Chung Dược Quân cười cười, Triệu Quốc Đống cũng cười cười không nói. Hai người chỉ nhìn nhau là đủ hiểu.
Năm nay là một năm để Ninh Lăng ra mặt.
Mặc dù từ Trung ương đã truyền ra ít tin tức về việc nguy cơ do phát triển quá nóng, nhưng đây không phải vấn đề đối với Ninh Lăng. Chính thức muốn điều chỉnh là nhằm vào các ngành truyền thống lạc hậu. Đối với ngành như năng lượng mới, tài liệu iss và ngành bảo vệ môi trường thì quốc gia vẫn sẽ ủng hộ mạnh mẽ.
Có thể nói năm nay giá trị sản lượng của Khu khai phát có thể đột phá 10 tỷ, tốc độ tăng trưởng nhanh như vậy đã phá vỡ mọi quy tắc.
- Bí thư Triệu, tôi thật ra cảm thấy với thực lực hiện nay của Khu khai phát chúng ta thì tỉnh có phải nên tính tới việc giúp Khu khai phát Ninh Lăng tranh thủ một suất cấp quốc gia không?
Chung Dược Quân đã bình tĩnh lại. Y nhấp một ngụm trà nóng để mình thêm bình tĩnh.
- Dược Quân, anh cảm thấy Khu khai phát Ninh Lăng có thể có cần cái này để chứng minh mình không?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Cũng đúng, số liệu là chứng minh hữu hiệu nhất, đúng là không cần cái danh kia. Tốt nhất là dồn tâm tư vào các công việc thực tế.
Chung Dược Quân suy nghĩ một chút rồi đồng ý với quan điểm của Triệu Quốc Đống:
- Văn phòng tài chính thị xã chuẩn bị tổ chức lễ biểu dương long trọng, biểu dương các quận, huyện có công tác xuất sắc trong việc xây dựng hệ thống tín dụng. Tôi cũng chuẩn bị tham gia. Tôi cảm thấy việc xây dựng hệ thống này có tập đoàn rất quan trọng đối với sự phát triển của các công ty tư nhân cùng công ty vừa và nhỏ Ninh Lăng chúng ta trong vài năm tới. Thậm chí nó có thể có tác dụng không thể tưởng tượng nổi đối với sự phát triển kinh tế của Ninh Lăng mấy năm tới.
- Ừ, Dược Quân, anh có cái nhìn giống tôi. Bây giờ rất nhiều người đều cảm thấy Ninh Lăng phát triển là dựa vào các hạng mục lớn kéo lên, thậm chí cho rằng đó là cách phát triển của Ninh Lăng. Nhưng tôi cảm thấy quan điểm này có sự thành kiến.
Nghe tin tốt cũng làm Triệu Quốc Đống vui vẻ. Hắn nói:
- Đúng thế, hiện nay sự phát triển của Ninh Lăng là dựa vào các hạng mục lớn trong ngành năng lượng mới, tài liệu mới mà kéo lên. Nhưng tôi thấy nó chỉ là trong ngắn hạn mà thôi, Ninh Lăng không thể mãi thu hút các hạng mục lớn tới, cũng không có nhiều hạng mục lớn như vậy mà.
- Dựa nền kinh tế của một nơi vào một hai công ty lớn là rất nguy hiểm. Hơn nữa các hạng mục lớn còn cần rất nhiều công ty nhỏ đi theo. Chỉ có là ngành này không ngừng kéo dài, kéo dài, hình thành sản nghiệp lớn hơn nữa mới có năng lực chống nguy cơ. Mà tôi cảm thấy việc giúp đỡ các công ty vừa và nhỏ mạnh lên là bước đi đầu tiên, cũng là mấu chốt trong công việc của chúng ta sau đây. Nó sẽ quyết định tương lai của Ninh Lăng chúng ta trong vài năm tới.
Mắt Chung Dược Quân sáng lên. Quan điểm của Triệu Quốc Đống rất phù hợp với suy nghĩ của y. Bây giờ trong thị xã có một quan điểm thịnh hành đó là trụ cột chính của Ninh Lăng là các hạng mục lớn. Chỉ cần các hạng mục này đầu tư giai đoạn một, hai ba thì kinh tế Ninh Lăng sẽ không ngừng tăng cao. Điều này làm Chung Dược Quân có chút lo lắng, không ngờ Triệu Quốc Đống cũng đã nghĩ ra.
- Bí thư Triệu, lời ngài nói rất đúng. Tôi thấy chúng ta cần phải nhấn mạnh điểm này trong các hội nghị. Tôi cảm thấy được một số cán bộ thậm chí là cán bộ lãnh đạo của Ninh Lăng chúng ta nhận thức không rõ ở việc này, có thành kiến, chỉ nhìn chằm chằm vào các mình lớn, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, không chú ý đầy đủ sự phát triển của các công ty tư nhân, nhất là đối với việc thành lập cơ chế, hệ thống giúp các công ty tư nhân phát triển thì không quá đủ nhiệt tình. Điểm này cần phải sửa lại cho đúng.
Chung Dược Quân nói rất nghiêm túc làm Triệu Quốc Đống ngẩn ra. Xem ra Chung Dược Quân có cái nhìn với Cố Vĩnh Bân và Lý Đại Phú ở việc này, nhất là Cố Vĩnh Bân.
Cố Vĩnh Bân sau khi làm Phó thị trưởng thường trực thì không có quan hệ với Chung Dược Quân được như Vưu Liên Hương. Nhất là Cố Vĩnh Bân ở nhiều vấn đề không nhất trí với Chung Dược Quân.
Ví dụ như việc đầu tư xây dựng hệ thống xử lý nước thải, Chung Dược Quân chủ trương xây dựng để tăng sức hấp dẫn của Khu khai phát. Nhưng Cố Vĩnh Bân cho rằng xây dựng phải xây dựng nhưng không muốn đầu tư quá lớn, phải thông qua yêu cầu nghiêm ngặt để hạ giá, quy mô không cần quá lớn và cần phải có luận chứng khoa học. Thứ ba về cách vận hành của trung tâm xử lý nước thải này thì Cố Vĩnh Bân cũng không nhất trí với Chung Dược Quân.
Cố Vĩnh Bân bề ngoài khiêm tốn nhưng lại là người quật cường. Theo Triệu Quốc Đống thấy Cố Vĩnh Bân mặc dù đến Ninh Lăng chưa lâu nhưng đã nhanh chóng tạo được quan hệ, rất nhanh kéo được Lý Đại Phú thành đồng minh. Trong hạng mục xây dựng trung tâm xử lý nước thải, tính giá thành như thế nào thì Cố Vĩnh Bân và Lý Đại Phú đã trực tiếp tranh cãi với Chung Dược Quân và Trúc Văn Khôi.
Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng không cho rằng quan điểm của Cố Vĩnh Bân có gì không đúng. Đối phương đưa ra vấn đề về quy mô và tính khoa học của trung tâm xử lý nước thải Khu khai phát cũng là đúng. Một hạng mục do chính quyền đầu tư lớn như vậy đương nhiên phải được khoa học kiểm chứng. Nhưng nó cũng cần tính đến tình hình phát triển đặc thù của Khu khai phát. Nó vừa phải đảm bảo tính khoa học của hạng mục, đồng thời cũng cần phải đáp ứng nhu cầu của các công ty trong Khu khai phát. Làm như thế nào xử lý tốt hai vấn đề này chính là thử thách năng lực làm việc của Ủy ban thị xã.
Đối với việc chính quyền thị xã có tranh luận thì Triệu Quốc Đống về cơ bản không có hỏi.
Theo hắn thấy Chung Dược Quân là Thị trưởng, dù Cố Vĩnh Bân có quan điểm khác nhưng cũng nên giải quyết trong hội nghị thường trực Ủy ban. Nếu vượt quá giới hạn này mà phải giải quyết trong hội nghị thường ủy thì cũng nên do Chung Dược Quân nói ra.
- Dược Quân, đối với các ý kiến khác thì chúng ta nên tăng cường học tập, trao đổi. Có vấn đề gì cũng có thể thông qua nhiều phương thức giao tiếp mà. Tôi cảm thấy không khí làm việc ở Ninh Lăng chúng ta khá tốt, có ý kiến khác nhau đều là thảo luận trong phạm vi quy định. Không khí này rất tốt, từ góc độ nào đó mà nói đã chứng minh chế độ tập trung dân chủ của Ninh Lăng chúng ta đã tiến hành tốt. Đây là thành công khá lớn.
Triệu Quốc Đống nói.
Quan điểm đối với mỗi sự vật sự việc của từng người là khác nhau, xử lý một chuyện cũng có ý kiến khác nhau. Chủ yếu nằm ở chỗ anh có thể thảo luận và đưa ra quyết định chung cuối cùng. Mà ở điểm này Triệu Quốc Đống tự nhận mình làm khá tốt ở Ninh Lăng.
Chung Dược Quân vốn còn có chút suy nghĩ nhưng câu nói của Triệu Quốc Đống làm y không thể nói thêm. Nhưng y cũng phải thừa nhận Triệu Quốc Đống nói là đúng. Cố Vĩnh Bân và Lý Đại Phú mặc dù ở nhiều vấn đề không cùng ý kiến với mình nhưng thảo luận chỉ trong vòng tròn bên chính quyền, không mở rộng ra ngoài. Triệu Quốc Đống có thể nghe thấy một chút nhưng bên Thị ủy không quan tâm. Nói cách khác tất cả vẫn trong phạm vi khống chế của Thị trưởng là mình, nếu như mình nói ra thì nó sẽ chứng minh mình không thể khống chế được cục diện bên chính quyền thị xã. Chung Dược Quân tuyệt đối không muốn Triệu Quốc Đống có ấn tượng này.
Mặc dù Triệu Quốc Đống bây giờ khá tin tưởng mình, nhưng hắn là Bí thư thị ủy sẽ luôn có quyền chủ động, khó nói về sau có ý khác không? Nếu muốn được hắn tôn trọng thì điều đầu tiên mình phải thể hiện được năng lực của mình.
Chung Dược Quân rất sáng suốt đổi đề tài sang việc thưởng cho cán bộ đợt cuối năm.
Hai năm trước khi Hoàng Lăng làm Bí thư thị ủy, tốc độ tăng trưởng GDP của Ninh Lăng mặc dù không chậm nhưng thu tài chính không quá cao, nó khiến tài chính của Ninh Lăng luôn ở trạng thái đói. Cán bộ, nhân viên được tiền thưởng không cao mấy. Năm 2002, tài chính của Ninh Lăng tăng nhiều nhưng do cần đầu tư xây dựng cơ sở vật chất lớn nên vẫn khá thiếu.
Nhưng năm 2003 lại khác, tài chính của Ninh Lăng tăng vọt, thu tài chính tăng vài lần. Ninh Lăng trước đây đều bị kêu là nghèo về tài chính nhưng năm nay đã đổi khác. Nó khiến cho cán bộ, nhân viên toàn thị xã rất mong chờ vào khoản tiền thưởng cuối năm.
Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân sau khi bàn bạc đã xác định một điều đó là thu tài chính tăng mạnh có công lớn của cán bộ toàn thị xã, nhưng cũng cần phải tính tới tăng thu nhập của dân chúng, đưa ra chế độ thưởng cho cán bộ cơ sở cao hơn cán bộ ở cơ quan.