Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 50




Cố Vĩnh Bân im lặng, ân oán giữa Triệu Quốc Đống và Đàm Lập Phong thì hắn cũng không tiện nói xen vào.

Nói đúng ra thì hai người vốn cũng chẳng có ân oán gì trực tiếp cả, dù sao Triệu Quốc Đống chuyển khỏi Hoài Khánh, Đàm Lập Phong không tới thì cũng sẽ có người khác tới. Nhưng nếu xét khách quan thì lúc đó phó bí thư tỉnh ủy Yến Nhiên Thiên đã dốc hết sức thúc đẩy Triệu Quốc Đống chuyển đi và đẩy Đàm Lập Phong đến Hoài Khánh đảm nhiệm thị trưởng nên mới hình thành tình cảnh như hiện tại.

Đàm Lập Phong rất có trí tuệ và khí phách, trong số lãnh đạo mà Cố Vĩnh Bân từng gặp qua thì lòng dạ Đàm Lập Phong được coi là rộng lượng, dù là giở thủ đoạn với Triệu Quốc Đống thì Cố Vĩnh Bân cũng dám nói như vậy. Đương nhiên có gan giở thủ đoạn với Triệu Quốc Đống thì cũng là bởi vì Triệu Quốc Đống không quá để ý tới việc này.

Có lẽ Đàm Lập Phong không giỏi làm kinh tế bằng Triệu Quốc Đống nhưng làm bí thư thị ủy thì trước tiên không hẳn phải làm được kinh tế mới có thể phục chúng. Hiện tại Cố Vĩnh Bân còn không rõ sức ảnh hưởng của Triệu Quốc Đống đối với bộ máy thị ủy Ninh Lăng như thế nào, có điều chắc hẳn cũng sẽ không yếu, chỉ riêng việc hai người Lục Kiếm Dân và Vưu Liên Hương đều lên cương vị cấp giám đốc sở thì cũng đủ để chứng minh năng lực của Triệu Quốc Đống. Đương nhiên đây cũng mới chỉ là ý nghĩ, mọi việc còn cần phải quan sát thêm nữa.

- Bí thư Đàm, tôi cảm thấy Triệu Quốc Đống đã thay đổi rất nhiều, ừ, phải nói là cực kỳ lớn. So với lúc còn làm thị trưởng Hoài Khánh trước kia thì hoàn toàn là hai người khác nhau, biến hóa cụ thể ở điểm nào thì trong lúc nhất thời tôi cũng khó nói rõ được. Chờ tôi đến Ninh Lăng tiếp xúc thêm một thời gian thì sẽ rõ hơn.

Cố Vĩnh Bân nói một cách dứt khoát.

- Ừ, đương nhiên là thay đổi, không thì anh cho rằng vì sao Triệu Quốc Đống có gan từ Bắc Kinh trở về, dám đảm nhiệm trọng trách Ninh Lăng này, tỉnh ủy không cân nhắc gì chắc?
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười khẽ:
- Vĩnh Bân, tới Ninh Lăng cũng phải học tốt cách suy nghĩ của Triệu Quốc Đống, tên này rất lợi hại, quán quân tăng trưởng của Hoài Khánh chúng ta năm nay coi như bị hắn đoạt ngay trước mắt rồi. Nếu không phải khu Khai phát thị xã chúng ta được tỉnh đề cử thành khu Khai phát kỹ thuật cấp quốc gia thì tôi thật sự không còn mặt mũi nào gặp người khác. Anh theo hắn mà học hỏi được mấy chiêu thì sẽ trợ giúp rất lớn đối với anh. Được rồi, tôi không nói nhiều nữa, chờ anh quen thuộc tình hình bên Ninh Lăng thì chúng ta tìm cơ hội ngồi với nhau một chút.

Cúp máy, Cố Vĩnh Bân thở dài một hơi, Đàm Lập Phong khá coi trọng việc khu Khai phát kinh tế Hoài Khánh được tỉnh đề cử làm khu Khai phát kỹ thuật cấp quốc gia, nhưng hình như Triệu Quốc Đống lại khá dửng dưng với việc này, chỉ nói rằng Ninh Lăng coi trọng hiệu quả thực tế chứ không coi trọng hình thức, điều này khiến Cố Vĩnh Bân rất đồng cảm.

Hắn cảm thấy thị ủy Hoài Khánh dường như cũng có ý kiến về việc này này nhưng Đàm Lập Phong thì lại rất đắc ý nên hắn cũng không tiện phá vỡ sự vui mừng của Đàm Lập Phong.

Chỉ có điều sau buổi tiếp xúc nói chuyện với Triệu Quốc Đống tối nay thì Cố Vĩnh Bân cũng đã cảm giác được phong cách bên Ninh Lăng này có phần khác biệt với Hoài Khánh. Bên Hoài Khánh dường như là chú trọng "nói trước làm sau", chủ trương "danh bất chính thì ngôn bất thuận", còn bên Ninh Lăng này thì hình như là có phần "làm trước nói sau", thậm chí còn là "làm mà không nói", nhưng một khi muốn nói thì sẽ nói một cách đặc biệt. Về phương diện này thì quan niệm của Ninh Lăng và Hoài Khánh không nhất trí.

Bản thân mình phải học được cách thay đổi phong cách công tác, Cố Vĩnh Bân đưa mắt nhìn cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ, cảnh đêm An Đô vẫn diễm lệ như cũ, nghe nói việc kiến thiết thành thị Ninh Lăng đã chiếm một khoản kinh phí lớn, quy mô còn lớn so với việc Triệu Quốc Đống thúc đẩy xây dựng thành thị có đủ sơn thủy, cây cối ở Hoài Khánh. Không biết tân thế giới mà mình sắp sửa đối mặt cao như thế nào?

Chiếc Accord thoải mái lướt đi trên các con đường trong nội thành, làm một phó chủ tịch huyện nên Lệnh Hồ Triều cũng có một lái xe riêng, nhưng hôm nay thì hắn biết mình không nên mang tài xế theo, cùng lắm thì mình tự lái là được. Đương nhiên hắn cũng sẵn lòng làm lái xe chốc lát cho lão lãnh đạo, đối với hắn mà nói thì đây là một cơ hội hiếm có mà hắn phải làm.

- Lệnh Hồ, thế nào, làm phó chủ tịch huyện không tốt sao?
Triệu Quốc Đống ngửa người dựa vào đệm phía sau rồi trêu:
- Ôi, hôm nay được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp một chút, một cán bộ cấp phó huyện lái xe phục vụ mình.

- Ha ha, bí thư Triệu. Có thể lái xe cho ngài cũng là vinh dự của tôi đó, nghe nói lão Bành vẫn làm lái xe cho ngài? Đó là một người thành thật, có dùng cũng yên tâm.
Từ trước đến giờ khi ở trước mặt Triệu Quốc Đống thì Lệnh Hồ Triều vẫn luôn duy trì bản sắc thư ký:
- Làm cái chức phó chủ tịch huyện này bắt đầu có hương vị "không trâu bắt chó đi cày", có điều cũng may là còn có trợ lý chủ tịch huyện Đoạn giảm xóc. Lúc nào tôi cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ để xảy ra sơ sót gì rồi bị mắng sẽ khiến ngài mất mặt.

Vừa lái xe vừa cho chậm tốc độ lại, cảm xúc của Lệnh Hồ Triều lại dâng trào.

- Nói thật, trong mấy tháng vừa rồi thì hầu như tôi chưa được ngủ ngon giấc, chuyện gì cũng phải cân nhắc vài lần, đến khi ấy thì tôi mới hiểu được cái câu "nói như rồng leo, làm như mèo mửa" là có ý gì. Trước kia đi theo ngài thì đều cảm thấy một số việc khá đơn giản nhưng khi tự mình làm chủ thì mới cảm giác được áp lực to lớn. Nhất là công tác mà lãnh đạo phân công thì không dám để sai nửa điểm, yêu cầu đã tốt còn phải tốt hơn, hoàn hảo nên về cơ bản thì mấy hạng mục công tác trong mấy tháng vừa rồi đều nhận được lãnh đạo khen ngợi. Đây đúng là những ký ức mà cả đời này tôi khó có thể quên được.

- Ai cũng đều phải đi qua bước này, chẳng có ai từ khi sinh ra mà đã biết hết cả, mọi việc đều có quá trình từ mới lạ sẽ thành quen, những vấp ngã trong quá trình này sẽ nâng cao được năng lực xử lý, chấp hành của mình. Đây là những bước đi cơ bản nhất.
Triệu Quốc Đống chỉ điểm cho Lệnh Hồ Triều:
- Nắm bắt có chừng mực, thường xuyên báo cáo với lãnh đạo chủ yếu để nhận được sự thấu hiểu và ủng hộ. Đây là những yêu cầu cơ bản nhất phải làm được.

- Bí thư Triệu, nếu không phải nhờ mấy năm đi theo ngài học hỏi thì rất nhiều chuyện tôi thật sự không nắm được. Có mấy lần tôi đều muốn gọi điện thoại để thỉnh giáo ngài nhưng sau tôi vẫn nhịn được, hồi tưởng xem nếu như là ngài gặp phải thì sẽ xử lý như thế nào, từ từ suy nghĩ rồi xử lý từng chuyện một.

Lệnh Hồ Triều cũng thấy cảm khái, chỉ đến khi thật sự được tiếp xúc với các sự vụ hành chính trong chính quyền thì hắn mới cảm nhận được nghệ thuật trong cách xử lý. Có một số việc xử lý như này cũng đúng mà làm thế kia cũng có thể, nhưng hiệu quả giữa hai cách là một trời một vực, làm như thế nào để đạt được hiệu quả tốt nhất chính là một cách kiểm tra năng lực cá nhân của anh.

- Nếu thật sự gặp chuyện gì đó mà còn băn khoăng thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào, hơn nữa anh cũng nên tích cực báo cáo với Toàn Hữu để được thỉnh giáo nhiều hơn.
Triệu Quốc Đống cũng rất tích tinh thần ham học hỏi của Lệnh Hồ Triều, đi theo mình vài năm nên giờ cũng biết chia sẻ với mình không ít chuyện.

- Bí thư Triệu, không phải tôi sợ mình mất mặt mà chỉ sợ ngài mất thể diện thôi.
Lệnh Hồ Triều có hơi thẹn thùng:
- May mà tôi cũng qua được một vài cửa ải, hiện giờ về cơ bản đều thuận lợi.

- Sở Lỵ giờ làm ở đâu?

- Ở công ty di động Hoài Khánh.
Lệnh Hồ Triều đáp.

- Vậy hai người định khi nào kết hôn?

- Chúng tôi cũng đã đi đăng ký rồi, chuẩn bị cuối năm nay thì kết hôn, đến lúc đó xin mời ngài đến tham dự.
Vẻ mặt Lệnh Hồ Triều lộ rõ sự vui mừng.

- Ừ, tôi chắc chắn sẽ đến, có điều thân phận của anh hiện đã khác trước nên vấn đề mới khách phải thận trọng, đừng để có kẻ xấu lợi dụng. Nhất là một phó chủ tịch huyện trẻ tuổi như anh hiện giờ thì tôi thấy nhất định sẽ có không ít người ngứa mắt đấy.
Triệu Quốc Đống nhắc nhở.

- Bí thư Triệu, ngài yên tâm, tôi biết, ở bên này tôi chỉ mời mấy thành viên trong bộ máy tới thôi. Bởi vì phần lớn thân thích của Sở Lỵ đều ở Ninh Lăng nên còn phải về Ninh Lăng làm mấy bàn, ở đâu tôi cũng đều khống chế trong phạm vi nhỏ.
Lệnh Hồ Triều cũng rất biết chừng mực trong việc này.

- Ừ, anh biết được là tốt rồi, hay làm tốt công tác tư tưởng với bên nhà Sở Lỵ, bố mẹ cô ấy phải hiểu rõ mới được.
Triệu Quốc Đống khẽ mỉm cười nói.

- Bí thư Triệu, bố của Sở Lỵ còn cẩn thận hơn chúng tôi. Ngay từ đầu đã nhắc chuyện này nhất định phải cẩn thận, không được để xảy ra chuyện gì, nhắc nhở tôi đừng để gặp bất lợi gì về chuyện này.
Lệnh Hồ Triều cũng mỉm cười, hồi tưởng lại từ lúc một Sở Lỵ cao ngạo tới khi như một con chim non nép vào mình, còn cả gia đình Sở Lỵ lúc đầu cũng tị hiềm nhà mình nên kiên quyết phản đối đến giờ lại cúi đầu nghe theo. Anh không thể không thừa nhận cảnh ngộ đời người đều mang đến những biến hóa lớn đối với mọi thứ xung quanh, bao gồm cả nhân tình thế thái.

- Ồ, Quy Ninh hiện đang phát triển rất nhanh, với tuổi của anh hiện giờ sẽ có ưu thế rất lớn nên mấy chuyện như này cần phải cẩn thận một chút. Còn về tác phong công tác thì có thể mạnh dạn hơn, đừng có vẻ già nua, nặng nề, chuyện gì mà nắm chắc thì phải kiên trì đến cùng, cố ngồi ở vị trí này mấy năm cho chắc chắn và làm được mấy việc thật sự. Nhiều lãnh đạo ghét nhất là mấy kẻ chỉ biết nói bốc nói phét, tôi hi vọng anh đừng biến thành loại người này.
Triệu Quốc Đống nhấn mạnh.

- Tôi hiểu, bí thư Triệu.
Lệnh Hồ Triều cũng không nói nhiều.

- Anh có cảm giác gì về Cố Vĩnh Bân?
Triệu Quốc Đống thuận miệng hỏi.

Trong lòng Lệnh Hồ Triều hơi trầm xuống, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Tính cách cá nhân bí thư Cố không có gì nổi trội, cùng với chủ tịch Quế, à không, giờ là bí thư Quế rồi. Cùng với bí thư Quế là hai kiểu người khác nhau, bí thư Cố nói không nhiều lắm nhưng có thể chỉ ra điểm mấu chốt, hơn nữa lại chú trọng làm thực sự. Đây là một người rất chắc chắn.

Miêu tả của Lệnh Hồ Triều không khỏi khiến Triệu Quốc Đống mỉm cười. Điều này cũng phù hợp với cảm nhận của Triệu Quốc Đống về Cố Vĩnh Bân, không quá am hiểu kết giao, tài ăn nói cũng không được như Quế Toàn Hữu, tính cách khá ôn hòa. Nhưng một người như vậy mà lại có thể đi từng bước đến vị trí bây giờ thì chắc chắn là cũng có sở trường. Câu nói "chú trọng làm thật sự" mà Lệnh Hồ Triều nói thì rất phù hợp với khẩu vị của Triệu Quốc Đống.

- Có thể làm thật thì chính là cán bộ tốt nhất, Lệnh Hồ, chỉ riêng điểm này của bí thư Cố cũng đủ để anh học tập cả đời. Làm việc một cách chắc chắn, thật sự thì rất nhiều người đều nói được nhưng thực sự mà làm được thì lại rất ít.
Triệu Quốc Đống cũng không nói thêm mà chỉ mỉm cười.

- Bí thư Triệu, tôi đưa ngài đến chỗ nào?
Lệnh Hồ Triều hỏi.

- À, đưa tôi đến siêu thị Dương Quang đi, tôi còn muốn mua một số thứ.
Triệu Quốc Đống nói.

- Vâng.
Lệnh Hồ Triều đánh tay lái một cách thuần thục.

Tới chỗ nào cũng là một vấn đề, hiện giờ việc này càng lúc càng là vấn đề lớn.