Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 3




- Còn ra thể thống gì nữa hả.

Vân Duệ giật mình vì nghe tiếng sếp gầm lên. Y vội vàng đi tới khẽ đóng cửa thư phòng lại. Y thấy âm thanh vẫn còn chui ra ngoài nên đóng cả cửa phòng khách lại, phòng mình cũng khép hờ. Như vậy ai muốn từ hành lang đi tới phải qua cửa chỗ y.

Vân Duệ có chút sợ hãi, làm thư ký cho Triệu Quốc Đống lâu như vậy nhưng lần đầu tiên y thấy sếp tức như vậy, mà đối tượng tức giận lại là Phó thị trưởng thường trực Vưu Liên Hương. Đây là điều y không thể tin vào tai mình.

Y không biết Phó thị trưởng Vưu Liên Hương làm gì khiến sếp tức, nhưng Thị trưởng Vưu có quan hệ mật thiết là điều ai cũng biết. Y thậm chí chính tai nghe sếp gọi Thị trưởng Vưu là qư, chỉ riêng điểm này Vưu Liên Hương sao có thể bị mắng.

Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy mình phản ứng không đúng. Vân Duệ rất tự nhiên đóng cửa để làm mình tỉnh táo lại.

- qư, bây giờ là lúc nào mà chị không nhịn được một thời gian nữa sao? Chẳng lẽ sống thêm một năm, năm rưỡi với chị khó như vậy sao? Chị cần gì biết y làm gì ở ngoài, con chị cũng không nhỏ, cũng hiểu chuyện. Ai đúng ai sai cháu chẳng lẽ không phân biệt được sao? Hơn nữa con chị đã giao cho bà nội nuôi mà. Em không tin bà lão lại không phân rõ điểm này.

- Quốc Đống, tôi biết cậu nghĩ tốt cho tôi. Cậu yên tâm, hội nghị lần này tôi sẽ bố trí tốt cho cậu, đảm bảo không có việc gì. Về phần vấn đề cá nhân của tôi thì tôi nghĩ tôi chỉ theo trình tự báo cáo với tổ chức một chút, tôi không hy vọng cậu lấy danh nghĩa Bí thư thị ủy can thiệp chuyện riêng của tôi.
Vưu Liên Hương cầm khăn tay lau nước mặt.

- Hồ đồ, chỉ vì hội nghị đơn giản như vậy sao?
Triệu Quốc Đống đập mạnh tay vào bàn khiến nước trà tung tóe khắp bàn. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hội nghị này có bao tác dụng với tôi? Qư, đây là tôi suy nghĩ cho chị. Nửa cuối năm tỉnh sẽ điều chỉnh bộ máy mấy thị xã, có mấy chức Thị trưởng chưa xác định, tôi đã đề cử chị với Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Trưởng ban Hàn đã đồng ý suy xét. Bình thường chị thông minh như vậy, sao bây giờ lại thế?

Vưu Liên Hương không thể tin vào tai mình. Triệu Quốc Đống đã nói tầm quan trọng của hội nghị với cô, nhưng không nói đến việc khác. Vưu Liên Hương hoàn toàn không ngờ Triệu Quốc Đống giao hội nghị cho mình chủ trì là vì ý này.

Triệu Quốc Đống có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn biết Vưu Liên Hương rất khổ, chồng cô không ra gì.

Vưu Liên Hương sớm biết chồng có tình nhân ở ngoài, còn bị lây bệnh. Điều này là do Vưu Liên Hương trong lúc vô tình thấy trong túi áo chồng rơi ra tờ giấy xét nghiệm nên mới thấy. Điều này làm cô không còn muốn sống chung nữa.

Mà chồng cô cũng càng lúc càng làm càn, dẫn gái về nhà ngủ. Vưu Liên Hương vừa lúc về bắt gặp. Chồng Vưu Liên Hương làm như vậy là ép cô ly hôn sau đó lấy hết tài sản. Y biết Vưu Liên Hương không có tâm trí để tranh cãi với mình ở việc này.

- qư, tôi không nói nhiều, chính chị tự thu xếp đi, xem bên nào nặng bên nào nhẹ thì chị tự nghĩ. Vì một thứ rác rưởi mà mất đi mục tiêu sống của mình.
Triệu Quốc Đống cố gắng khống chế tâm trạng của mình.
- Chị có con đường càng xa hơn cơ mà.

Vưu Liên Hương khóc, cô chưa bao giờ khóc trước mặt người đàn ông khác, kể cả chồng cô hay thủ trưởng cũ Hùng Chính Lâm. Cô đồng ý chui trong góc khóc đến sáng, nhưng hôm nay cô phát hiện mình không thể khống chế tâm trạng của mình. Đây là lần thứ ba cô khóc, trước đây việc đó không thể xảy ra.

Triệu Quốc Đống không nhịn được lắc đầu.

Phụ nữ đều mềm yếu.

….

Vân Duệ cảm thấy mấy hôm nay tâm trạng sếp không tốt, thậm chí hiếm khi nổi giận với Trưởng ban thư ký Tằng Lệnh Thuần và Trưởng ban Tuyên giáo Lỗ Năng vì mấy việc nhỏ. Sau đó Vân Duệ phát hiện sếp hơi hối hận, cho nên y cũng rất cẩn thận lựa chọn cơ hội ám chỉ với hai vị kia là sếp có tâm trạng không tốt, mong bọn họ hiểu.

Tâm trạng Triệu Quốc Đống đúng là không tốt, ngoài việc chuyện Vưu Liên Hương ra, hạng mục trụ sở dược liệu của tập đoàn Giang Trung ở Tào Tập cũng có vài vấn đề.

Trước đó Tào Tập hứa cho thuê tập đoàn Tam Cửu 3200 mẫu đất và cung cấp các loại giống cho trụ sở dược liệu, nhưng đó chỉ là hợp đồng miệng mà thôi. Bây giờ sau khi chuyển sang tập đoàn Giang Trung thì tập đoàn Giang Trung cũng dự định học theo cách của Tam Cửu nên có vài điều kiện không thể thống nhất với dân chúng địa phương.

Chính quyền địa phương bị kẹp ở giữa cũng rất khó khăn. Vừa lúc muốn nhanh chóng xác định hạng mục, đây coi như tấm danh thiếp vàng của Tào Tập, nhưng lại bị quần chúng nhân dân kiên quyết phản đối, chính quyền địa phương cũng không dám dễ dàng tỏ thái độ. nếu dân chúng tức giận rồi khi đoàn thăm quan tới rồi gặp dân chúng chặn đường thì hay rồi.

Họa vô đơn chí, câu này quá chính xác.

Thời gian tổ chức hội nghị càng lúc càng gần, Tây Giang lại xảy ra vụ án giết người. Hai vợ chồng ly hôn vì tranh cãi, chồng giết vợ cũ và cả bố mẹ vợ vì cho rằng khiến vợ chồng y ly hôn, sau đó uống thuốc sâu tự tử, điều này tạo thành ảnh hưởng lớn đối với cả nội thành Ninh Lăng. Bí thư Đinh – Bí thư Đảng ủy chính pháp tỉnh cũng gọi tới hỏi tình hình, yêu cầu Ninh Lăng vừa phát triển kinh tế cũng không được quên cải thiện tình hình an ninh trật tự. Lời tuy nhẹ nhưng hàm nghĩa rất nặng nề.

Chỉ là vụ án này mang tính đột phát, mâu thuẫn tích lũy đâu có lộ ra. Ai cũng không thể đoán trước. Triệu Quốc Đống mặc dù tức nhưng cũng không tiện phát tiết lên đầu Cục công an. Hắn ngoài việc yêu cầu Đảng ủy chính pháp một lần nữa điều tra mâu thuẫn xã hội, cố gắng hóa giải từ trước, tránh xảy ra tình hình tương tự. Còn đâu hắn không có các nào khác.

- Bí thư Lam, ngài tới, Bí thư Triệu có nhà.
Vân Duệ nói.

- Bí thư Triệu ở một mình sao?
Lam Quang thấy Vân Duệ mời mình vào phòng của y, lại nhìn phòng khách đóng cửa nên chỉ biết là có khách.

- Là Thị trưởng Phù và hai vị cục trưởng, Phó cục trưởng ở cục Giáo dục tới một lúc rồi, có lẽ rất nhanh sẽ ong. Tôi pha trà Ô Long cho ngài.

Vân Duệ là người cẩn thận, vị lãnh đạo nào thích uống trà gì y đều nhớ kỹ.

Lam Quang không thích uống trà sao Ninh Lăng cũng không thích uống chè xanh hay chè hoa như mọi người tỉnh An Nguyên thích. Mà y thích uống chè Ô Long Đài Loan.

- Cảm ơn Tiểu Vân, cậu nhớ kỹ tôi thích gì vậy cơ à?
Lam Quang cười cười một tiếng rồi thở dài một tiếng:
- Bí thư Triệu, trong thời gian này có phải không vui không?

- Vâng.
Vân Duệ gật đầu nói:
- Chẳng qua ngài đến, Bí thư Triệu chắc sẽ vui lên.

- Ừ, cậu đúng là biết nói. Bí thư Triệu không hài lòng với tôi. Bí thư Triệu thấy các công ty tới đầu tư mới cười hoa cả mắt.
Lam Quang ngồi trên ghế nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi nói.

Thật sự chuyện phiền phức không ngừng tới. Ngoài việc tập huấn công nhân cho công ty Cummins cùng công ty ô tô Fukuda gặp phiền phức ra; Tập đoàn Quang Hoa cũng đưa ra yêu cầu bọn họ phải được đối xử công bằng, yêu cầu Ninh Lăng phải cung cấp người lao động đã được huấn luyện cơ bản cho bọn họ. Trường dạy nghề Ninh Lăng có quy mô nhỏ, thiết bị kém nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ này thì đầu tư không hề ít.

Chỉ là đầu tư quá lớn nhưng thị xã đã hứa với công ty cũng phải thực hiện. Triệu Quốc Đống cũng cho rằng đây là cơ hội phát triển cho ngành giáo dục Ninh Lăng. Nhất là công ty Cummins, Fukuda, Tập đoàn Quang Hoa cũng đồng ý cung cấp một bộ phận lực lượng giáo viên để giúp đỡ tập luyện, điều này sẽ có thể đền bù sự thiếu sót của Ninh Lăng trong lĩnh vực này. So với trang thiết bị thì Ninh Lăng thiếu lực lượng trong việc dạy hơn.

Nhưng khoản đầu tư này khá lớn, Chung Dược Quân cùng Vưu Liên Hương cũng cảm giác được có chút khó giải quyết. Bọn họ muốn tiến hành bàn với mấy công ty chia ra vài bước, đầu tiên giải quyết một phần người lao động.

Nhưng Lý Đại Phú lại kiên quyết phản đối, cho rằng như vậy sẽ ảnh hưởng đến độ tin cậy của công ty với chính quyền, yêu cầu chính quyền dù như thế nào cũng phải thực hiện lời hứa. Trong hội nghị thường trực Ủy ban cũng đã có tranh cãi gay gắt.