Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 80




- Đây là chuyện tốt, chẳng qua phải thành lập một phân cục công an thì nếu như không có chỗ dựa hành chính thì sợ rằng rất khó triển khai công việc.
Triệu Quốc Đống cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu vào mình rồi lạnh nhạt nói:
- Tôi nghe nói cơ quan công an đang cải cách thể chế, phổ biến thành lập điển hình. Lão Mã, có chuyện này không?

Mã Nguyên Sinh không ngờ Bí thư thị ủy lại có kiến thức rộng như vậy, quan điểm cũng mới mẻ độc đáo như vậy. Không ngờ ngay cả vài nơi tiến hành thí điểm mà cũng biết.

- Bí thư Triệu, thí điểm này chủ yếu ở các thành phố phát triển ở khu vực duyên hải nước ta. Khu vực đất liền chúng ta chưa thí điểm nhiều. Việc này chính là mở rộng đồn công an, hoặc là nói rút lại phân cục, càng nhiều là tăng thêm công năng phục vụ, đó là chuyện khá mới ở tỉnh ta.

Mã Nguyên Sinh vội vàng tiếp lời. Y không hiểu suy nghĩ thật của Triệu Quốc Đống.

- Lão Mã, chẳng lẽ Ninh Lăng chúng ta không thể đi trước toàn tỉnh? Ninh Lăng chúng ta phát triển nhanh, năm nay đứng đầu toàn tỉnh. Tại sao chúng ta không thể đi đầu về phương diện khác? Tư tưởng không nên bảo thủ như vậy.
Triệu Quốc Đống không nhìn Mã Nguyên Sinh mà tiếp tục nhìn mặt nước.

Mã Nguyên Sinh đổ mồ hôi. Tư tưởng bảo thủ nếu bị đối phương nhận định thì về cơ bản mình không có hy vọng làm Bí thư Đảng ủy chính pháp. Y vội vàng cầu cứu nhìn sang Lam Quang.

Lam Quang thở dài một tiếng. Lão Mã đúng là trong cuộc nên loạn. Ngay cả chuyện này cũng không nghe ra được. Triệu Quốc Đống nếu nói như vậy nhất định là muốn có ý đổi mới. Bây giờ khi kinh tế Ninh Lăng đang phát triển, các công việc khác đương nhiên cũng cần có điểm sáng, sao Mã Nguyên Sinh lại không hiểu cơ chứ?

- Bí thư Triệu, một hai năm nay Cục công an và hai phân cục nội thành có nhiều người nghỉ, lực lượng cảnh sát ít. Cục công an thị xã nếu đây là muốn nhân danh nghĩa thành lập phân cục mới để thêm biên chế, cách làm ở khu vực duyên hải mới là thí điểm, sợ rằng phải trưng cầu Sở công an đồng ý vì nó liên quan đến việc cải cách cơ chế vận hành của cơ quan công an. Ngoài ra cũng cần đến khu vực duyên hải học tập cách làm của bọn họ.

Lam Quang nói giúp Mã Nguyên Sinh một chút. Y nói cũng có lý, cải cách cơ chế cảnh sát không phải là điều mà Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng có thể quyết định được. Nó liên quan đến sự chuyển biến vận hành của cơ quan công an, toàn tỉnh cần có sự bố trí thống nhất, không phải Ninh Lăng muốn đổi là được.

- Ừ, việc này cần phối hợp với Sở công an. Nhưng tôi cảm thấy Ninh Lăng chúng ta có thể đi trước toàn tỉnh, không nhất định khi tỉnh xác định làm nơi thí điểm, Ninh Lăng chúng ta mới có thể đi trước? Ở điểm này lão Mã, anh cần chủ động báo cáo với lãnh đạo sở, tranh thủ được bọn họ ủng hộ. Tôi cảm thấy Ninh Lăng chúng ta có đủ điều kiện để tiến hành thí điểm.
Triệu Quốc Đống bỏ cần và nói.

- Bí thư Triệu, ngài vừa nhắc tôi cũng hiểu.
Mã Nguyên Sinh vội vàng nói.

- Bí thư Triệu, thí điểm cơ chế cảnh vụ cũng cần tài chính. Tôi thấy lão Cố còn khó hơn cả Thị trưởng Liên Hương trước đây. Từ khi lão Cố phụ trách tài chính thì đúng là không dễ lấy được tiền, có không ít cục oán giận lão Cố.
Lam Quang nửa đùa nửa thật nói.

- Thắt chặt một chút cũng là việc tốt, nếu không anh chỉ cần thả lỏng thì nó sẽ tan rã như lâu đài cát. Nhưng có những lúc cần dùng đến tài chính thì chúng ta cũng không thể keo kiệt.
Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm về phía trước nói.

- Ha ha, ai cũng nói công việc của mình quan trọng mà. Còn phải xem người ký tên khống chế chừng mực mà thôi.
Lam Quang ám chỉ một chút.

Triệu Quốc Đống không đáp lời, cũng không biết sức chú ý đặt vào cần câu hay là hắn giả vờ không nghe thấy. Chỉ thấy Triệu Quốc Đống đột nhiên kêu lên một tiếng:
- Có rồi.

Một con cá nặng khoảng ba bốn cân bị giựt lên kéo theo một vòi nươc.

Câu được con cá làm Triệu Quốc Đống khá vui vẻ. Nói thật ngồi hơn nửa tiếng mà không có con cá nào đớp mồi đúng là làm hắn khó chịu.

Triệu Quốc Đống không thích đến mấy nơi giải trí, đó là điều mà Lam Quang và Mã Nguyên Sinh đều biết.

Hai người cũng hay gặp Triệu Quốc Đống nhưng chủ yếu là vì công việc, cùng lắm là ăn bữa cơm rồi nói chuyện công việc mà thôi. Còn đây là lần đầu tiên đi với tư cách cá nhân này. đây là đột phá hiếm có đối với Mã Nguyên Sinh.

Vương Lệ Mai cùng ba cô Cổ Tiểu Âu đến gần 12h mới lên tới nơi. Lúc này đám người Triệu Quốc Đống cũng đã câu cá xong.

Có hai đầu bếp chuyên nghiệp được gọi lên nấu ăn cho mọi người. Mấy người còn lại ngồi sang bên ngồi chơi, nói chuyện vui vẻ.

Một con hoẵng đã sớm được lột da và nấu. Nơi này có nhà hàng phục vụ cung cấp các loại thỏ, gà rừng. Bọn họ được cấp giấy phép, chủ yếu là các loại thỏ, gà rừng được thuần hóa. Ngoài ra nơi này còn cung cấp cả con hoẵng toàn thân có 90% là thịt lạc, chúng ăn chủ yếu là cỏ trên núi nên giá khá đắt, một cân từ 40 đến 50 tệ, một con có giá trên 2, 3 ngàn tệ nhưng cung vẫn không đủ cầu.

Nhà hàng Mao Bình này cũng có lịch sử nuôi con hoẵng, thỏ rừng. Ban đầu dùng các loại bẫy để bắt, bởi vì năng lực sinh sản của con hoẵng mạnh nên chỉ tầm tuổi là bán được. Vì thế dần dần nhà hàng chuyển sang nuôi và nó nhanh chóng thành đặc sản của nhà hàng.

Nhà hàng ban đầu nuôi theo lượng khách đặt hàng, về cơ bản không cung cấp ở địa phương mà bán sang Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến, An Đô, Trùng Khánh. Ở Ninh Lăng người có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Nhân viên nhà hàng rất nhanh chóng bắc giá nướng lên sau đó bôi hương liệu lên, đưa lên giá nướng.

Mấy cô Cổ Tiểu Âu đều rất thích thú với việc ăn dã ngoại như thế này, hưng phấn đến độ mắt sáng rực lên, tay vung vung. Lam Quang và Mã Nguyên Sinh thấy thế không khỏi nhìn nhiều một chút và cảm thấy mấy cô em của Triệu Quốc Đống hình như chưa từng tham gia các hoạt động như thế này bao giờ.

Ở trên núi mặc dù ngồi cạnh bếp lửa nhưng gió vẫn khá rét, mấy cô bé vì muốn mặc đẹp nên ít ấm.

Cổ Tiểu Âu mặc chiếc áo lông, bên ngoài có thêm một áo khoác ngắn, bên dưới là chiếc quần jean bó chặt bờ mông căng tròn và đôi chân thẳng. Kiều San càng đẹp hơn, trời lạnh như vậy mà bên dưới chỉ đi quần tất và váy ngắn. Chỉ có Đồng Úc là bảo thủ một chút, mặc một chiếc áo khoác có cổ chữ V khá sâu lộ ra chiếc áo len bên trong, trời lạnh như vậy mà vẫn thấy rõ khe ngực. Không biết cô có phải là bị Cổ Tiểu Âu và Kiều San ảnh hưởng nên ăn mặc như vậy không? Cũng may còn có chiếc khăn lụa trên cổ nhưng cũng không biết nó có tác dụng chống lạnh hay không nữa.

Gió núi thổi tóc ba cô gái bay loạn. Kiều San còn bị sổ mũi. Đầu bếp biết ý nấu bát canh gừng đưa cho các cô uống, uống xong người cũng ấm lên không ít.

Hơn nữa mùi mỡ chảy từ thịt nướng thơm đến mê người làm mọi người thèm thuồng. Triệu Quốc Đống và Đồng Úc càng hăng hái làm mấy con cá câu được lúc nãy.

Mổ cá, lấy mang, sau đó ướp ngừng, bỏ vài thứ vào bụng, sâu cá đặc lên bếp nướng, rất nhanh mùi cá nướng bay ra.

Đầu bếp nhà hàng chuẩn bị khá đầy đủ, lấy các loại gia vị trải lên tấm nilon to, sau đó biết ý chào khách và rời đi.

Lái xe của Mã Nguyên Sinh cũng đã mang bia và đồ uống từ xe việt dã xuống, đương nhiên cũng có hai chai Ninh Thuần đặc biệt.

- Đã lâu không tự mình làm. Đống ca, Hồng tỷ, Lệ Mai tỷ, em cắt thịt cho mọi người. San San, bà lấy bát của mọi người lại đây, một người hai con cá nướng, một miếng thịt. Lam ca, Mã ca, tất cả mọi người phải hoàn thành nhiệm vụ của mình đó.
Cổ Tiểu Âu hưng phấn vung vung con dao cắt thịt trong tay lên, khuôn mặt trắng nõn không biết vì ngồi gần đống lửa hay vì kích động mà đỏ ửng lên.

Lam Quang và Mã Nguyên Sinh nhìn nhau. Cô em này của Bí thư Triệu trông như người nước ngoài, chẳng qua lại nói chuyện đúng khẩu âm An Đô. Cô bé này nhỏ hơn mình 20, 30 tuổi mà dám gọi mình là Mã ca, Lam ca sao?

Chẳng qua nhìn Bí thư Triệu khá vui vẻ, Lam Quang và Mã Nguyên Sinh đều thấy thoải mái. Trong hoàn cảnh như thế này rất dễ kéo gần quan hệ cá nhân. Không chừng sau bữa ăn đồ nướng này sẽ có lợi hơn bình thường anh làm đủ chuyện nhiều. Cơ hội này nhất định phải nắm chắc.