Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 92




Máy bay tiến vào địa phận Nam Việt, không khí trở nên ấm áp hơn nhiều. An Đô bay tới Dương Thành có nhiều chuyến, Diêu Văn Trí chọn chuyến bay muộn. Y không muốn nhiều người biết, ngoài Lô Vệ Hồng đưa mình tới sân bay ra, người khác không ai biết y tới Nam Việt.

Là Bí thư Ninh gọi hắn tới, hắn đương nhiên biết ý nghĩa chuyến đi này làm hắn rất kích động.

Ơn tri ngộ có thể nói là rất chính xác trong quan hệ giữa hắn và Ninh Pháp. Từ Bí thư huyện ủy Lộc Sơn đến Phó thị trưởng Thành phố An Đô, rồi Phó thị trưởng thường trực, rồi Thị trưởng, mỗi một bước mặc dù do cố gắng của mình nhưng nếu không có Bí thư Ninh tin tưởng và đề bạt thì y không thể thuận lợi như vậy.

Diêu Văn Trí tự nhận mình làm khá tốt, nhất là lúc làm Phó thị trưởng và Phó thị trưởng thường trực thì đều biểu hiện chói mắt trong vị trí của mình.

Khi hắn làm Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng phụ trách mảng công nghiệp, xây dựng đô thị đã khiến Khu khai phát đứng đầu khu vực trung tây. Khi làm Phó thị trưởng thường trực thì thu tài chính tăng tốc rõ ràng, bắt đầu có dấu hiệu làm trung tâm tài chính khu vực trung tây, nhiều thể chế tài chính tiến vào An Đô, nhiều nhà đầu tư và ngân hàng bên ngoài đều tiến vào An Đô, sản nghiệp tài chính có thể nói là phát triển cực nhanh khiến cho nhiều ngành công nghệ cao bắt đầu ưu ái An Đô. Nhưng tất cả đã dừng lại khi hắn làm Thị trưởng.

Quan niệm giữa hắn và Miêu Chấn Trung khác nhau khiến cho nhiều hạng mục công việc của An Đô bị hạn chế, sự phát triển bị ảnh hưởng. An Đô bắt đầu xuống dốc. Hết đợt Miêu Chấn Trung, Diêu Văn Trí vốn nghĩ sẽ có thay đổi không ngờ lại đến một tên còn bảo thủ hơn Miêu Chấn Trung. Diêu Văn Trí không rõ Trung ương suy nghĩ như thế nào mà đưa người như vậy đến làm Bí thư thị ủy An Đô.

Tôn Liên Bình vừa đến đã lật đổ nhiều tư tưởng của Diêu Văn Trí, hơn nữa ở vấn đề dùng người còn kiên trì cái gọi là “Đảng ủy quyết định”, liên tiếp điều chỉnh nhân sự, mấy thân tín của Diêu Văn Trí đều bị điều chỉnh khiến hắn thành Thị trưởng cô đơn.

Đừng nhìn Tôn Liên Bình không giỏi về phát triển kinh tế nhưng lộng quyền lại rất giỏi. Đẩy Chu Hoành Vĩ lên làm Phó thị trưởng thường trực, liên tiếp giở trò với mình. Vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ là kẻ chỉ biết phục tùng cấp trên. Ở hoàn cảnh như vậy Diêu Văn Trí sớm muốn đổi lại nơi công tác, buồn cười là nhiều kẻ cho rằng mình vẫn lưu luyến chức Thị trưởng An Đô.

Diêu Văn Trí không có nói nhiều về công việc của mình với Ninh Pháp. Nhưng Ninh Pháp thi thoảng gọi tới hỏi tình hình. Có lẽ cũng từ báo cáo số liệu của An Đô mà biết tình hình của An Đô. Ninh Pháp từng làm Bí thư thị ủy An Đô nên rất có tình cảm với nơi này. Nhưng bây giờ An Đô phát triển quá chậm, bị các thành phố cấp phó tỉnh, thậm chí các thành phố bình thường ở khu vực duyên hải đuổi kịp, vượt qua, đó là điều Ninh Pháp không mong thấy.

Diêu Văn Trí cảm thấy mình phụ kỳ vọng của Ninh Pháp nhưng y không thẹn với lòng. Chẳng qua y vẫn có chút xấu hổ. Dù là như thế nào thì tình hình phát triển của An Đô cũng có một phần trách nhiệm của y.

Vì thế lần này Ninh Pháp gọi tới, y vừa cảm động vừa có chút lo lắng.

Lần trước Ninh Pháp hỏi qua tình hình của hắn, hắn mặc dù cố gắng che giấu nhưng dưới cặp mắt của Ninh Pháp thì hắn biết có giấu cũng không được. Vì thế hắn đã thẳng thắn thừa nhận muốn đổi vị trí công tác. Ninh Pháp không nói nhiều mà chỉ nói tiếp tục làm việc.

Hai tháng trước Ninh Pháp đột nhiên gọi tới hơn nữa lúc ấy gần cuối năm, mặc dù đối phương không nói gì nhưng Diêu Văn Trí đã mơ hồ cảm nhận điều khác lạ.

Một xe Buick trông rất bình thường của Tỉnh ủy Nam Việt đến đón Diêu Văn Trí. Đến đón Diêu Văn Trí là một vị phó trưởng phòng của Văn phòng tỉnh ủy Nam Việt. Mấy lần Diêu Văn Trí đến Nam Việt đều thấy trưởng phòng Lương này đi theo Ninh Pháp. Mặc dù không thân cận bằng thư ký riêng của Ninh Pháp nhưng là nhân vật thân tín của Ninh Pháp. Nghe nói sắp lên làm trưởng phòng nào đó.

- Thị trưởng Diêu, Bí thư Ninh bảo ngài đến khách sạn nghỉ trước. Bây giờ Bí thư Ninh còn có cuộc tiếp đón, có thể đến 10h mới rảnh nên bảo ngài chờ một chút. Tôi đưa ngài đến khách sạn.
Họ Lương nói chuyện mang theo tiếng Chiết Giang nên nghe khác với tiếng Nam Việt. Chẳng qua Diêu Văn Trí nghe quen tiếng của Ninh Pháp nên lại thấy thân thiết.

- Cảm ơn trưởng phòng Lương.
Diêu Văn Trí khách khí nói.

- Không nên khách khí, Thị trưởng Diêu có thể đến Nam Việt chúng tôi cũng là khách quý mà.
Đối phương cười nói.

- Khách quý gì chứ, lão lãnh đạo gọi, tôi đương nhiên phải nghe lời rồi.
Diêu Văn Trí mỉm cười đáp lại.

Hai mắt họ Lương sáng lên nhưng không nói nhiều.



Trưởng phòng Lương ngồi trong khách sạn nói chuyện với Diêu Văn Trí đến hơn 10h30 tối thì điện thoại di động của y mới vang lên. Hai người lúc này vội vàng đến Tỉnh ủy Nam Việt.

Ninh Pháp trông khá vui vẻ. Dịch Sars trong năm 2003 đã ảnh hưởng không nhỏ đến Trung Quốc, thậm chí là thế giới. Nhưng Nam Việt là nơi xuất phát dịch bệnh lại không ảnh hưởng mấy, lại được cho rằng xử lý kịp thời, khiến Sars ở Nam Việt được khống chế tốt. Điều này làm danh tiếng của Ninh Pháp được nâng cao lên.

Tình hình An Đô thì Ninh Pháp hiểu khá rõ. Trên thực tế lúc Miêu Chấn Trung làm Bí thư thị ủy An Đô, Ninh Pháp đã có ý kiến với Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, nhưng Trung ương cuối cùng vẫn bổ nhiệm Miêu Chấn Trung.

Phong cách của Diêu Văn Trí không hợp với Miêu Chấn Trung là tất nhiên. Có một lần Ninh Pháp từng hy vọng Miêu Chấn Trung có thể điều chỉnh quan điểm của mình nhưng không hiệu quả. Đến khi rời khỏi tỉnh An Nguyên, Ninh Pháp chỉ có thể hy vọng vào việc Trung ương chú ý đến tình hình đặc biệt của An Đô mà tính lại Bí thư thị ủy An Đô. Nhưng không ngờ Miêu Chấn Trung lên chức lại khiến Tôn Liên Bình đến còn bảo thủ hơn Miêu Chấn Trung.

Đây không chỉ vì cá nhân Diêu Văn Trí, mà nó còn ảnh hưởng đến sự phát triển của cả An Đô.

Không ngoài suy đoán của Ninh Pháp, tốc độ tăng trưởng của An Đô mấy năm luôn thấp, khiến cho vị trí của An Đô trong 16 thành phố cấp phó tỉnh không ngừng tụt xuống, là thành phố duy nhất trong 16 thành phố có tốc độ tăng trưởng giảm liên tục trong ba năm. Theo Ninh Pháp thấy đó là sự sỉ nhục.

Nếu như không phải tỉnh An Nguyên có mấy nơi khác phát triển cực nhanh thì tốc độ tăng trưởng của cả tỉnh An Nguyên càng tụt sâu hơn. Điều này làm Ninh Pháp rất lo lắng đến cục diện chính trị của tỉnh An Nguyên. Nhưng làm Bí thư tỉnh ủy Nam Việt, y chỉ có thể lo lắng mà thôi, điều duy nhất có thể làm có lẽ là giúp Diêu Văn Trí một chút.

Ninh Pháp có chút nuối tiếc vì những gì mà Diêu Văn Trí gặp phải. Theo y thấy dù Miêu Chấn Trung và Tôn Liên Bình là Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư thị ủy có thể chèn ép Diêu Văn Trí, nhưng Ứng Đông Lưu và Tần Hạo Nghiên hoàn toàn thấy rõ nguyên nhân này, cũng có thể có biện pháp mà. Nhưng bây giờ Ứng Đông Lưu và Tần Hạo Nghiên vì “nguyên tắc đoàn kết” vô vị mà buông tha nguyên tắc. Nếu như vậy thì Ninh Pháp còn gì để nói.

Nhìn Diêu Văn Trí có chút kích động, Ninh Pháp thở dài nói:
- Ngồi đi Văn Trí, anh không mấy khi đến được Nam Việt. Theo tôi nhớ tôi đến Nam Việt hơn năm rưỡi mà anh đến có ba lần, mỗi lần đến đều về gấp. Làm Thị trưởng vất vả như vậy sao?

- Bí thư Ninh, vất vả không sợ, chỉ cần làm vui vẻ, lãnh đạo giải thích và ủng hộ thì có mệt chết tôi cũng cam lòng.
Trước mặt Ninh Pháp, Diêu Văn Trí cũng tùy tiện hơn.

- Ha ha, xem ra có chút tâm trạng. Tôi nói với anh, dù làm quan lớn hay nhỏ bảo trì được tâm trạng bình tĩnh là rất quan trọng. Nó có thể làm đầu óc anh tỉnh táo nhất là gặp khó khăn khiến anh hiểu được nhiều thứ bình thường không hiểu nổi. Anh hiểu chứ?
Ninh Pháp nói rất ôn hòa.

Diêu Văn Trí nâng chung trà nhấp một ngụm làm mình bình tĩnh lại:
- Bí thư Ninh, cảm ơn sự chỉ điểm của ngài.

- Anh còn có điều không hiểu, từ từ sẽ tới, công việc không làm cái là xong mà. Ừ, Ban Tổ chức cán bộ Trung ương gần đây có thể sẽ nói chuyện với anh, chắc trong hai ba ngày tới. Cho nên tôi gọi anh tới để trao đổi với anh một chút.
Ninh Pháp trực tiếp nói thẳng:
- Tôi đã trao đổi với Ban Tổ chức cán bộ Trung ương. Một vị Phó chủ tịch Nam Việt sẽ vào thường vụ, Trưởng ban tổ chức cán bộ, không làm Phó chủ tịch tỉnh nữa. Tôi hy vọng anh có thể đến Nam Việt công tác nên muốn hỏi ý kiến của anh một chút.