Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng, trong mắt hắn mấy thằng em dù nổi tiếng, có thân phận như thế nào cũng chỉ là đám trẻ không lớn mà thôi.
- Ừ, anh phải xem nhân vật nổi tiếng thể hiện như thế nào trước mặt anh.
- Quốc Đống, anh như vậy là không đúng. Anh mặc dù là anh trai bọn họ nhưng mọi người đều có công việc của mình. Anh không thể vì mình là Bí thư thị ủy nên cảm thấy sự phấn đấu của người khác là trẻ con, không đáng nhắc tới. Đúng, anh 32 tuổi làm Bí thư thị ủy, nhưng anh có thể nói Vân Hải 27 tuổi đạt thành tựu như vậy có phải là rất giỏi không? Em cảm thấy không ai có thể cho rằng mình hơn người khác. Em không thích anh như thế này.
Trình Nhược Lâm có chút tức giận trông càng đáng yêu hơn. Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Em hiểu lầm rồi. Anh không nói Vân Hải làm được như bây giờ là không đáng gì. Anh chỉ cảm thấy nó thành nhân vật nổi tiếng thì trong mắt anh vẫn là cậu em trai nghe lời, rụt rè mà thôi.
Trình Nhược Lâm nghe Triệu Quốc Đống nói thế mới biết mình nghĩ hơi quá. Cô hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn nói:
- Em sao cứ cảm thấy anh do địa vị biến hoá mà lại có vẻ không để ý tình cảm. Đây có phải là quan uy không thế?
- Quan uy gì chứ, không có cách nói này. Ít nhất anh chưa bao giờ thấy mình làm Bí thư thị ủy mà hơn người cả. Đó chỉ là do phân công khác nhau nên đứng ở vị trí khác nhau, thực hiện chức trách khác nhau mà thôi. Chẳng qua anh cảm thấy mình ngồi ở vị trí này có thể làm tốt mà thôi.
Triệu Quốc Đống xoa tay nói:
- Con người ở vị trí thì phải cố gắng làm tốt công việc của mình. Làm quan một khóa, tạo phúc một phương là suy nghĩ của anh. Làm việc em không thể là hoàn hảo, cũng không thể làm ai cũng ủng hộ và tán đồng em. Làm hết kháo nếu hầu hết dân chúng cho rằng em đã thật sự làm được vài việc tốt cho địa phương là đủ mừng rồi.
Trình Nhược Lâm không ngờ lời mình nói lại làm Triệu Quốc Đống có cảm xúc. Theo cô thấy thì hắn ngồi ở trên vị trí Bí thư thị ủy Ninh Lăng không được thoải mái. Chẳng qua nhìn Triệu Quốc Đống tự tin như vậy, cô cũng được an ủi không ít.
Tầm 4h chiều Vân Hải đến An Đô. Bay từ Dương Thành tới An Đô chậm Mã Thu nên gần 1h y mới tới, Vân Hải ăn qua ở sân bay rồi lập tức bắt xe tới Ninh Lăng.
Nhìn cậu thanh niên mặc khá đơn giản, thậm chí không cầm cặp, cứ thế đi tay không làm Triệu Quốc Đống không khỏi thở dài một tiếng.
Vân Hải vẫn là Vân Hải, đối với một thanh niên mới gần 27 đã có vài trăm triệu đôi khi lại thấy không thật. Nhưng Triệu Quốc Đống thấy Vân Hải vẫn ăn mặc đơn giản như vậy, hắn mới bớt lo lắng. Hắn vốn định nhắc đối phương một chút nhưng bây giờ đã không cần nữa.
Thành công, thất bại trong sự nghiệp không quan trọng, chủ yếu là anh phải giữ được sự bình tĩnh. Mà tất nhiên Vân Duệ không mất đi sự bình tĩnh đó.
Vân Hải trông rất tự nhiên trước ánh mắt ông anh, nụ cười rạng rỡ của y làm Triệu Quốc Đống cảm thấy rất thân thiết.
- Anh còn tưởng chú quên anh rồi chứ?
Bao câu nói hóa thành một câu đơn giản như vậy. Triệu Quốc Đống khẽ đấm vào vai Vân Hải và nói:
- Ngồi đi.
- Ồ, Nhược Lâm tỷ đâu anh?
Vân Duệ ngồi xuống, nhìn quanh nói.
- Cô ấy cùng người công ty sang Tây Giang, lát sẽ tới đây.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế nhìn khuôn mặt như quen như lạ của Vân Hải.
- Sau tết không thấy chú xuất hiện nữa, chú bận đến độ không có thời gian tới thăm anh sao?
- Anh, nói thật là rất bận nên em chỉ gọi điện thôi. Bây giờ không phải có chat sao? Nó rất tiện cho việc trao đổi, nói chuyện. Bây giờ khá lưu hành việc này, anh cũng nên dùng mới được.
Vân Hải nhìn bàn làm việc của ông anh, có máy tính xách tay IBM bề ngoài không có gì đẹp nhưng khá bền.
- Ừ, anh biết, anh nhớ chú hình như có đầu tư vào mảng này.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Vâng, em đã đầu tư hai đợt vào mạng QQ, chẳng qua bây giờ nhu cầu càng lúc càng lớn nên chuẩn bị đầu tư đợt ba.
Vân Hải cười cười một tiếng. Đầu tư vào mạng QQ là khoản đầu tư chiến lược, mặc dù không ngừng dồn tiền vào nhưng Vân Hải tin rằng nó sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ. Có thể nói chat sau này sẽ là cách thông dụng ai cũng dùng, gần như không thể bỏ qua.
Chẳng qua y chỉ tham gia một chút vào đây mà thôi, trang Thiên Hạ mới là sân khấu chính của y. Y thích một sân khấu tổng hợp có thể làm y suy nghĩ mọi thứ.
Đầu tư vào công ty Niết Bàn của Trình Nhược Lâm coi như là vượt qua mục tiêu mà Vân Hải xác định. y có nguyên tắc không đầu tư vào lĩnh vực mình không quen thuộc. Mảng điện ảnh truyền hình là điều y không biết gì, nhưng ông anh lên tiếng nên y không có cách nào. Theo y thấy Nhị ca mới thích hợp nhất với lĩnh vực này.
Quan hệ giữa Trình Nhược Lâm và ông anh, Vân Hải đương nhiên đoán ra nhưng ông anh không nói rõ, Vân Hải chỉ có thể giả ngu. Chẳng qua Vân Hải khá bội phục một nữ ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí lại có quan hệ được với ông anh mình.
Theo y biết Trình Nhược Lâm là người có tiếng tăm tốt trong làng giải trí đầy mảng tối, không có tin xấu gì truyền ra. Tại sao Trình Nhược Lâm lại có quan hệ nam nữ với ông anh mình, Vân Hải không biết. Nhưng y mơ hồ biết chắc là trước khi Trình Nhược Lâm nổi tiếng đã có quan hệ với ông anh mình.
Mặc dù lo cho cuộc sống riêng của ông anh có chuyện nhưng hình ảnh cao lớn của Triệu Quốc Đống trong mắt y hình thành lâu dài, không thể xóa nhòa. Nó làm cho Vân Hải có suy nghĩ chuyện gì rơi vào tay ông anh đều có thể giải quyết tốt.
- Anh nghe Nhược Lâm nói chú có bạn gái, lúc nào dẫn đến cho anh xem mặt?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
- Anh, cô ấy rất nhút nhát, hay nghe em nói về anh nên cô ấy sợ anh. Em thấy chắc chờ thời gian nữa.
Vân Hải cười hì hì nói.
- Ở đâu? Cùng ở trang Thiên Hạ?
Triệu Quốc Đống tò mò nói.
- Vâng, cô ấy phụ trách mảng tro chơi. Em và cô ấy quen nhiều năm, từ lúc bắt đầu thành lập web.
Vân Hải không giấu ông anh:
- Cô ấy trông cũng bình thường, không quá xấu nhưng kém xa Nhược Lâm tỷ và chị dâu.
Triệu Quốc Đống có chút nóng mặt, thằng ranh này không ngờ lại dám trêu mình.
- Vậy chú định bao giờ kết hôn?
- Anh, nói cái này có sớm không? Em mới 27, Nhị ca thì em không nói nhưng Tam ca vẫn không thấy tăm hơi gì, đâu đã đến lượt em?
Vân Hải nháy mắt nói:
- Nhị ca mấy năm nay gây họa không ít. Em thường xuyên thấy tin của anh ấy trên trang tin tức giải trí của bọn em. Cũng may không có mấy người biết đó là anh em, nếu không hình tượng thanh niên hồn nhiên của em chắc bị đặt câu hỏi.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Đừng so sánh với Đức Sơn, chuyện mình thì tự mình quyết định đi. Anh thấy hôn nhân là do cảm giác của mình, cảm thấy thích hợp thì kết hôn. Đức Sơn là người thích chơi bời, Trường Xuyên lại như nhà sư, thích tự ngược đãi mình. Anh không hiểu sao mấy anh em ta lại khác nhau đến thế.
- Anh phân tích rất đúng. Em thấy em và Tam ca khá giống nhau, anh và Nhị ca ở nhiều điểm lại giống nhau.
Vân Hải vui vẻ nói:
- Nếu không Nhị ca sao dám làm việc đó mà cứ ngang nhiên như vậy? Anh ấy nói với mẹ rằng mình không muốn kết hôn, nếu mà bị mắng thì mang một đứa con về, đảm bảo là con y là đủ, làm mẹ từ huyết áp thấp chuyển thành cao huyết áp.
- Vân Hải, chú đây là đang mắng Đức Sơn hay anh thế?
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Vân Hải.
- Ha ha, em đâu dám? Chẳng qua em cảm thấy Nhị ca trước mặt anh không dám chống đối, chịu nghe anh mắng. Nhưng anh hình như ở mặt này còn xấu hơn Nhị ca mà.