Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 53




... Cố Vĩnh Bân đích xác là chấn động một hồi lâu, hắn không biết là do mình vừa mới tiếp nhận chức vụ phó thị trưởng này hay là do quy hoạch khổng lồ của Ninh Lăng, tóm lại hắn hiểu rõ Ninh Lăng rất khác so với suy nghĩ trước đây của mình.

Lúc đầu khi biết được Đặng Nhược Hiền phải đi thì hắn hi vọng có thể ở lại Hoài Khánh đảm nhiệm phó thị trưởng thường trực, nhưng tỉnh ủy lại không đồng ý ý kiến của thị ủy, có lẽ cũng là do mình chỉ mãi công tác ở Hoài Khánh. Về sau ý kiến của ban tổ chức cán bộ có khuynh hướng để mình tới Ủy ban Giám sát và Quản lý tài sản Nhà nước của tỉnh, nhưng giai đoạn sau cùng lại trở thành phó thị trưởng thường trực thị xã Ninh Lăng.

Trước kia hắn chưa từng tới Ninh Lăng, theo hắn nhớ thì ba bốn năm trước hắn chỉ đi ngang qua, ấn tượng mà hắn nhớ đó là thành thị Ninh Lăng cũ kỹ, mặc dù các kiến trúc cũ đã bảo tồn rất khá nhưng về mặt tổng thể lại làm cho người ta có cảm giác lộn xộn, một vài điểm sáng thì lại bị ẩn giấu trong tình trạng bất thường.

Nếu nói về kinh tế thì Ninh Lăng càng không đáng để nhắc tới, khi Triệu Quốc Đống rời bộ năng lượng trở lại Ninh Lăng thì hắn cũng như Đàm Lập Phong đều không hiểu vì sao mà Triệu Quốc Đống lại lựa chọn như vậy. Năm trước nhân khẩu ở Ninh Lăng còn chưa đến 20 tỷ mà Hoài Khánh thì đã hơn 43 tỷ, tương đương gấp hơn hai lần Ninh Lăng. Cho nên lúc đầu khi tỉnh xác định để hắn đến Ninh Lăng đảm nhiệm phó thị trưởng thường trực thì cảm xúc của hắn rất phức tạp, vừa vui vì được tiếp tục công tác tại địa phương mà cũng tiếc nuối vì phải đến một nơi xa xôi và chênh lệch quá nhiều với Hoài Khánh.

Nhưng khi đến đây được một thời gian thì hắn đã cảm nhận được một hình ảnh Ninh Lăng hoàn toàn khác với trong suy nghĩ, tưởng tượng của hắn.

Tiếng mô tơ nổ vang cả đêm trong công trường xây dựng, các bến cảng, khu tàu của Ninh Lăng thì qua lại như mắc cửi, các công xưởng, nhà máy thì lúc nào cũng hừng hực khí thế, hiệu suất làm việc ở các văn phòng hành chính mau lẹ, hệ thống phục vụ chu đáo, cẩn thận. Có những cái Hoài Khánh có nhưng cũng có cái Hoài Khánh lại thiếu sót, hắn có thể thấy được chênh lệch này, mà điều này dường như cũng dự báo một cái gì đó. Thoạt nhìn thì thị trưởng Chung Dược Quân có quan hệ khá tốt với Triệu Quốc Đống, ít nhất thì trong khoảng thời gian này hắn cảm giác Triệu Quốc Đống về cơ bản không phát biểu ý kiến gì về công tác của bên chính quyền, nhưng nếu gặp vấn đề gì trọng đại thì trước tiên Chung Dược Quân phải tiến hành trao đổi với Triệu Quốc Đống. Mà hai người bọn họ cũng có thể đưa ra được một ý kiến nhất trí trong thời gian ngắn nhất, làm được điểm này thì rất bình thường nhưng có thể làm được một cách tự nhiên và hòa hợp như vậy thì không đơn giản.

Lúc trước thì còn hơi hoài nghi về uy tín và tầm ảnh hưởng của Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng, nhưng giờ xem ra hoài nghi của mình chính là một truyện cười, chỉ có thể dùng một từ thông tục nhất để hình dung, Triệu Quốc Đống tuyệt đối là trung tâm.

Đó cũng là duyên cớ hắn có chút bận tâm khi nghe được ý tưởng xây dựng sân bay do Triệu Quốc Đống đề xuất, nếu đã như vậy thì ai dám nghi ngờ và phản đối ý kiến của Triệu Quốc Đống?

Cố Vĩnh Bân cười tự giễu, bản thân mình chẳng qua chỉ là một phó thị trưởng thường trực, mới đến chưa được bao lâu, lẽ nào muốn vì duyên cớ như vậy mà muốn lên công đường thẩm vấn bí thư thị ủy thì đúng là không biết tự lượng sức mình. Hiện tại nói chuyện này hãy còn hơn sớm, nhưng mình lại được phân công quản lý tài chính nên không thể không cân nhắc trước.

Đi một bước nhìn một bước là sách lược tốt nhất, vấn đề ở chỗ là có thể kéo dài được bao lâu? Chỉ mong lời của Tiệm Văn Khôi biến thành sự thật, mặc dù hi vọng mà Cố Vĩnh Bân ấp ủ cũng không lớn.

Triệu Quốc Đống chăm chú đọc bức thư của một đại biểu đại hội đại biểu nhân dân huyện tên là Củng Minh Xương tới từ trấn Tiểu Bá gửi tới. Đây là công việc cố định mỗi ngày của Vân Duệ, chọn lựa một số văn kiện và thư tín cần thiết rồi giao cho đích thân Triệu Quốc Đống đọc và xử lý.

Bức thư này do một đại biểu đại hội đại biểu nhân dân huyện làm công tác pháp luật gửi tới. Sở dĩ Triệu Quốc Đống rất coi trọng bức thư này là bởi vì vị đại biểu đại hội đại biểu nhân dân huyện này rất đặc biệt, thực chất hắn không phải là đại biểu do huyện ủy huyện ủy Khuê Dương đề cử mà lấy thân phận một người độc lập thay mặt trấn Tiểu Bá tự đề cử làm đại biểu đại hội đại biểu nhân dân huyện.

Thậm chí cơ quan công an huyện Khuê Dương còn tiến hành lập án điều tra riêng vì tình nghi Củng Minh Xương này mua chuộc để trúng cử. Nhưng căn cứ vào kết quả điều tra thì người này không có hành vi mua chuộc, ngoại trừ việc áp dụng một vài phương pháp tuyên truyền cho bản thân theo chế độ tuyển cử phương Tây, nhận được sự ủng hộ của hơn 10 cử tri liên danh đề cử. Đồng thời vì người này có thân phận đặc thù là làm công tác pháp luật nên thường xuyên cung cấp, tư vấn, phục vụ về pháp luật để nông dân kiện cáo lên tòa án, do đó hắn khá có sức ảnh hưởng ở trấn Tiểu Bá. Cho nên khi hắn chủ động tới từng nhà một bày tỏ ý muốn tự tranh cử làm đại biểu đại hội đại biểu nhân dân huyện thì nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của cử tri và tiến tới được trúng cử.

Vào lúc ấy thì chuyện này khá có tiếng vang nhưng vì hạn chế tầm ảnh hưởng của vị đại biểu phản đối chính quyền này nên từ huyện cho đến thị xã theo bản năng đều im thin thít. Lúc đó Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy rất hứng thú với vị đại biểu này nhưng vì sự vụ năm rồi quá nhiều nên hắn cũng không còn tinh lực để hỏi tới chuyện này. Nhưng hôm nay lại nhận được bức thư do vị đại biểu đại hội đại biểu nhân dân huyện này gửi tới thì không thể không khiến hắn trọng thị.

Nội dung trong bức thư cũng không phức tạp, đều là những tâm tư cũ nhưng lại mang đến sự tươi mát khiến một lúc lâu sau mà tâm tình của hắn không thể bình ổn lại được.

Thực sự đối phương không phải phản ánh tư pháp bất công hay là xuất hiện tình trạng gì cả mà chỉ là đề xuất một ý kiến, muốn được thực hiện đầy đủ chức trách của một đại biểu đại hội đại biểu nhân dân. Đó là giám sát chức năng, chức trách và cách sử dụng quyền lực của một số cơ quan hành chính, ngoài ra do nhận được một số vấn đề do quần chúng phản ánh và yêu cầu nên muốn làm một cây cầu nối giữa bọn họ với các cơ quan hành chính chính quyền, sử dụng đúng chức quyền đại biểu đại hội đại biểu nhân dân.

Khá thú vị, Triệu Quốc Đống không ngờ ở Ninh Lăng còn có đại biểu đại hội đại biểu nhân dân có tư tưởng như vậy, điều này làm cho hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Chế độ của đại biểu đại hội đại biểu nhân dân trong giai đoạn hiện nay không quá lý tưởng để phát huy tác dụng, nhất là khi đại đa số đại biểu đại hội đại biểu nhân dân các cấp là cứu cánh cho quần chúng nhân dân, phải phát huy được nhiều tác dụng với các cơ quan quyền lực nhưng lại luôn bị nhiều nghi ngờ và phê bình. Rất nhiều nơi đại biểu đại hội đại biểu nhân dân đã trở thành vật trang trí, thậm chí còn biến thành tấm bùa hộ mệnh và vầng hào quang cho một số ít cái gọi là "tinh anh và tầng lớp nhà giàu mới"

Giai đoạn trước Triệu Quốc Đống đã dồn nhiều tinh thần và tâm tư vào việc nhanh chóng chấn hưng và phát triển kinh tế Ninh Lăng, hiện giờ kinh tế đã dần dần đi vào quỹ đạo, hơn nữa xu thế cũng rất tốt. Cho nên giờ hắn cũng ý thức được phải bắt đầu điều chỉnh phương hướng và trọng tâm công tác của mình, phải nghiêng về phương diện xây dựng cơ cấu chính quyền và sự vụ dân sinh xã hội, mà bây giờ thì hình như là một cơ hội rất tốt.

- Vân Duệ, đi mời trưởng ban Tiêu, phó chủ nhiệm Mã Vạn Phúc bên đại hội đại biểu nhân dân thị xã và chủ nhiệm Giải bên văn phòng nghiên cứu đại hội đại biểu nhân dân thị xã tới văn phòng của tôi một chuyến.
Triệu Quốc Đống đọc kỹ lại phong thư một lần nữa, suy ngẫm hồi lâu rồi mới gọi Vân Duệ vào.

- Bí thư Triệu, mời trưởng ban Tiêu và chủ nhiệm Mã cùng tới đây sao?

- Ừ, trước tiên mời trưởng ban Tiêu tới đã, còn chủ nhiệm Mã thì đợi sau nửa giờ.
Triệu Quốc Đống nghĩ một chút rồi nói.

Tiêu Phượng Minh nhận được thông báo liền nhanh chóng tới, tuy rằng văn phòng của ban tổ chức và bí thư thị ủy không cùng tầng nhưng đều cùng trong một tòa nhà chứ không giống như trụ sở đại hội đại biểu nhân dân và hội nghị hiệp thương chính trị ở bên cạnh.

- Ngồi đi, Phượng Minh.

Triệu Quốc Đống vừa cười tiếp đón, vừa tiện tay đưa bức thư mà mình đã đọc đi đọc lại mấy lần cho Tiêu Phượng Minh.

Vốn Tiêu Phượng Minh còn tưởng rằng Triệu Quốc Đống muốn nghe báo cáo kinh nghiệm công tác thí điểm thôn dân tự trị và cơ sở dân chủ ở Tây Giang, không ngờ Triệu Quốc Đống lại đưa một phong thư cho hắn.

Hắn ngồi xuống với sự nghi hoặc rồi mở bức thư ra đọc một cách cẩn thận.

- Sao, có cảm tưởng gì không?
Triệu Quốc Đống thấy Tiêu Phượng Minh vừa đọc mà nét mặt lộ ra vẻ xúc động nên trong lòng càng cao hứng hơn.

- Củng Minh Xương này thật thú vị, nếu anh có nói người này lập dị thì cũng đúng. Người này làm việc rất tích cực, hơn nữa thích chống đối cơ quan chính quyền, nếu nói hắn lấy lòng mọi người thì cũng không hoàn toàn đúng. Chỉ đánh giá một câu rằng người này có tư tưởng, quan điểm không nhất trí như người bình thường, thật không dễ để phán xét ý nghĩ của hắn.
Tiêu Phượng Minh dường như khá rõ về người này, vừa cười vừa lắc đầu.

Lúc này Triệu Quốc Đống mới nhớ ra Tiêu Phượng Minh vốn đi lên từ bí thư huyện ủy huyện Khuê Dương nên hiển nhiên không xa lạ với tình hình nơi này.
- Phượng Minh, anh cũng quen Củng Minh Xương này sao?

- Có thể không biết được sao? Ở Khuê Dương thì tên này cũng coi như là nửa danh nhân, có phần hiệp cốt nghĩa đảm, chẳng qua lại có thành kiến sâu sắc với đảng ủy, chính quyền. Chỉ cần là liên lụy đến vấn đề cơ quan hành chính thì hắn sẽ đi sâu nghiên cứu tới cùng, hắn đã gây không ít phiền toái khi tôi và Như Hoài còn ở Khuê Dương. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng các cơ quan chức năng hành chính của chúng ta xuất hiện một vài vấn đề thì mới có thể bị hắn nắm thóp. Vốn trước kia cảm thấy hắn là một mối phiền toái nhưng giờ nghĩ lại thì thấy nhờ có hắn mà công tác của chúng tôi được đẩy mạnh.
Tiêu Phượng Minh như đang hồi tưởng lại ký ức xưa, nét mặt cũng khá phức tạp nhưng cuối cùng lại có nhiều phần tươi cười.

- Ồ? Người như vậy đúng là đặc biệt, cho dù là bới lông tìm vết thì chỉ cần hắn có ánh mắt nhìn ra được thì cũng coi như là có tài. Đối với việc thúc đẩy các ban ngành đảnh chính chúng ta nâng cao hiệu suất và đề cao tiêu chuẩn công tác thì đúng là một việc tốt đó.
Triệu Quốc Đống cười dài rồi nói:
- Nếu là người làm công tác pháp luật thì tôi đang nghĩ xem liệu có nên đưa các cơ quan hành chính của chính quyền huyện các anh tới tay hắn hay không?

Tiêu Phượng Minh cười khổ, đại khái là hiểu quá sâu về vị Củng Minh Xương này:
- Việc này có nên không? Huyện chúng tôi có thể lý giải sâu sắc "Luật khiếu nại hành chính" và "Luật bồi thường" thì chân chính mà nói là "nhờ" có hắn nên mới lĩnh hội được, người của tòa án huyện vừa nhìn thấy hắn xuất hiện ở tòa án là lại cảm thấy đau đầu.

- Thấy hắn là đau đầu? Cảm giác đối phương chiếm lấy việc của cơ quan chấp pháp sao, khó xử với hai bên ư?
Triệu Quốc Đống lắc đầu, nói có phần đăm chiêu:
- Tôi cảm thấy rằng người như thế không nên coi là người gây phiền toái một cách đơn giản, ừ, nếu nói chuẩn xác thì tôi cho rằng những người này là những nhân tài được sinh ra từ gốc rễ. Bọn họ sẽ là nền tảng có tác dụng thúc đẩy đối với việc xây dựng cơ sở pháp chế của chúng ta, mấu chốt là ở chỗ anh đối xử với bọn họ như thế nào mà thôi.