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân thấy ba người kia mặt đều sa sầm lại, mặt Cố Vĩnh Bân còn tái đi.
…
Long Ứng Hoa ngồi nhà xem thời sự sáng. Tần Hạo Nghiên, Khang Nhân Lương và Triệu Quốc Đống cùng xuất hiện trên Tv, đám sinh viên người nước ngoài tới Cô Lỗ câu du lịch đã mất tích hơn 30 tiếng….
Long Ứng Hoa cười cười một tiếng nhìn phóng viên đang phỏng vấn Khang Nhân Lương, Triệu Quốc Đống đứng bên cạnh. ngay sau đó phóng viên lại hỏi chuyên gia cứu nạn về tình hình, giới thiệu hoàn cảnh tự nhiên của địa phương. Nhân viên cứu nạn nói thời tiết rất xấu nên ảnh hưởng đến quá trình tìm kiếm, chỉ có chờ thời tiết tốt lên mới có thể tìm trên quy mô lớn, có lẽ sáng nay thời tiết sẽ tốt lên.
Thú vị đây, xem ra hai hôm nay Ninh Lăng đúng là náo nhiệt. Tổ khảo sát của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đã đến An Đô, ở An Đô hai hôm rồi tới Ninh Lăng khảo sát. Như vậy hai hôm này Triệu Quốc Đống sợ rằng chỉ có thể vùi đầu ở Cô Lỗ câu. Tần Hạo Nghiên và Khang Nhân Lương cũng ở đó, Triệu Quốc Đống hắn không có lý do gì không ở đây. Mà sau hai ngày này khi tổ khảo sát tới Ninh Lăng sẽ có trò hay để xem rồi.
Là tìm kiếm thất bại, đám sinh viên chết hết hay là khu công nghiệp nặng của Vân Lĩnh có hành vi chiếm đát phi pháp?
Long Ứng Hoa cũng không hy vọng việc tìm kiếm thất bại, nếu như chuyện này quá lớn có khi lại làm giảm chú ý vào việc chính. Nhưng nếu như thực sự xuất hiện chuyện đó thì chỉ sợ đó là ngày “tận thế” đối với Triệu Quốc Đống.
Long Ứng Hoa tính qua một chút, đám phóng viên kia chắc đã về Nam Việt, phóng viên Tân Hoa Xã chắc cũng đang chuẩn bị viết bài rồi chứ?
Long Ứng Hoa không lo đạo đức nghề nghiệp của đám phóng viên. Y biết chỉ cần có hai kênh truyền thông tham gia thì về cơ bản sẽ chặn đứng việc chính quyền địa phương mua chuộc hoặc áp chế, bởi vì dù là ai cũng không muốn nhà khác đưa tin độc quyền. Long Ứng Hoa hy vọng chính là trang Thiên Hạ đưa trước, sau đó trang Southern Weekend sẽ đi sâu phân tích, đây là còn chưa tính mình bố trí thêm cả phóng viên Tân Hoa Xã nữa. Long Ứng Hoa không tin Triệu Quốc Đống có thể thoát được kiếp nạn này.