Trần Hàn Phong ra khỏi khách sạn Hoa Viên liền chạy thẳng đến bãi đỗ xe.
Y không mang theo thư ký và lái xe. Y vốn định tìm chỗ nói chuyện với Lưu Kiều, mặc dù không ngừng bị từ chối nhưng y biết Lưu Kiều vẫn không tìm người đàn ông khác.
Người phụ nữ xinh đẹp đến đâu chơi mãi cũng chán. Trần Hàn Phong chơi còn được chứ cưới ư? Không thể, lúc này y mới phát hiện tầm quan trọng của một hậu phương vững chãi.
Lưu Kiều trước đây chỉ mắt nhắm mắt mở với quan hệ ngoài luồng của y, chỉ khi y có tình cảm với một người phụ nữ khác thì Lưu Kiều mới quyết tâm chia tay.
Trần Hàn Phong cũng không biết lúc ấy mình nghĩ như thế nào mà lại đồng ý ly hôn. Không thể không nói ả diễn viên này khá hấp dẫn, ít nhất có thể làm cho mình đồng ý ly hôn là không đơn giản.
May là cuối cùng mình tỉnh táo lại, không đồng ý kết hôn với người phụ nữ kia, nếu không sẽ là quá sai lầm.
Lưu Kiều thường ở khách sạn Hoa Viên hoặc Đông Hồ, thói quen này Trần Hàn Phong hiểu rõ. Nhiều năm như vậy y vẫn không chịu bỏ Lưu Kiều, trên thực tế hàng năm y luôn có một hai lần về quấn lấy Lưu Kiều, để tỏ vẻ với bên ngoài rằng Lưu Kiều vẫn là người Trần gia, là người phụ nữ của Trần Hàn Phong y, đừng ai dám có ý đồ với cô.
Nếu chính thức để lấy lại Lưu Kiều, Trần Hàn Phong không biết mình dám làm như vậy không? Như vậy cuộc sống tự to tự tại của y sẽ kết thúc, không thể nào thoải mái như hiện nay.
Y có thể không thèm để ý đến vẻ khinh miệt của Lưu Kiều, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận một kẻ kém hơn mình lại dùng cách đó sỉ nhục mình rồi không phải trả giá cái gì. Y lúc ấy cố gắng lắm mới có thể ra khỏi khách sạn, nếu không y sợ mình sẽ làm ra chuyện gì đó mất lý trí.
Trả thù cũng cần kỹ xảo và thực lực.
Đối phó Lưu Kiều thì y sẽ không làm, cũng không thể làm, cũng chưa chắc đã như ý, còn phản tác dụng. Nhưng nếu tên kia chỉ là bạn làm ăn của Lưu Kiều thì đơn giản hơn nhiều.
Nhưng người này ở khách sạn Hoa Viên sao? Làm như thế nào mới nắm rõ chi tiết của hắn? Trần Hàn Phong sẽ không đánh khi chưa rõ tình hình đối phương.
- Hải tử, cậu không phải có quan hệ với cảnh sát Thượng Hải sao? Ồ, cậu cũng biết đó, Lưu Kiều ở khách sạn Hoa Viên, tôi muốn điều tra một chút xem cô ta đến cùng ai. Ôi, tôi không phải muốn kết hôn lại với Lưu Kiều sao? Không nói nữa, cậu lập tức điều tra cho tôi, tôi chờ điện thoại của cậu.
Trần Hàn Phong ngồi trong xe suy nghĩ. Bây giờ còn không rõ đối phương là loại người gì, nhưng dù biết đối phương là ai thì y cũng phải làm đối phương trả giá. Trần Hàn Phong suy nghĩ một chút rồi lại cầm máy gọi đi.
- Nhị Thuận, liên lạc với Mai lão tam hộ tôi, tôi không ra mặt, cậu tự thu xếp. Đừng nói nhiều, chuyện của tôi mà còn cần cậu quan tâm sao? Ừ, tôi nói với cậu có kẻ làm phiền chị dâu cậu, muốn làm cóc ăn thịt thiên nga, không để cho hắn bài học là không được.
Người ở đầu bên kia có lẽ cũng biết tình hình của Trần Hàn Phong, nghe thấy dính tới việc này thì không nói gì nữa, chỉ nói sẽ nhanh chóng bố trí.
Trần Hàn Phong có chút do dự. Mai lão tam là người y không quen mấy, nhưng đám Nhị Thuận thì y biết đó là kẻ độc ác, đã ra tay sẽ không nương nhẹ.
- Ở trong khách sạn Hoa Viên, bây giờ còn ở khách sạn, cậu chuẩn bị trước ở gần đó đi.
Trần Hàn Phong cắn răng nói.
- Bên Lô Loan sao?
Người đầu bên kia có chút do dự nói:
- Đại ca, bên kia rất phồn hoa nên khó xuống tay, cũng dễ dàng xảy ra chuyện.
- Chuyện như vậy mà cậu cũng không làm được sao?
Trần Hàn Phong lạnh lùng nói.
- Không phải là không làm được mà tôi lo đám người Mai lão tam không có tâm tư, không có đầu óc, ra tay dễ có chuyện nên khó thu xếp.
Đối phương vội vàng nói.
- Việc này không cần cậu lo, những người đó không dùng tiền xử lý được sao?
Trần Hàn Phong hừ một tiếng nói:
- Cậu chuẩn bị đi.
Trần Hàn Phong ngồi trong xe suy nghĩ một chút cảm thấy vẫn chưa đáng tin. Đám người Mai lão tam đánh nhau không sao, nhưng đó là đối phó người bình thường, nếu có chuyện thì Lưu Kiều nhất định nghi ngờ mình, mình bây giờ có thân phận khác nếu như dùng cách làm văn minh đối phó đối phương là cách tốt nhất.
Chuyện ở Thượng Hải đối với Trần Hàn Phong mà nói là không vấn đề gì. Y có đủ biện pháp đối phó tình hình, nhưng đầu tiên cũng phải tìm hiểu rõ về đối phương.
Người đầu y gọi điện rất nhanh gọi lại. Lưu Kiều ngày đầu ở một mình tại khách sạn, không có ai đi cùng cô. Hơn nữa người kia sáng nay mới tới, có lẽ theo hẹn mà tới, thân phận không rõ. Lễ tân nhớ một xe biển Thượng A đưa hắn tới đó, nếu muốn điều tra thì phải tốn chút thời gian.
Đối phương có thể làm được như vậy là không dễ, điểm này Trần Hàn Phong cũng rõ. Không đầy nửa tiếng đã có thể tìm được như vậy, đối phương nhất định đã điều động không ít quan hệ, nhưng điểm này đối với Trần Hàn Phong là rất quan trọng, quyết định hành động tiếp theo của y. Vì thế y đã nhờ đối phương tìm xem xe kia có lai lịch gì.
Đối phương do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Việc này hơi phạm quy, Trần Hàn Phong cũng rõ. Chẳng qua đây không phải việc lớn, chỉ cần mình không mưu sát thằng kia thì sao đâu.
Xe Mercedes-Benz S 3 5 0 màu đen chạy ra khỏi khách sạn, Trần Hàn Phong hung hăng trừng mắt nhìn sang bên kia. Thằng ranh, mày không thoát được đâu.
….
Triệu Quốc Đống cũng không ngờ đối phương tốn nhiều tâm tư như vậy để điều tra mình. Hắn đến đây là do chi nhánh Ninh Lăng ở Thượng Hải đưa tới.
Chi nhánh nhiều năm không có bao nghiệp vụ, chủ yếu phụ trách công tác tiếp đón. Lãnh đạo các quận, huyện Ninh Lăng đến Thượng Hải thì đều nhờ người của chi nhánh giúp vài việc, có đôi khi cũng tiến hành thu hút đầu tư, bọn họ cũng liên lạc giúp một chút. Có đôi khi lãnh đạo muốn ra nước ngoài khảo sát và bay từ Thượng Hải, bọn họ cũng đón và đưa tiễn.
Triệu Quốc Đống biết tác dụng của loại đơn vị này không nhiều, nhưng hắn cũng phải thừa nhận có chi nhánh này cũng thuận tiện khi mình tới Thượng Hải làm việc.
Lưu Kiều đã bình tĩnh lại.
Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng cũng tránh không nhắc tới Trần Hàn Phong.
Triệu Quốc Đống không ngờ Lưu Kiều còn đầu tư vào mảng dầu mỏ, công ty cô không làm ngành này nhưng Lưu Kiều lại có bạn làm mảng đó.
Tin tức của Lưu Nhược Đồng và sự phán đoán của Triệu Quốc Đống làm cho Lưu Kiều bắt đầu có ý đầu tư vào mảng này. Mặc dù đầu tư không nhiều nhưng cũng coi như có thu hoạch, điều này càng làm Lưu Kiều tin vào phân tích của Triệu Quốc Đống.
- Tình hình Iraq không thể ổn định, người Mỹ mặc dù đã phá bỏ chính quyền cũ nhưng trước đó đảng Phục Hưng cũng có chuẩn bị, mà phái Shia cũng đang nhanh chóng mở rộng thế lực. Điều này làm cho các quốc gia Trung Đông khác đều thấy lo lắng. Mỹ sau khi vào Iraq liền cảm thấy như đấm vào không khí vậy. Bây giờ Mỹ đang cố gắng ổn định tình hình Iraq, nhưng Iraq vẫn rất loạn. Bọn họ tấn công không gặp bao chống cự mấy, nhưng bây giờ bọn họ vẫn có chút khó chịu.
Lưu Nhược Đồng giới thiệu những điều không phải bí mật, chỉ là do cô hiểu càng rõ ràng hơn mà thôi.
Triệu Quốc Đống không biết Trung Quốc có tham gia hay không, nhưng có một điều có thể khẳng định là các nước lớn đang đánh cờ, sáng không được thì cục Chiêu thương tối.
- Cho nên giá dầu trong thời gian ngắn không thể hạ xuống. Theo phán đoán của tôi thì nó còn tiếp tục tăng lên. Nếu muốn Iraq khôi phục sản xuất thì nước Mỹ vẫn chưa đủ khả năng, bởi vì nhiều người không hy vọng Iraq khôi phục sản xuất như Nga, nhất là bọn họ không có cơ hội chia chén canh từ Iraq.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Cục diện rối rắm có đặc sắc, có người khổ sở, có người thích thú, phải xem năng lực của mọi người.
Lưu Nhược Đồng không nhịn được cười. Triệu Quốc Đống phân tích luôn sắc bén.
- Vậy ý của anh là Tứ tỷ còn có thể làm tiếp ở mảng này?
Lưu Nhược Đồng thuận miệng nói. Lưu Kiều đạt lợi từ đầu tư vào dầu mỏ thì cô biết. Chẳng qua cô không rõ Lưu Kiều kiếm được bao nhiêu.
- Đây chỉ là một xu thế chung, còn ở giữa cũng có lúc xuống. Nhưng có thể khẳng định giá dầu không thể trở lại giai đoạn 20 Usd một thùng, dù là 40 Usd cũng không duy trì được lâu dài, 70, 80 Usd một thùng là rất bình thường.
Triệu Quốc Đống nói:
- Tình hình bên Iraq rất khẩn trương phải không?