- Cảm thấy thế nào?
Triệu Quốc Đống nhìn Đường Diệu Văn và chủ tịch Hoa Lâm – Cát Thành rồi nói.
- Đúng là có cảm nhận rất sâu sắc. Chúng tôi bị chấn động không ít, trên đường về mọi người thậm chí còn có cảm giác sợ hãi. Có thể nói chênh lệch giữa chúng ta và khu vực duyên hải là quá lớn. Bên chúng ta phải kém bên đó ít nhất 10 năm, không phải là 15 năm. Chúng tôi đã đến Dương Thành, Thâm Quyến, Phật Sơn, Đông Hoàn và đều cảm nhận được sự phát triển của bọn họ.
Đường Diệu Văn nói.
- Chỉ từng đó thôi sao?
Triệu Quốc Đống nói.
- Đương nhiên không phải, chúng tôi cảm nhận sâu nhất ở bên đó là tiết tấu. Dù từ tiết tấu công việc đến tiết tấu cuộc sống đều nhanh hơn chúng ta, đây là cảm nhận sâu sắc nhất của tôi. Hơn nữa ý thức gây dựng sự nghiệp của bên đó cũng rất cao, nó khác hẳn so với quan điểm nhất định phải làm cán bộ nhà nước bên ta. Nhân tài phải là người làm việc ở các công ty. Bên đó cũng cổ vũ các phần tử trí thức gây dựng sự nghiệp và nghiên cứu khoa học kỹ thuật. Tôi nghĩ đây là một nguyên nhân rất quan trọng để bọn họ phát triển nhanh như vậy.
Đường Diệu Văn đương nhiên biết đến tỉnh Nam Việt lần này nếu không đưa ra được thứ gì đó thì không qua nổi cửa Bí thư Triệu cho nên y cũng sớm chuẩn bị tư tưởng.
Nhất là khi Triệu Quốc Đống đặc biệt chú trọng việc cán bộ ra ngoài học tập. Yêu cầu cán bộ ra ngoài phải viết bài viết trên 5000 chữ, hơn nữa phải là chính cảm nhận của mình. Dù đúng hay sai cũng phải là suy nghĩ của bản thân, nghiêm cấm do thư ký viết thay, hắn sẽ đích thân duyệt các bản viết này.
Triệu Quốc Đống gật đầu, xem ra Đường Diệu Văn cũng có chút xúc động, không phải chỉ nhìn thấy hiện tượng bề ngoài. Có thể cảm nhận sâu như vậy thì dù chỉ một chút thôi cũng đủ. Chỉ sợ anh vô tri vô giác đi xem thấy sự phồn hoa của người ta chứ không biết mình nên học gì của người ta.
- Lão Cát, nói cảm nhận của anh xem.
Triệu Quốc Đống nhìn Cát Thành. Vị quyền chủ tịch này do Vưu Liên Hương đề cử, hắn không quá quen. Cát Thành trước làm cục trưởng cục Thống kê thị xã, chẳng qua có thể vào tầm mắt của Vưu Liên Hương thì cũng không quá kém.
- Bí thư Triệu, Bí thư Đường vừa nãy đã nói chênh lệch giữa chúng ta và bên khu vực duyên hải là rất lớn. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta kém về quan niệm tư tưởng, về hiệu suất làm việc và quan niệm phục vụ so với bọn họ. Bọn họ sau khi ký kết hiệp định liền đẩy nhanh việc xây dựng, hiệu suất làm việc rất nhanh, gần như triển khai công việc xung quanh các công ty. Các ban ngành chức năng bao trùm toàn bộ công việc của các công ty. Có thể nói việc công ty không nghĩ tới thì chính quyền đã nghĩ tới. Có thể làm được như vậy là không dễ.
Cát Thành cẩn thận nói:
- Trên đường tôi đã thảo luận với Bí thư Đường về việc này. Các ngành chức năng của Ủy ban huyện vẫn có chênh lệch không nhỏ về quan niệm tư tưởng với bọn họ. Kinh tế Hoa Lâm nếu muốn phát triển thêm nữa thì không chỉ dựa vào đưa vào các công ty, mà còn phải đột phá về quan niệm tư tưởng.
Triệu Quốc Đống hài lòng gật đầu, Cát Thành này xem ra cũng có đầu óc, có thể nói hợp tác tốt đối với Đường Diệu Văn.
- Bí thư Triệu, thay đổi quan niệm tư tưởng là rất quan trọng. Chúng tôi đã tổ chức hội nghị thường ủy mở rộng, chuẩn bị thảo luận trong phạm vi toàn huyện về thay đổi quan niệm tư tưởng, tìm ra nguyên nhân chênh lệch giữa Hoa Lâm và khu vực duyên hải, làm như thế nào để ý thức của cán bộ thay đổi về cơ bản. Muốn cho các công ty đến và nguyện ý lưu lại, phát triển tốt để hai bên cùng thắng lợi.
Đường Diệu Văn nói.
- Ồ, hai anh có thể cảm nhận được nguy cơ làm tôi rất vui mừng. Tôi sợ cách anh chỉ lo suy nghĩ thu hút đầu tư, đưa các công ty vào nhưng quên sự phát triển căn bản là ở đâu. Việc thay đổi quan niệm tư tưởng mới là đi trước, điểm này mới là trụ cột quan trọng nhất, quên điểm này thì sẽ lạc hậu với người khác.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đương nhiên tôi không phải để các anh nhặt cái này vứt cái kia. Việc điều chỉnh cơ cấu ngành nghề, đưa vào ngành nghề mới cũng là sự thể hiện đổi mới quan niệm.
- Bí thư Triệu, lần này chúng tôi đi cũng có chút thu hoạch. Các ngành nghề thu hút nhiều người lao động ở bên đó khá phát triển, chủ yếu nhằm vào thị trường xuất khẩu, các công ty gia công rất nhiều. Các đơn hàng từ Hongkong, Nhật Bản, Âu Mĩ chính là thị trường cho bọn họ. Hơn nữa sản phẩm của bọn họ thường xuyên được đổi mới, cũng có một số công ty bên đó muốn đầu tư xây dựng nhà máy ở khu vực trung tây.
Nhắc đến việc này cả Cát Thành và Đường Diệu Văn đều hưng phấn.
- Các công ty này hy vọng giảm giá thành, hưởng thụ ưu đãi về chính sách, nguồn năng lượng của chúng ta, đồng thời cũng có vài công ty hy vọng khai thác thị trường trong nước, dù nó chỉ là nhánh phụ nhưng cũng coi như mua bảo hiểm tránh cho thị trường xuất khẩu có vấn đề lại không có nơi bán được hàng, công nhân phải nghỉ.
Triệu Quốc Đống rất hứng thú với việc này. Hoa Lâm là nơi hắn lập nghiệp. Nhưng bây giờ sự phát triển của Hoa Lâm gặp một chút khó khăn, ba ngành chính mặc dù tăng tốc bình thường nhưng không thể so sánh với Tây Giang và Khu khai phát, ngay cả một vài huyện như Thổ Thành, Vân Lĩnh cũng bắt đầu có động tác khiến Huyện ủy, Ủy ban Hoa Lâm không thể ngồi yên.
Đường Diệu Văn và Cát Thành đều biết Triệu Quốc Đống vẫn chú ý sự phát triển của Hoa Lâm, việc này có liên quan đến mặt mũi của Triệu Quốc Đống.
Có thể nói Hoa Lâm phát triển thì Ninh Lăng phát triển và ngược lại, Tây Giang cũng là như vậy. Một nơi là chỗ lập nghiệp của Triệu Quốc Đống, một nơi là chỗ hắn quật khởi cho nên đây không đơn giản là trò chơi con số, mà là một tâm trạng phức tạp. Rất nhiều người cho rằng nếu Hoa Lâm kém phát triển sẽ làm Triệu Quốc Đống mất mặt.
Cho nên dù từ góc độ nào hắn cũng không thể chấp nhận việc Hoa Lâm phát triển kém đi. Vì thế khi lựa chọn ai phối hợp xây dựng bộ máy Hoa Lâm với Đường Diệu Văn, Triệu Quốc Đống đã phải tính toán rất kỹ.
- Hoa Lâm xem ra cũng đã nhận ra vấn đề. Chẳng qua tôi đoán các công ty này đến Hoa Lâm đầu tư một phần là do chính sách ưu đãi, nhưng bọn họ cũng tính tới nhiều phương diện khác. Các anh làm như thế nào có thể hấp dẫn bọn họ có thể lưu lại, phát triển tốt ở Hoa Lâm, tôi cảm thấy các anh còn rất nhiều công việc cần làm.
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Bí thư Triệu, điều ngài nói chúng tôi đã tính tới. Ưu thế của Hoa Lâm chính là có tài nguyên da sung túc, ngoài ra khu công nghiệp Hoa Lâm cũng là khu công nghiệp hàng đầu của Ninh Lăng, cơ sở vật chất khá đầy đủ. Ngoài ra chúng tôi cũng đang yêu cầu lựa chọn các công ty đến đầu tư vào Hoa Lâm, càng nhiều là người của tỉnh An Nguyên chúng ta đi sang tỉnh Nam Việt làm ăn, tích lũy tài chính và bây giờ muốn về quê gây dựng sự nghiệp. Cho nên chúng tôi đầu tiên không cần nhiều, mà cần hất lượng, hy vọng có thể khiến các công ty tiến vào nhanh chóng đứng vững trong thị trường, đẩy mạnh ngành nghề phát triển. Huyện ủy, Ủy ban Hoa Lâm cũng chuẩn bị giúp đỡ nhiều về mặt chính sách, xúc tiến bọn họ nhanh chóng trưởng thành, tạo hiệu quả làm mẫu.
Cát Thành giải thích làm Triệu Quốc Đống có cảm giác mới lạ. Khi hắn ở Hoài Khánh, Tang Khắc Minh cũng đã có hành động ở mảng này. Hắn không ngờ Cát Thành cũng đi con đường đó. Hơn nữa Hoa Lâm có ưu thế về da, nếu có thể thực hiện tốt ý đồ thì chưa chắc không thể tạo ra một con đường mới.
Đầu tiên là tạo tấm gương điển hình, sau đó đẩy mạnh là cách làm khá khoa học. Nhưng nó có thể thành hay không còn phải xem tình hình thị trường. Nhưng mà Hoa Lâm có thể đi được bước này đủ nói rõ Huyện ủy, Ủy ban Hoa Lâm không dừng bước, dù thành công hay không cũng đáng khen.
- Diệu Văn, Cát Thành, chính quyền có thể đưa ra các chính sách cổ vũ giúp đỡ các công ty vừa bắt đầu gây dựng sự nghiệp, nhưng cách này kéo dài hay không thì các anh phải cân nhắc, càng quan trọng hơn là phải thông qua sự phát triển của các công ty mà vượt qua sự cạnh tranh của thị trường.
- Nhất là ở ngành thu hút nhiều người lao động thì thị trường chính là ở nước ngoài. Hiện tại vấn đề không lớn nhưng từ lâu dài cũng phải tính tới thị trường trong nước. Gia công đạt lãi không nhiều, khi công ty phát triển đến trình độ nhất định thì việc tự sản xuất với thương hiệu của mình mới là chính xác nhất. Điều này tôi nghĩ các công ty đang giãy dụa trong thị trường đều hiểu được, nhưng chính quyền cũng cần phải có trách nhiệm dẫn dắt bọn họ nhanh chóng chuyển mình, tránh bỏ qua thời cơ.
Đường Diệu Văn và Cát Thành vội vàng ghi lại lời Triệu Quốc Đống nói. hai người không ngờ thứ mình khổ tâm suy nghĩ mà Triệu Quốc Đống lại dễ tìm ra mấu chốt của vấn đề, còn đưa ra vài ý kiến giải quyết vấn đề. Điều này làm hai người phải thầm than Bí thư Triệu có thể trẻ như vậy làm Bí thư thị ủy đúng là có năng lực, bản lĩnh.
Hoa Lâm phải đi về phía trước, chỉ bằng việc Bí thư Triệu chú ý tới Hoa Lâm, hai người bọn họ biết mình không có đường lui. Điều này làm Đường Diệu Văn và Cát Thành thấy áp lực rất lớn.