Thấy hai người Triệu Quốc Đống, Chung Dược Quân khá ngượng nghịu, Miêu Chấn Trung đương nhiên biết hai người này không muốn. Nghĩ cũng đúng, bệnh Sars ở đâu cũng là chuyện khó giải quyết, chẳng những là bệnh truyền nhiễm, hơn nữa còn phải gánh vác trách nhiệm chính trị. Nếu đưa tới Ninh Lăng, Ninh Lăng phải phụ trách. Mà Ninh Lăng cũng có bệnh nhân nên đương nhiên không muốn nhận việc này.
- Tôi biết hai người khó xử, đây vốn không phải trách nhiệm của hai người. Nhưng là lãnh đạo nên có thể coi đây là trách nhiệm chính trị mà Tỉnh ủy phân công cho các anh. Tình hình Vĩnh Lương rất nghiêm trọng, trong lúc nhất thời không thể đạt hiệu quả rõ ràng được. Mà bệnh Sars có thể làm chết người, tính mạng của nhân dân là quan trọng nhất mà. Chúng ta không thể đứng ở góc độ ngắn mà nhìn nhận vấn đề, tôi hy vọng hai anh có thể hiểu được việc này.
Miêu Chấn Trung nghiêm túc nói.
Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân nhìn nhau. Bọn họ đều biết việc này có phản đối cũng vô dụng. Miêu Chấn Trung đây là đại biểu Tỉnh ủy nói chuyện với bọn họ. Anh nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận.
- Bí thư Miêu, chúng tôi là Đảng viên, Đảng viên có chức trách là phục tùng. Mặc dù chúng tôi không muốn nhận nhiệm vụ này nhưng nếu ngài đại biểu Tỉnh ủy giao nhiệm vụ cho chúng tôi, chúng tôi đương nhiên phải phục tùng.
Triệu Quốc Đống nói:
- Chỉ là ngài cũng biết điều kiện Ninh Lăng chúng tôi không tốt. Dù là trang thiết bị hay nhân viên thì sợ khó có thể nhận quá nhiều bệnh nhân. Nhất là chúng tôi còn phải chữa trị cho bệnh nhân Ninh Lăng nên …
- Quốc Đống, cậu không cần phải nói, tôi biết ý của cậu. Vương Chí Hòa, anh bố trí người trao đổi với Ninh Lăng. Bệnh viện truyền nhiễm Ninh Lăng sẽ nhận chữa trị cho hai nơi Ninh Lăng và Vĩnh Lương, Ninh Lăng đưa ra yêu cầu gì phải thỏa mãn hết. Tài chính, thiết bị, xe cộ, nhân viên đều phải thỏa mãn. Nếu có sai lầm tôi chỉ hỏi anh. Nếu Sở y tế có khó khăn gì có thể trực tiếp tới tìm tôi. Tôi tin vào lúc này không ai có thể làm khó dễ trong việc chống bệnh Sars.
Lúc này Miêu Chấn Trung rất độc đoán, nói chuyện cũng lạnh lùng.
Vương Chí Hòa vội vàng gật đầu như gà mổ thóc. Lúc này y nói gì cũng không có tác dụng. Nếu không Bí thư Miêu tâm trạng vốn không tốt không chừng sẽ giết người lập uy, không chừng chức của anh sẽ mất.
Cuối cùng cũng tiễn được Miêu Chấn Trung rời đi. Triệu Quốc Đống và Vương Chí Hòa mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân mới được nghe Vương Chí Hòa nói về chuyến đi tới Vĩnh Lương.
Bí thư Thị ủy Long Ứng Hoa cùng thị trường Thôi Hồng An - Vĩnh Lương đều bị Bí thư Miêu mắng rất nhiều, bọn họ đều liên tục nhận sai. Miêu Chấn Trung đã yêu cầu Thị ủy Vĩnh Lương phải truy cứu trách nhiệm Phó thị trưởng phụ trách và cục trưởng cục Y tế, nếu không y sẽ cử Thanh tra tỉnh xuống. Chờ một thời gian nữa Miêu Chấn Trung còn sẽ tới Vĩnh Lương kiểm tra tình hình.
Triệu Quốc Đống cũng nói đùa rằng Vương Chí Hòa mang tai họa tới cho Ninh Lăng, như vậy Sở y tế phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm. Hơn nữa Bí thư Miêu cũng đã tỏ thái độ, Sở y tế phải cung cấp mọi thứ. Triệu Quốc Đống liền há mồm nói Bệnh viện truyền nhiễm thiếu xe cấp cứu, thiếu máy chụp Có thể, máy cộng hưởng từ, máy hô hấp. Vương Chí Hòa nghe mà đầu óc không khỏi choáng váng.
Tên Triệu Quốc Đống này đúng là tham lam. Chỉ dựa vào câu nói của Bí thư Miêu mà đòi lắm thứ như vậy. Nhưng Vương Chí Hòa cũng biết chuyện hôm nay ở Ninh Lăng hơn phân nửa rơi vào đầu mình, nếu không phải mình vỗ ngực nói Ninh Lăng tuyệt đối không có vấn đề thì cũng không mang tới chuyện này cho Ninh Lăng.
Sở y tế cố gắng thỏa mãn yêu cầu của Triệu Quốc Đống, nhất là cung cấp thiết bị, xe cộ. Về phần nhân viên y tế, trong tỉnh cũng cần thống nhất tập huấn, Ninh Lăng đương nhiên đứng đầu phụ trách.
…
Thực ra bản thân Triệu Quốc Đống không phản cảm mấy với bố trí của Miêu Chấn Trung, nhưng tính toán thì hắn vẫn cần.
Bệnh viện truyền nhiễm Ninh Lăng có diện tích đủ lớn, số giường ở khu cách ly cũng nhiều. Theo tình hình hiện tại thì thấy dùng cho cả Ninh Lăng, Vĩnh Lương là không vấn đề gì, thậm chí ngay cả thiết bị cũng không có vấn đề gì lớn. Chủ yếu nằm ở chỗ thiếu nhân viên y tế, cũng may Sở y tế nói sẽ đáp ứng mọi nhu cầu vẻ việc này.
Như vậy cũng có nghĩa Tỉnh ủy khẳng định công việc của Ninh Lăng. Miêu Chấn Trung về nhất định sẽ báo cáo tình hình y nhận thấy sau khi đi thị xã với hai vị lãnh đạo chủ yếu. Mà điều cần giải quyết hiện nay chính là dựa vào bệnh viện truyền nhiễm Ninh Lăng để chữa cho bên Vĩnh Lương.
Triệu Quốc Đống biết Chung Dược Quân cũng sẽ nghĩ như vậy, vì thế hài người đều cẩn thận suy tính và gật đầu đồng ý. Vừa thể hiện sự khó khăn của Ninh Lăng, cũng thỏa mãn yêu cầu của lãnh đạo.
- Bí thư Triệu, lần này chúng ta coi như làm đầu to rồi. Bí thư Miêu không cho chúng ta cơ hội phản đối.
Chung Dược Quân nhăn nhó nói:
- Tôi thấy giám đốc Vương trước mặt Bí thư Miêu như chuột thấy mèo. Mà vị giám đốc Vương này ở Sở y tế nổi tiếng là bá đạo.
- Ha ha, vậy phải xem là trước mặt ai mới được. Bí thư Miêu không phải Bí thư Miêu mấy tháng trước. Bí thư Miêu bây giờ phụ trách mũ của bao người. Vương Chí Hòa mà không nghe thì dễ bị một búa ở Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy ngay.
Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân ngồi chung xe, Lục Kiếm Dân cùng Tằng Lệnh Thuần ngồi một xe, Phù Quyên một mình ngồi một. Mấy người lại bàn với Vương Chí Hòa một chút, sau đó tiễn Vương Chí Hòa về An Đô.
- Ừ, Bí thư Triệu, xem ra cũng là do ngài sớm có dự đoán. Nếu như không phải mấy tháng trước ngài sớm chuyên môn chỉ thị sửa chữa lại Bệnh viện truyền nhiễm thì không chừng lần này chúng ta sẽ bị ăn mắng.
Đối với việc này Chung Dược Quân đúng là rất khâm phục. Triệu Quốc Đống gần như có dự cảm trước tương lai vậy.
- Nếu không phải nhận tin từ em tôi truyền từ Nam Việt đến thì tôi cũng sẽ không chú ý đến vậy. Ai ngờ nó lại có tác dụng đến thế.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng và nói.
Không phải ai nhận được tin đều có phản ứng như vậy. Chung Dược Quân không khỏi thở dài một tiếng, người ta dựa vào gì mà thành Bí thư, đó là bản lĩnh, là trí tuệ chính trị.
- Bí thư Triệu, cuối cùng cũng xử lý xong việc này. Tôi tin Bí thư Miêu về nhất định sẽ phản ánh chi tiết tình hình công việc ở Ninh Lăng chúng ta. Tôi thấy sợ rằng Long Ứng Hoa cùng Thôi Hồng An sẽ phải làm kiểm điểm với Tỉnh ủy, ngay cả bệnh nhân cũng phải đưa sang Ninh Lăng chúng ta giúp cơ mà.
Chung Dược Quân cười ha hả nói.
- Làm kiểm điểm là quá đơn giản. Tôi chỉ sợ Bí thư Ứng sẽ lấy ai đó ra lập uy.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Không đến mức như vậy chứ?
Chung Dược Quân có chút giật mình.
- Hừ, việc này cũng khó nói, phải xem tình hình phát triển bệnh Sars trong tỉnh. Nếu như rất nghiêm trọng thì không chừng Tỉnh ủy sẽ giết gà dọa khỉ. Nói tóm lại Long Ứng Hoa cùng Thôi Hồng An rất nguy hiểm. Cho dù không bị cách chức thì tôi thấy ít nhất xử lý cũng sẽ có.
Chung Dược Quân cũng thấy Triệu Quốc Đống nói đúng. Nếu như bệnh Sars lan rộng thì tỉnh nhất định phải mạnh tay xử lý.
- Ôi, Vĩnh Lương phát triển kinh tế nhanh như vậy nhưng lại gặp việc này. Có lẽ Long Ứng Hoa cùng Thôi Hồng An nằm mơ cũng thật không ngờ tới.
Chung Dược Quân nói.
- Có đôi khi đó là do vận mệnh.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Chúng ta cũng không quản được người khác, phải làm tốt công việc của mình đã. Tôi đoán có lẽ do chúng ta có chuẩn bị chu đáo nên mới khiến Bí thư Miêu hài lòng. Chẳng qua Ninh Lăng cần phải tiếp tục tăng cường đề phòng.
- Ừ, đúng như Bí thư Miêu nói trận dịch này sợ là một hai tuần không thể kết thúc, còn phải tiếp tục.
Chung Dược Quân cũng đồng ý với quan điểm của Triệu Quốc Đống.
- Nhưng các chuyện khác chúng ta không thể bỏ lại. Việc thu hút đầu tư ở Khu khai phát và xây dựng khu Giang Đông anh còn cần tiếp tục chủ trì, không thể gác lại. Về bệnh Sars thì do tôi phụ trách, có chuyện lớn gì chúng ta cùng đứng lên. Bây giờ các nơi đang chống lại bệnh Sars nên nhất định sẽ tạm thời bỏ công tác kinh tế lại, đây là cơ hội tốt đối với Ninh Lăng chúng ta. Chúng ta có thể vượt qua khó khăn, làm cho Tỉnh ủy thấy sự đoàn kết của Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng chúng ta.
Triệu Quốc Đống nói.