Chung Dược Quân run lên, lời này của Tần Hạo Nghiên hình như có chuyện nên y không tiện tiếp lời.
Tần Hạo Nghiên cũng nhận ra điều này nên cười nói:
- Anh và Quốc Đống quan hệ ăn ý như vậy, tôi và Bí thư Ứng thấy rõ ràng và rất vui. Kinh tế Ninh Lăng có thể phát triển tốt như vậy đã thể hiện bộ máy Thị ủy Ninh Lăng đoàn kết. Dược Quân, biểu hiện của anh và Triệu Quốc Đống làm Tỉnh ủy, Ủy ban tỉnh rất hài lòng, hy vọng anh và Quốc Đống có thể tiếp tục duy trì tình huống này, làm tấm gương cho các nơi trong tỉnh.
Chung Dược Quân lúc này mới yên tâm đôi chút. Y cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói:
-Chủ tịch Tần, ngài là lão lãnh đạo của tôi, tôi ở đây cũng không giấu gì ngài. Quốc Đống không phải người hoàn hảo, cũng có vài khuyết điểm ví dụ như cách làm việc và dùng người có chút độc đoán, hơn nữa tính cách khá bá đạo, một vài chi tiết trong cuộc sống không chú trọng. Đương nhiên điều này có chút quan hệ do tuổi của y.
Tần Hạo Nghiên gật đầu ra hiệu Chung Dược Quân nói tiếp.
Nhưng tôi thấy Triệu Quốc Đống và Hoàng Lăng khác nhau về bản chất. Triệu Quốc Đống mặc dù có chút độc đoán nhưng không phải hiện tượng phổ biến. Chỉ là ở vài vấn đề cụ thể hoặc là chuyện y cho rằng là chính xác thì thường khá quyết đoán, không nghe ý kiến người khác. Nhưng về tổng thể mà nói dù tôi nói ra ý kiến khác thì cũng không bị chối bỏ, y cũng khá tôn trọng ý của tôi. Nhưng đối với các đồng chí khác trong bộ máy thì khó nói. Đương nhiên thành viên trong bộ máy cũng không dám trực tiếp tranh luận với y. Tôi cũng chuẩn bị nhắc đến vấn đề này trong hội nghị lần tới.
- Ừ, rất tốt. Bí thư thị ủy mặc dù là người đứng đầu nhưng anh cũng là Phó bí thư Thị ủy, Thị trưởng, anh có trách nhiệm này. Chính là giám sát đề phòng hiện tượng không nghe ý kiến của ai khác.
Tần Hạo Nghiên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Chế độ tập trung dân chủ ở nhiều nơi chỉ là hình thức. Hiện tượng người đứng đầu Đảng ủy quyết định tất cả tồn tại khá nhiều, đây là điều mà Đảng đang cố sửa đổi. làm như thế nào tôn trọng quyền lực của Bí thư thị ủy, đồng thời phát huy chế độ tập trung dân chủ, tôi hy vọng Ninh Lăng có thể làm tốt việc này, điều này cũng có lợi cho sự trưởng thành của Quốc Đống.
Chung Dược Quân cố gắng suy nghĩ ý trong câu nói của Tần Hạo Nghiên. Y cảm thấy Tần Hạo Nghiên hình như có cái nhìn với Triệu Quốc Đống. Điều này làm y không rõ nguyên nhân là tại sao? Chỉ vì mình là Thị trưởng, Triệu Quốc Đống là Bí thư thị ủy nên Tần Hạo Nghiên coi trọng mình, còn Bí thư Ứng coi trọng Triệu Quốc Đống?
Điều này làm Chung Dược Quân có chút khó xử. Nói thật quan hệ giữa y và Triệu Quốc Đống khá tốt, trong công việc khó tránh khỏi có mâu thuẫn và ý kiến khác nhau nhưng Chung Dược Quân cảm thấy bây giờ vẫn trong phạm vi khống chế, còn không đến mức để lãnh đạo tỉnh can thiệp vào. Mấy câu đầu Chủ tịch Tần có vẻ hài lòng với sự phối hợp giữa mình và Triệu Quốc Đống, sao mấy câu sau lại thành thế này?
- Chủ tịch Tần, tôi cảm thấy tôi và Triệu Quốc Đống đang phối hợp khá ăn ý. Bây giờ hai chúng tôi về cơ bản đạt thành nhất trí trong các hạng mục công việc, đây là điều không dễ gặp sau nhiều năm công tác của tôi.
Chung Dược Quân nói:
- Ninh Lăng có thể phát triển nhanh như vậy tôi cảm thấy có nguyên nhân chính là việc này.
Tần Hạo Nghiên hơi cứng mặt nhưng lập tức khôi phục bình thường:
- Vậy là tốt, bộ máy đoàn kết thì mới có thể đẩy mạnh kinh tế địa phương phát triển, hy vọng hai người duy trì tốt điểm này.
Chung Dược Quân nhận ra vẻ mặt Tần Hạo Nghiên thay đổi, y không khỏi thầm cười khổ một tiếng. Chủ tịch Tần rất coi trọng mình nhưng mình có vẻ đã đi ra ngoài quỹ đạo của đối phương.
Hai người nói chuyện một chút, Tần Hạo Nghiên không hứng thú mấy nên Chung Dược Quân cảm thấy biết ý mà xin về.
Nhìn Chung Dược Quân rời đi, mặt Tần Hạo Nghiên hơi đổi một chút. Chung Dược Quân này hình như đã bị Triệu Quốc Đống thu phục hoàn toàn. Một người như vậy sao có thể chống trả lại Triệu Quốc Đống.
Nghĩ đến đây Tần Hạo Nghiên có chút buồn cười. Mình sao trở nên hẹp hòi như vậy? Chẳng lẽ là thấy người do Ứng Đông Lưu đề cử làm tốt, người mình đề cử kém nên thấy khó chịu sao? Tần Hạo Nghiên không khỏi lắc đầu một tiếng, xem ra phải tìm cơ hội trấn an Chung Dược Quân mới được.
…
Lưu Nhược Đồng và Lưu Kiều đến siêu thị Hồng Kiều, thích mua sắm là bản tính của bất cứ người phụ nữ nào.
Kiều Huy bây giờ đã là người trên không trung. Mặc dù Cù Vận Bạch đã quay lại Thiên Phu nhưng Kiều Huy vẫn rất bận.
Thị trường bất động sản nóng lên làm ai cũng muốn tiến vào. Thiên Phu Thượng Hải đã thành một đối trọng khá nặng ở giới bất động sản Thượng Hải. Từ ban đầu xây dựng các căn biệt thự sang trọng, sau đó Thiên Phu xây dựng thêm các căn chung cư cao cấp. Danh tiếng của Thiên Phu phát triển rất nhanh, cũng mua nhiều đất lên.
Làm người phụ trách chính của mảng bất động sản Thiên Phu, Kiều Huy tập trung chính vào Thượng Hải và Bắc Kinh, cũng phải chiếu cố đến thị trường An Đô, Hàng Châu, Thiên Tân cùng với Hải Nam.
Kiều Huy nói Bắc Kinh và Thượng Hải bây giờ chỉ cần có thể cầm được đất dù với giá gì thì chỉ cần một hai năm là kiếm được rất nhiều. Đương nhiên anh nếu có tài chính xây dựng đợi đến khi bán ra thì nó sẽ khác hẳn.
- Huy ca, mặc kệ anh mệt như thế nào thì khi nghĩ đến những đồng bạc trắng chảy vào túi mình thì tôi nghĩ đều đáng phải không?
Đức Sơn có chút hâm mộ nhìn Kiều Huy:
- Tôi chuẩn bị mua một căn Ngự phủ Giang Nam của Thiên Phu Thượng Hải, đúng là xót quá.
- Đức Sơn, cậu đừng ở đó mà kêu gào, tôi về lập tức tăng lên 50% nữa xem cậu nghĩ như thế nào?
Kiều Huy trừng mắt nhìn đối phương:
- Đừng được lợi còn kêu gào. Giá khu đó tăng lên rất nhiều, ở đó có hoàn cảnh rất đẹp đó. Cậu nhìn hàng xóm quanh mình đi, cậu sẽ cảm thấy cậu ở đó tuyệt đối là đáng giá.
Đức Sơn có chút tức giận nói:
- Trường Xuyên, anh sớm nói Thương Lãng nên hợp tác với Thiên Phu. Công ty trí nghiệp Thương Lãng không nên chỉ chuyên môn vào mảng bán bất động sản thôi. Bây giờ kiếm tiền chính là vua, ai có thể lầm cho chúng ta kiếm tiền, chúng ta làm đó. Chú xem đi, bây giờ lại để Thiên Phu đến kiếm tiền của Thương Lãng chúng ta.
Hai anh em Đức Sơn mua bốn căn ở Ngự phủ Giang Nam, ngoài việc mua cho bố mẹ một căn, Trường Xuyên cũng lấy danh nghĩa của mình mua một căn cho Triệu Quốc Đống.
- Bán ma túy càng lãi hơn đó, sao chú không đi?
Triệu Quốc Đống tức giận nói:
- Trường Xuyên, đừng để ý đến nó. Anh thấy nó muốn tiền đến điên rồi, chẳng lẽ là có con bé ngôi sao nào lấy hết tiền của nó sao?
Triệu Quốc Đống nói làm Đức Sơn phải im tiếng, Kiều Huy nghe xong không khỏi cười ha hả. Triệu Quốc Đống có quyền uy tuyệt đối với em trai. Đức Sơn không sợ trời không sợ đất, ở Thượng Hải cũng là nhân vật nổi tiếng. Tên này có quan hệ rộng rãi với làng giải trí.
Ngự phủ Giang Nam là một khu dân cư cao cấp hạng sang của Thiên Phu Thượng Hải xây dựng ở khu Phổ Tây, được xưng là khu đất vàng của Thượng Hải. Nó chẳng những có vị trí tốt, hơn nữa từ xây dựng đến quy hoạch, tuyên truyền đều do chuyên gia đến từ Hongkong, Singapore phụ trách. Bắt đầu từ quy hoạch không lúc nào không tạo tiếng vang, cũng tạo kỳ tích ở Thượng Hải. 258 căn nhà nhưng chỉ trong chưa đầy nửa tiếng đã được bán hết. Bây giờ giai đoạn hai chưa chính thức khởi công mà đã được đặt hàng hết từ trước.
Điều này làm cho Nhật báo Quang Minh lên án vì Thiên Phu đã khiến thị trường bất động sản nóng lên quá cao, nhưng nó lại khiến danh tiếng của Ngự phủ Giang Nam đạt đến đỉnh cao.
- Huy ca, Thiên Phu coi như đã tạo được thanh danh ở Thượng Hải, sau đây anh định làm gì?
Triệu Quốc Đống cảm thấy Kiều Huy mặc dù mệt nhưng lại rất vui vẻ. Điều này cũng là bình thường, ai đứng ở thành công lớn mà giữ được bình tĩnh là điều chỉ xuất hiện đối với thánh nhân hoặc người điên.
- Làm sao ư? Còn có thể làm gì ngoài tiếp tục đi tới.
Kiều Huy xua tay nói:
- Bất động sản Thiên Phu có sản phẩm ở Bắc Kinh, Thượng Hải cùng với nhiều nơi khác, bán ra cũng tốt. Hơn nữa Thiên Phu có quan hệ tốt đẹp với ngân hàng, tài chính lưu động cũng nhiều nên tạm thời chưa gặp ảnh hưởng nhiều từ nhân tố bên ngoài.