Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 97




Xe chạy nhanh trên con đường đến Đường Giang, dọc theo núi Thâu Thế mà tiến vào cao tốc An Quế.

Triệu Quốc Đống từ từ hạ cửa kính xe xuống, một cơn gió lạnh ập đến làm hắn run lên, chẳng qua lại làm hắn thêm tỉnh táo.

Cao tốc An Quế ba năm trước chính thức thông xe toàn tuyến. Đoạn An Đô – Đường Giang, Tân Châu – Liễu Châu thông xe khiến cho Đường Giang cùng Tân Châu trở nên có lợi. Tân Châu thừa thế mà xông lên, nhưng Đường Giang lại không chuẩn bị tốt cho biến hoá quá lớn này, tốc độ tăng trưởng mặc dù có lên nhưng không thể so sánh với Tân Châu, rất nhanh dần chậm lại khiến Đường Giang rơi vào thời gian phát triển chậm.

Xuống đường cao tốc làm anh có thể cảm nhận sự khác biệt của một đô thị. Cách đường cao tốc không xa chính là đường đi thông giữa Đường Giang và Lam Sơn, một cơn gió bắc thổi qua khiến người đi đường lạnh buốt.

- Bí thư Triệu, hay là hạ cửa xuống, bên ngoài quá nhiều bụi.
Bành Trường Quý không quay đầu lại cũng biết Triệu Quốc Đống hạ cửa kính xuống. Nhiệt độ trong xe giảm nhanh khiến tay chân cũng lạnh cứng lại.

Triệu Quốc Đống từ An Đô đến đây. Một tuần trước Vưu Liên Hương chính thức được bầu làm Thị trưởng Đường Giang, trước đó chỉ là quyền Thị trưởng. Triệu Quốc Đống cũng đã gọi điện chúc mừng, hôm nay coi như chính thức đến thăm. Tình hình qư không quá tốt, năm ngoái qư xếp thứ tư từ dưới lên về tốc độ tăng trưởng của toàn tỉnh, chỉ hơn có An Đô, Vinh Sơn cùng Lô Hóa. Tăng thu tài chính và thu nhập bình quân của dân cư đô thị xếp thứ 13, chỉ hơn Vinh Sơn. Thu nhập của nông dân chỉ xếp thứ 12 toàn tỉnh chỉ hơn Vinh Sơn, Lô Hóa. Còn về sản xuất công nghiệp xếp thứ 13, chỉ cao hơn Vinh Sơn.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng kéo kính lên.

Bành Trường Quý nhìn qua gương thấy vẻ mặt của Triệu Quốc Đống nên cười nói:
- Bí thư Triệu, Thị trưởng Vưu sang đây làm Thị trưởng, tôi thấy đúng là không bằng lúc làm Phó thị trưởng Ninh Lăng.

- Bí thư Triệu, Đường Giang này nhìn trông không hơn gì so với Thổ Thành, Khuê Dương bên Ninh Lăng chúng ta.
Vân Duệ nhìn ra ngoài, theo xe tiến vào nội thành cũng thấy được nhiều công trình kiến trúc khá chỉnh tề, cũng bắt đầu xuất hiện vài công trình lớn.

- Nói bậy, dù như thế nào Đường Giang cũng là một thị xã, Thổ Thành, Khuê Dương sao có thể so sánh với nơi này.
Triệu Quốc Đống cười mắng:
- Anh không phải là định dùng cách đó để tự khoe khoang đó chứ?

- Bí thư Triệu, tôi nói thật mà. Ngài nhìn xem, đường xấu, tôi lo bánh xe cũng bị hỏng mất, ít cây xanh, mà cây xanh có không biết có phải là do nhiều bụi quá hay không mà như phủ đầy bụi.
Vân Duệ cười hì hì nói.

Lúc chỉ có ba người thì cả Vân Duệ và Bành Trường Quý đều nói chuyện khá tùy tiện, đây là do Triệu Quốc Đống bảo mãi mới được. Cả ngày luôn nghiêm mặt khi làm việc thì cũng cần có lúc thả lỏng mình một chút chứ. Mới đầu Vân Duệ và Bành Trường Quý còn không dám nhưng sau nhiều lần bị Triệu Quốc Đống dặn cũng khiến hai người cảm thấy Triệu Quốc Đống không thích không khí nghiêm túc kia nên dần buông ra.

- Tiểu Vân, đây là thể hiện một nơi thiếu tinh khí thần. Bên An Đông thì Ninh Lăng chúng ta trông sáng sủa, đầy sức sống nhất. Bên An Tây thì Hoài Khánh cùng Miên Châu cũng được. Còn An Nam thì Lam Sơn cũng được, các nơi khác đều không đủ để nói. Ai cũng nói ấn tượng một nơi chính là từ cái nhìn đầu tiên. Vĩnh Lương mặc dù cũng nhiều bụi nhưng khi vào nội thành lại cảm nhận sự nhộn nhịp của xe cộ không ngừng qua lại, nó khác hẳn so với bên Đường Giang.

Bành Trường Quý khi nói chuyện thường khá chính xác.

- Đến rồi, Bí thư Triệu, có phải là xe kia không?
Xe Audi đi chậm lại, ven đường có một xe Buick đang đỗ, biển số xe đúng là biển của chính quyền.

- Ừ, chắc là xe này rồi. Thị trưởng Vưu bảo thư ký đến đón chúng ta. Hôm nay chúng ta coi như ăn được bữa cơm của chính quyền Đường Giang rồi.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

Xe Audi vừa dừng lại, từ xe bên đã có một cô gái cao gầy khá xinh xắn đi tới. Cô gái này mặc áo nhung ngoài màu hồng, cùng chiếc quần jean tôn lên đôi chân dài. Vân Duệ thấy không khỏi sáng mắt lên.

Triệu Quốc Đống nhìn thấy vẻ mặt của Vân Duệ liền cười nói:
- Người đẹp tới kìa, còn không mau chân chạy tới, cơ hội đó.

Vân Duệ vội vàng xuống xe chào cô gái kia, sau đó mới hưng phấn quay về.

- Bí thư Triệu, Tiểu Cung bảo xe chúng ta đi sau xe cô ấy.
Vân Duệ có chút kích động nói.

- Tiểu Cung? Ồ, Vân Duệ, ngay cả teen người ta cũng hỏi được, động tác nhanh đó.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

Mặt Vân Duệ hơi nóng lên nhưng vẻ xinh đẹp, cao ráo của Tiểu Cung kia làm y hơi mặc cảm. Vân Duệ không cao mấy chỉ tầm 1m70, mà Tiểu Cung kia cũng cao khoảng 1m68. Vì thế khi đứng chung lúc cô đi giày cao gót còn cao hơn Vân Duệ vài phân. Bảo sao Vân Duệ không quá tự tin.

- Tiểu Vân, cô gái đó trông cũng được đó, hai mắt rõ ràng, vừa nhìn là biết cô gái nghiêm túc, cậu không phải chưa có bạn gái sao? Tôi thấy Tiểu Cung này thích hợp với cậu đó.
Bành Trường Quý cũng rất nhiệt tình nói.

- Chương thúc, sao có thể chứ? Chúng ta đến đây thăm Thị trưởng Vưu, cháu cũng không muốn tìm bạn gái ở bên ngoài mà.
Vân Duệ lắc đầu. Cô gái này đúng là rất hấp dẫn, nếu nói y không động tâm là nói dối.

- Tiểu Vân, không phải tôi nói cậu đâu nhưng gì mà bên ngoài hay không? Cậu đi theo Bí thư Triệu đã hơn năm, Bí thư Triệu chẳng lẽ có thể ở Ninh Lăng mấy năm nữa? Chờ một hai năm tới Bí thư Triệu lên chức, cậu chẳng lẽ không đi theo Bí thư Triệu ra ngoài? Cậu không thể so với tôi chỉ là lái xe, cậu đi theo Bí thư Triệu sẽ có tương lai rộng mở. Lệnh Hồ theo Bí thư Triệu bốn năm bây giờ đã thành Phó chủ tịch huyện, cậu nếu đi theo Bí thư Triệu vài năm nữa chẳng lẽ còn kém Lệnh Hồ sao?

Bành Trường Quý cười ha hả nói. Y có ấn tượng tốt đối với Vân Duệ. Vân Duệ không nhanh nhạy bằng Lệnh Hồ Triều nhưng cần mẫn hơn, hơn nữa người cũng thân thiện cho nên Bành Trường Quý khá thích.

Nghe Bành Trường Quý nói như vậy, Triệu Quốc Đống cũng cười nói:
- Lão Bành, xem ra tôi đi đâu anh cũng đã xác định thay tôi rồi. Tôi lúc nào đi, anh thử tính xem.

- Ha ha, Bí thư Triệu, tôi không phải khoe khoang nhưng ít nhìn nhầm lắm. Lúc trước ngài từ Tây Giang đến Hoài Khánh, tôi đã cho rằng ngài nhất định sẽ về, mà về không phải làm Bí thư cũng là Thị trưởng. Ngài đi không đầy bốn năm đã về làm Bí thư thị ủy mà.
Bành Trường Quý có chút đắc ý với sự suy đoán của mình:
- Thời gian trước bên ngoài cũng có lời đồn ngài sẽ được điều đi, đến An Đô làm Thị trưởng. Tôi đã nói ngài đã làm Thị trưởng ở Hoài Khánh, bây giờ làm Bí thư ở Ninh Lăng đang tốt thì sao lại phải tới An Đô làm Thị trưởng? Muốn đi phải làm Bí thư mới được. Bọn họ còn không tin, còn muốn cược với tôi, tôi nói mình không thích đánh cược, tin hay không thì tùy. Bây giờ kết quả thấy rồi đó.

Triệu Quốc Đống cười cười không nói.

Lời đồn hắn muốn tới làm Thị trưởng An Đô đã xuất hiện từ nửa tháng trước, thậm chí không ít người có mũi ở mắt miêu tả về việc các Thường vụ tỉnh ủy tranh luận ai làm Thị trưởng An Đô. Kết quả 10 ngày trước một cán bộ ở Bộ thương mại được trực tiếp điều xuống An Đô làm Phó bí thư Thị ủy, hơn nữa ba hôm trước trong hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân Thành phố An Đô đã được bầu làm Thị trưởng.

Xe đằng trước chạy khá từ từ, dẫn mấy người Triệu Quốc Đống đến khách sạn Thúy Hoa Đình. Đây là khách sạn hàng đầu ở Đường Giang, cũng là nơi mà Đảng ủy, Ủy ban Đường Giang đặt làm nơi tiếp đón.

Cung Vi xuống xe đợi xe Audi dừng ở bãi đỗ xe khách sạn mới nhẹ nhàng đi lên. Tên thư ký rụt rè kia đã xuống xe mở cửa. Sau đó một người đàn ông tầm hơn 30 tuổi chui ra.

Cung Vi trong lúc nhất thời không kịp có phản ứng, không phải nói chỉ có ba người sao? Sao lại thêm một người trẻ tuổi chứ? Nhưng cô nhìn lại thấy cửa xe đã đóng giống như không còn ai khác trong xe.

Người kia nở nụ cười khá thân thiện, từ trên nhìn mình làm mặt Cung Vi nóng lên. Sao lại có kẻ nhìn người như vậy chứ?

Cung Vi không nhịn được có chút tức giận và hiện rõ ra ngoài mặt.

- Bí thư Triệu, đây là thư ký của Thị trưởng Vưu - Tiểu Cung.
Vân Duệ tiến lên giới thiệu:
- Tiểu Cung, đây là Bí thư Triệu.

Bí thư Triệu? Cung Vi thoáng cái ngẩn ra nhưng lập tức có phản ứng.
- Xin lỗi Bí thư Triệu, tôi…

- Không sao, tôi trong không giống một vị Bí thư phải không? Không có quan uy như Thị trưởng Vưu hả?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

Cung Vi càng xấu hổ hơn. Mình còn trừng mắt nhìn hắn, không ngờ đây lại là người mình đến đón. Ai cũng nói Bí thư thị ủy Ninh Lăng còn rất trẻ, không ngờ lại ở tuổi này. Sợ là mới hơn 30 một chút.