Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 33-34-35




- Chị thích nơi này? Đúng là không nhìn ra chị còn là người hoài cổ đó.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn xung quanh.

Khách sạn Hoa Viên không phải khách sạn loại tốt nhất ở Thượng Hải, mặc dù nó cũng là khách sạn năm sao nhưng so với các khách sạn khác thì nó ít khách hơn. Nhưng không thể phủ nhận kiến trúc cổ nơi này cũng sẽ thu hút nhiều người có sở thích cổ. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không ngờ Lưu Kiều lại thích đến đây.

- Sao không? Nơi này rất tốt, chị thích không khí ở đây, sự yên lặng dịu dàng của nó làm người ta lưu luyến.
Lưu Kiều không thèm để ý đến ánh mắt trêu chọc của Triệu Quốc Đống. Hôm nay thời tiết đẹp, không khí tươi mát, nơi này với kiến trúc PHáp nên rất trang nhã.

- Ừ, vị trí tốt chỉ tiếc lại làm người ta lưu luyến thời gian xưa. Ừ, nói như thế nào nhỉ, nó giống như thuốc phiện làm người ta mê luyến, thiếu không khí làm người ta trở nên phấn chấn.

- Được rồi Quốc Đống, không nên đưa ra mấy quan niệm của chú ra đây, nghe không được tự nhiên.
Lưu Kiều khẽ nhíu mày. Nếu như người này là kẻ quan liêu thì không biết Nhược Đồng sẽ nghĩ như thế nào? Có thể ly hôn với hắn không?

- Không được tự nhiên ư? Em chỉ nói cảm giác của mình thôi mà.
Triệu Quốc Đống nhún vai nói:
- Lúc nào Nhược Đồng đến vậy?

- Sắp rồi, chị gọi điện thì Nhược Đồng đã vào máy bay, có lẽ bây giờ cũng đã hạ cánh rồi.
Lưu Kiều nhìn Triệu Quốc Đống và nói:
- Sao chị thấy em bây giờ trông không quá mệt mà. Chị nghe Nhược Đồng nói thời gian trước em rất bận mà. Có phải là bận vì công trình thành tích không?

Triệu Quốc Đống có chút buồn bực. Lưu Kiều này bất cứ lúc nào đều có một tia kiêu ngạo, cũng không biết cô có nhiều thứ để kiêu ngạo như vậy không? Nếu như không phải cô đã giúp hắn vài việc, hắn đúng là muốn châm chọc cô vài câu.

- Xin lỗi, chị hình như đã xúc phạm chú, chú không phải như những người quan liêu.
Lưu Kiều cũng thấy mình nói lỡ nên xin lỗi:
- Ở địa phương có rất nhiều người quan liêu, nếu chú qua lại quá gần với bọn họ, bọn họ sẽ cảm thấy đó là bình thường. Nếu chú giữ khoảng cách và độ cao nhất định, bọn họ lại tôn trọng chú.

- Hiểu, em có đôi khi cũng là như vậy. Nếu như ai có thể giữ được khoảng cách với em, em sẽ chọn tôn trọng y.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

Lưu Kiều có chút ngạc nhiên nhìn Triệu Quốc Đống. Cô nở nụ cười, người này đúng là.

Thành phần của Công ty đầu tư Trung Hoa rất phức tạp, ít nhất đến bây giờ Triệu Quốc Đống vẫn không hiểu kết cấu của nó.

Đây không hoàn toàn là công ty đầu tư mạo hiểm, bọn họ vừa có đầu tư mạo hiểm, vừa đầu tư vào các ngành truyền thống. Chỉ cần có hạng mục thích hợp là bọn họ dám đầu tư vào đó.

Lưu Kiều ở công ty nắm giữ vai trò khá quan trọng, về phần cô ở vị trí như thế nào thì Lưu Nhược Đồng chưa bao giờ nhắc đến, Triệu Quốc Đống cũng không hỏi. Nhưng hắn biết Lưu Kiều có địa vị không thể coi nhẹ tại công ty này.

Triệu Quốc Đống loáng thoáng biết được cơ cấu công ty này có quan hệ mật thiết với gia tộc Quách Thị Hongkong, nhất là những năm 80 thế kỷ trước khi thành lập còn có quan hệ với tập đoàn Hoa Tư Hongkong. Theo Triệu Quốc Đống đoán, hai gia tộc lớn ở Hongkong đều là chỗ dựa quan trọng của công ty đầu tư Trung Hoa. Mà công ty Bảo Lợi mặc dù về sau mới tiến vào nhưng đó lại là người hợp tác quan trọng nhất của công ty đầu tư Trung Hoa ở đại lục. Bởi vì có cơ cấu cổ phần phức tạp như vậy khiến cho công ty đầu tư Trung Hoa là một thế lực khổng lồ trong giới đầu tư.

- Quốc Đống, chị ở Bắc Kinh và Thượng Hải cũng từng nghe vài tin tức về Ninh Lăng. Đừng khẩn trương, đều là tin tức chính thống. Ba hạng mục năng lượng mới đầu tư vào Ninh Lăng, bây giờ nghe nói còn có hai ba công ty muốn tới Ninh Lăng, có một nhà thậm chí còn tìm tới công ty đầu tư Trung Hoa, chỉ tiếc công ty đầu tư Trung Hoa bọn chị đã tiến vào công ty Liên Hoa nên từ chối. Chẳng qua chị cũng giới thiệu một nhà đầu tư khác cho bọn họ. Bây giờ bọn họ đã tiến vào giai đoạn đàm phán.
Lưu Kiều trêu chọc nói:
- Ninh Lăng có hứng thú không thế?

- Ninh Lăng chào đón bất cứ công ty hợp pháp nào đến Ninh Lăng đầu tư, nhất là phù hợp với sản nghiệp trụ cột mà Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng đã xác định. Bọn em cũng sẽ phục vụ cẩn thận và chu đáo cho bọn họ.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

- Ồ, Quốc Đống, trước mặt chị còn ra vẻ quan liêu thế sao?
Lưu Kiều trợn to mắt phượng lên nói:
- Có phải cảm thấy Ninh Lăng bây giờ đã đủ tự tin không?

- Sai rồi, việc này Ninh Lăng có tự tin hay không không sao, chị không nên cảm thấy em quan liêu. Ngành sản nghiệp cho đến bây giờ vẫn là sản nghiệp trụ cột mà Ninh Lăng muốn phát triển, đương nhiên sẽ chào đón. Về phần đủ tự tin thì Ninh Lăng còn kém xa, so sánh với các thành phố như Tô Châu, Vô Tích, Phật Sơn thì Ninh Lăng không bằng con số lẻ của bọn họ. Chị cảm thấy em có thể tự tin sao?
Triệu Quốc Đống đổi giọng nói.

- Hừ, chị thực sự nghĩ em tự tin quá độ đó.
Lưu Kiều nói:
- Ninh Lăng phát triển rất nhanh, bây giờ nghe nói hoàn cảnh đầu tư cũng khá tốt. Chị ở Thượng Hải cũng đã trao đổi với một vài người bạn trong giới đầu tư. Cummins và Fukuda đầu tư vào Ninh Lăng khiến sức ảnh hưởng và địa vị của Ninh Lăng tăng lên nhiều. Nhưng về tổng thể mà nói việc thu hút đầu tư từ ngoài vào của Ninh Lăng vẫn chưa đầy đủ, còn cần phải cải thiện thêm nữa.

- Đầu tư bên ngoài tiến vào, Ninh Lăng sẽ chào đón, không tiến vào cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Trên thực tế Ninh Lăng hy vọng có thể bồi dưỡng một ít công ty bản địa phát triển, đây mới là điều em mong thấy nhất.
Triệu Quốc Đống nói:
- Em vẫn nghĩ hạng mục lớn có thể mang tới tác dụng dây chuyền, nhưng chính thức muốn duy trì kinh tế một nơi phát triển liên tục thì cần phải có nhiều công ty vừa và nhỏ, cho nên bọn em vẫn cố gắng giúp các công ty vừa và nhỏ phát triển, chỉ tiếng công ty bọn chị hình như chỉ có hứng thú với hạng mục lớn, mà quên đi thị trường công ty vừa và nhỏ.

Lưu Kiều nở nụ cười, cô rất thích khí chất không nịnh nọt, không kiêu ngạo của Triệu Quốc Đống, dù là ai muốn ra vẻ hơn người trước mặt hắn, đều bị hắn lạnh nhạt phản kích lại.

Nhược Đồng đúng là có duyên với người này, cũng là người kiêu kỳ nhưng ngoài mặt lại trông rất ấm áp, nhưng một khi chạm đến vấn đề trung tâm thì sẽ lộ rõ sự sắc bén. Người như thế là khó đối phó nhất.

- Quốc Đống, lời này của cậu không có lý rồi. Chúng tôi là nhà đầu tư, không phải ngân hàng, có sự chuyên nghiệp của mình, không thể bao hết được. công ty vừa và nhỏ trong giai đoạn này đều gặp khó khăn, Chiết Giang sau một thời gian phát triển công ty vừa và nhỏ bây giờ đã giảm đi không phải chính vì nguyên nhân này sao? Ở điểm này theo chị thấy chính quyền phải phát huy tính chủ động mới đúng.
Lưu Kiều cũng cảm nhận được Triệu Quốc Đống có vài suy nghĩ nên lựa lời mà nói.

- Ngân hàng không muốn cho công ty vừa và nhỏ vay tiền có rất nhiều nguyên nhân, ngoài quá mạo hiểm ra thì nguyên nhân quan trọng nhất nhất chính là tiền lãi không rõ ràng, cũng khiến cho ngân hàng từ chối cho công ty vừa và nhỏ vay vốn. Hiện nay ở khu vực duyên hải có những công ty tài chính lớn đứng ra đảm bảo cho các công ty vừa và nhỏ vay tiền, quốc gia cũng đã đưa ra vài chính sách về việc này. Đầu năm nay Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng đã đưa ra quy định về hệ thống tín dụng đảm bảo sự phát triển cho các công ty vừa và nhỏ, cho phép tài sản dân gian cho công ty vừa và nhỏ vay. Bên Chiết Giang đã đi trước trong việc này.

Lưu Kiều thấy Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ, cô biết tên Triệu Quốc Đống này thích tự suy nghĩ, cũng là người dám nếm thử sự việc mới. Đối với một Bí thư thị ủy thì đây là điều hiếm thấy.

- Nếu Ninh Lăng thật sự muốn làm gì đó ở việc này thì chị có thể giới thiệu vài người bạn, chẳng qua ..
Lưu Kiều nói.

- Chẳng qua gì cơ?
Triệu Quốc Đống run lên, Lưu Kiều này làm ở thị trường tư bản thời gian dài, chẳng những có quan hệ rộng mà còn rất nhạy cảm với chính sách. Một ít đề nghị của cô có thể làm cho người ta có cảm giác mới mẻ. Mặc dù là hắn có đôi khi cũng phải khâm phục về khả năng phân tích, phán đoán của cô.

- Quốc Đống, điều kiện của Ninh Lăng thì em cũng hiểu. Mặc dù Ninh Lăng phát triển rất nhanh nhưng chú cũng phải thừa nhận chủ yếu là do Ninh Lăng liên tục thu hút đầu tư tiến vào. Dù là tích lũy tài chính hay là gây dựng sự nghiệp của dân chúng cũng chưa thể so sánh với bên Chiết Giang. Mà quan niệm tư tưởng và không khí hoàn cảnh thường quyết định công ty ở Ninh Lăng sẽ tiếp nhận bao nhiêu sự việc mới. Cho nên mặc dù có thể đảm bảo công ty tiến vào Ninh Lăng, chú cảm thấy các công ty địa phương có thể tiếp nhận được bao nhiêu, có thể phát triển lên như thế nào? Có thể trong vòng một năm xuất hiện được bao công ty tốt tốt chút không?