Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 42




Buổi chiều Triệu Quốc Đống muốn gặp Trường Xuyên và Đức Sơn, tối cũng ăn bữa cơm với Kiều Huy. Mặc dù là đi nghỉ nhưng trên thực tế Triệu Quốc Đống cảm thấy vẫn rất bận.

Ngoài ra Hoắc Vân Đạt cũng sẽ bay lên Thượng Hải tìm cơ hội thu hút đầu tư, chủ yếu y dựa vào việc Triệu Quốc Đống giới thiệu người cho mình.

Theo tập đoàn ô tô Fukuda đầu tư vào Ninh Lăng, một hạng mục sản xuất ô tô khổng lồ như vậy sẽ kéo theo rất nhiều ngành liên quan, mà đây chính là cơ hội của khu công nghiệp Đông Giang.

Mặc dù các thiết bị quan trọng do Fukuda và các công ty liên kết với bọn họ phụ trách sản xuất, nhưng sản xuất ô tô liên quan đến nhiều thiết bị, dù là công ty lớn đến đâu cũng không thể bao hết, mua thiết bị từ các công ty khác là bình thường. Vì thế do Ủy ban kế hoạch phát triển và cục Chiêu thương thị xã phối hợp, Hà Vi Trạch đã chủ động liên lạc với Fukuda, hy vọng hợp tác về điểm này với Fukuda. Đông Giang hy vọng đưa các công ty sản xuất linh kiện ô tô vào khu công nghiệp Đông Giang, làm ngành sản nghiệp trụ cột của khu công nghiệp.

Fukuda cũng rất có hứng thú với việc này. Chính quyền địa phương có thể chủ động giải quyết việc này cho bọn họ đủ để nói rõ chính quyền coi trọng hạng mục của bọn họ. Nhưng bọn họ cũng đưa ra các yêu cầu mang tính kỹ thuật, yêu cầu Đông Giang khi thu hút đầu tư phải thỏa mãn được yêu cầu này. Fukuda cũng đánh giá cao về hoàn cảnh đầu tư của Ninh Lăng, thậm chí bọn họ còn đề nghị một vài công ty liên kết với mình đầu tư xây dựng nhà máy ở khu công nghiệp Đông Giang. Cũng có vài hạng mục đã được ký kết.

Ngành sản xuất ô tô liên quan rất rộng, Fukuda cũng hy vọng chính quyền địa phương có thể giúp bọn họ lôi kéo đầy đủ toàn bộ dây chuyền sản xuất, mà chính quyền địa phương cũng rất thích giúp bọn họ. Như vậy sẽ giúp đỡ chính quyền địa phương có thể chủ động việc bố trí sản nghiệp trụ cột của mình.

Nó giống như việc khu công nghiệp Lâm Cảng Tây Giang và khu công nghiệp Đông Giang có lựa chọn giống nhau, hai bên mặc dù cũng cạnh tranh nhưng thị xã cũng có thể phát huy tác dụng phối hợp. Các thiết bị quan trọng chủ yếu tập trung bên Tây Giang, mà các linh phụ kiện với tính khoa học kỹ thuật không cao thì có thể tập trung bên Đông Giang. Đương nhiên điều này không phải tuyệt đối, chủ yếu còn phải xem quyết định của các công ty.

Chiết Giang là nơi phát triển nhất về thiết bị ô tô, hơn nữa đầu tư tư nhân ở mảng này là rất lớn. Chói mắt nhất chính là tập đoàn Vạn Hướng, đây là một nhà xưởng tư nhân sau đó phát triển thành một tập đoàn lớn trong lĩnh vực sản xuất thiết bị ô tô. Bây giờ tập đoàn Vạn Hướng đã thành lá cờ đầu trong các công ty tư nhân. Đây cũng là điều mà Triệu Quốc Đống coi trọng công ty này. Hắn vẫn hy vọng có thể thu hút tập đoàn Vạn Hướng đến Ninh Lăng.

Lần này đến Thượng Hải ngoài việc lợi dụng quan hệ giữa hắn với vài nhà kinh doanh Chiết Giang từ hồi còn ở Giang Khẩu, hắn cũng hy vọng thông qua quan hệ của Lưu Kiều mà liên lạc với bọn họ, có thể rót thêm luồng sức sống mới vào ngành thiết bị ô tô của Ninh Lăng, thúc đẩy xây dựng trụ sở mang tính tổng hợp ở Ninh Lăng.

- Em đi có tiện không?
Lưu Nhược Đồng cười nói.

- Em thấy sao? Có một nhân vật lớn ở Bộ tổng tham mưu, anh mới yên tâm hơn.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Nếu không chồng cũ của Tứ tỷ mời FBI hay cảnh sát quốc tế đến bắt anh thì anh có thể làm gì.

Lưu Nhược Đồng nghe xong cũng phải phì cười. Triệu Quốc Đống này quá xấu, lúc nãy trong xe không nói gì mà muốn xem mình diễn, đến cuối cùng hắn lại làm người tốt. Có thể nói làm kẻ xấu là mình, hắn làm người tốt.



Trần Hàn Phong không ngờ lại là như vậy. Đối phương trong điện thoại thay đổi hẳn thái độ, cho rằng mình cố ý làm hại hắn. Chuyện gì thế này?

Bộ tổng tham mưu? Sao lại chui ra nhân vật tàn nhẫn như vậy. Người đàn ông còn là đại biểu Đại hội Đảng toàn quốc, Bí thư thị ủy, sao có thể? Thằng đó mới tầm 30 mà, chẳng lẽ khu vực trung tây Trung Quốc trẻ hóa cán bộ tốt đến như vậy sao?

Trần Hàn Phong còn định giải thích với đối phương một chút, muốn hỏi thêm tình hình nhưng đối phương rõ ràng cảm thấy mất mặt nên không muốn nói nhiều, chỉ nói lai lịch của đối phương rất lớn. Bộ Tổng tham mưu cơ mà, các ngành chấp pháp ở trong nước căn bản không thể động tới.

Trần Hàn Phong vốn định rửa nỗi nhục ban sáng nhưng không ngờ kế hoạch tỉ mỉ lại kết thúc như vậy thậm chí còn không biết nguyên nhân thật sự. Y không nuốt trôi cơn tức này, nhưng không có nghĩa y mất tỉnh táo. Nếu không kể hậu quả làm loạn thì không phải tác phong của Trần Hàn Phong. Người với người, số mạng khác nhau, ít nhất bây giờ Trần Hàn Phong thấy mình rất thoải mái, tại sao lại phải mạo hiểm gây loạn cho mình chứ?

Quân tử báo thù 10 năm không muộn, từ từ sẽ tới, không phải gấp. Trần Hàn Phong cố an ủi mình, cố làm mình bình tĩnh lại. Bây giờ y cần làm là hiểu rõ lai lịch hai vợ chồng kia.

….

- Chị dâu, được đó, Đức Sơn này ngoài ông anh ra thì chưa phục ai, nhưng hôm nay tôi đúng là phục thêm chị.
Đức Sơn vốn đang rất tức giận vì việc Triệu Quốc Đống bị tập kích, y đi qua đi lại mãi. Đến khi nghe Lưu Nhược Đồng nói dùng cách gì để giải quyết vấn đề, y mới yên tĩnh đôi chút.
- Ông anh của tôi là như vậy đó, nhiều lúc thích làm người tốt. Cục an ninh quốc gia thì sao chứ? Có thể coi trời bằng vung, không coi pháp luật vào đâu sao?

Đức Sơn chưa nói hết câu đã bị Triệu Quốc Đống quát lên:
- Cút, một kẻ không bao giờ biết pháp luật như chú mà nói vậy được sao? Sang bên ngồi im cho tôi.

- Anh, em chỉ nói là mấy thằng đó tự nhận mình ở Cục an ninh quốc gia nên muốn làm gì thì làm được sao? Nực cười.
Đức Sơn bị Triệu Quốc Đống mắng nên dịu giọng đi chút.
- Anh, anh chẳng lẽ cứ thế bỏ qua? Dù thằng Trần Hàn Phong đó làm gì thì em nếu không cho nó ngã, em mang họ nó.

- Câm miệng. Chuyện của anh từ lúc nào đến lượt chú chỉ trỏ?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn đối phương rồi bình tĩnh nói:
- Tôi cảnh cáo chú, việc này không đơn giản như chú nghĩ, nó liên quan rất nhiều. Anh thật ra hy vọng đối phương lý trí một chút, đương nhiên nếu đối phương không từ bỏ ý đồ thì anh cũng phải cho y biết có những lúc vượt qua giới hạn là không được.

Lưu Nhược Đồng nghe ra ý trong lời nói của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống mặc dù ít thể hiện nhưng trong lòng lại rất kiêu ngạo. Ý của hắn rất rõ, hắn không muốn làm Lưu Kiều khó xử, nói cách khác là không muốn việc này không thể cứu vãn. Đương nhiên nếu Lưu Kiều, thậm chí Lưu gia không xử lý được việc này thì hắn sẽ dùng cách của hắn, hoặc lực lượng của hắn để giải quyết.

Trường Xuyên thật ra lại không quá để ý tới việc này. Với tình hình chính trị Trung Quốc thì bất luận là kẻ nào dùng cách này đối phó quan chức là cực ngu xuản. Lần này là do đối phương không rõ thân phận của Triệu Quốc Đống nên mới làm vậy. Sau khi biết thì đối phương nhất định sẽ không dùng cách đó.

- Anh, chuyện này không có gì đáng phải nhắc tới. Tên Trần Hàn Phong nếu là người trong nhà nước thì sau lần này sẽ biết điều mà lui. Đương nhiên thằng ngu thì vẫn sẽ sinh sự, có thể xem một chút. Nếu như không ai có thể trị được y thì em tin trên đời này có nhiều biện pháp giải quyết vấn đề.

Trường Xuyên nói khá nhẹ nhàng nhưng lại làm Lưu Nhược Đồng run lên. Đức Sơn là người thẳng thắn, nhưng Trường Xuyên này lại luôn lên kế hoạch trước rồi mới hành động, hơn nữa đã ra tay là trúng. Y nói như vậy nhất định là đã sớm có biện pháp đối phó.

- Đủ rồi, chuyện tạm dừng ở đây, không cần hai chú nhúng tay vào, nhất là Đức Sơn đó.
Triệu Quốc Đống cũng biết chuyện không nên mở rộng, tốt nhất là để đối phương không xuất hiện trước mặt hắn.