Ngày 14/8/2002, Trung ương Đảng tiến hành Đại hội Đảng lần thứ 16 ở Bắc Kinh.
Chủ đề đại hội chính là giơ cao lá cờ lý luận vĩ đại của Đặng Tiểu Bình, toàn diện thực hiện bat ư tưởng quan trọng, toàn diện xây dựng xã hội Tiểu khang, đẩy nhanh hiện đại hóa Xã hội chủ nghĩa, phấn đấu vì Xã hội chủ nghĩa mang đặc sắc của Trung Quốc.
Đại hội bầu ra 198 Ủy viên Trung ương Đảng, 158 Ủy viên dự khuyết, 121 Ủy viên Ủy ban kỷ luật.
Ngày 15/11/2002, hội nghị Ủy viên Trung ương Đảng lần thứ nhất khóa 16 trọng thể diễn ra tại Bắc Kinh, hội nghị bầu ra 24 Ủy viên Bộ Chính trị, một Ủy viên dự khuyết Bộ Chính trị, chín Ủy viên thường trực Bộ Chính trị, cũng bầu Tổng bí thư, ban Bí thư…
Triệu Quốc Đống ngồi trong văn phòng đọc công báo hội nghị trên Nhật báo An Nguyên, hắn cũng tham gia Đại hội Đảng lần thứ 16, chẳng qua hội nghị Ủy viên Trung ương Đảng thì hắn chưa có tư cách tham gia.
Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên nằm trong danh sách Ủy viên Trung ương Đảng, đây là đương nhiên. Làm hai Bí thư tỉnh ủy, Ủy viên Trung ương là tất nhiên. Còn Ninh Pháp cũng đã chính thức thành một trong 25 Ủy viên, làm Bí thư tỉnh ủy Nam Việt – tỉnh lớn nhất về kinh tế của Trung Quốc, y không hề có gì phải lo lắng là mặc định được tiến vào Bộ Chính trị.
Thái Chánh Dương sau Quốc khánh đã từ chức Bộ trưởng Bộ năng lượng, được bổ nhiệm chính thức làm Bí thư tỉnh ủy Điền Nam. Trong Đại hội Đảng, y lấy tư cách trưởng đoàn đại biểu Điền Nam tới tham gia hội nghị.
Quỹ đạo của lịch sử đã xuất hiện sai khác đôi chút, ít nhất nó đã bắt đầu từ mấy năm trước. Mặc dù biến hoá rất nhỏ này không ảnh hưởng đến hướng đi chung của lịch sử nhưng theo những nhân tố nhỏ không ngừng tích tụ cũng tạo thành phản ứng dây truyền, cuối cùng sẽ đến ngày phát huy được uy lực. Triệu Quốc Đống rất tin vào điều này.
Đại hội Đảng xác định phương châm, nguyên tắc với hàm nghĩa sâu rộng, còn cần một thời gian nữa nó mới có thể dùng các phương thức thích hợp truyền ra. Bây giờ bố cục nhân sự trong Đảng về cơ bản đã được xác định, nhưng bên chính phủ thì còn phải đợi Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc vào tháng ba sang năm họp mới xuất hiện.
Nhưng điều này thực ra không phải gì là bí mật với Triệu Quốc Đống.
Tin Yến Nhiên Thiên và Qua Tĩnh sẽ đi cũng không còn là bí mật. Yến Nhiên Thiên nghe nói sẽ sắp lên làm Phó trưởng ban thư ký kiêm Phó chủ nhiệm Hội trật tự an toàn xã hội, coi như lên một bậc.
Làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy vui mừng chính là việc Qua Tĩnh vào danh sách Ủy viên Trung ương Đảng, rất nhanh có tin truyền ra nói Qua Tĩnh sẽ lên làm Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, nghe nói chị rất có thể thành Tổng cục trưởng cục điện ảnh quốc gia. Đây có thể nói là bước tiến dài trong sự nghiệp của Qua Tĩnh.
Triệu Quốc Đống đoán điều này cũng có liên quan đến Ninh Pháp. Mấy năm Ninh Pháp ở An Nguyên đã có quan hệ tốt Qua Tĩnh, đồng thời năng lực của Qua Tĩnh cũng đủ mạnh nên đã bước dài đến thế.
Trong những người quen của Triệu Quốc Đống còn có Dương Thiên Minh. Y đã thôi chức Bộ trưởng Bộ thủy lợi, sau đó được làm phó hiệu trưởng thường trực, Phó bí thư Đảng ủy trường Đảng Trung ương, Chủ nhiệm Viện nghiên cứu lịch sử Đảng. Bởi vì Dương Thiên Minh đã có khả năng dự đoán cơn lũ lớn năm 98, có biện pháp ứng phó kịp thời khiến Lãnh đạo trung ương có đánh giá cao về y. Vì thế Dương Thiên Minh giữ chức này cũng rất khiến người ta chú ý. Nhất là có không ít truyền thông nước ngoài chú ý đến quan chức vốn ít xuất hiện trên truyền hình như Dương Thiên Minh.
Mà truyền thông trong nước cũng có một chuyên đề về những cán bộ từ An Nguyên đi ra. Cán bộ từ An Nguyên đi ra có hai ngờ vao Bộ Chính trị gồm Ninh Pháp và Tô Giác Hoa. Đồng thời Tô Giác Hoa khóa trước đã làm tiểu thư, Bí thư thành phố Thượng Hải, lần này lại nằm trong danh sách Ủy viên Bộ Chính trị, có lời đồn sang khóa chính phủ mới y sẽ thành Phó Thủ tướng.
Ngoài hai vị Ủy viên Bộ Chính trị này ra, còn có bảy Ủy viên Trung ương Đảng là cán bộ xuất phát ở An Nguyên. Ngoài hai vị Bí thư, chủ tịch tỉnh An Nguyên ra, còn có Bí thư tỉnh ủy tỉnh Tây Hải – Trương Nghiễm Lan, Bí thư tỉnh ủy tỉnh Kiềm Nam – Liễu Đạo Nguyên, Bí thư tỉnh ủy tỉnh Điền Nam – Thái Chánh Dương, phó hiệu trưởng trường Đảng Trung ương – Dương Thiên Minh và Qua Tĩnh.
Đây là cán bộ từ An Nguyên đi ra trong mười năm qua. Mặc dù chưa hằn là cán bộ sinh ra và lớn lên ở An Nguyên, nhưng không thể phủ nhận bọn họ đã làm rất tốt ở An Nguyên, vì thế mới có thể phát triển lên thêm.
Có thể nói An Nguyên đã trở thành một trụ sở quan trọng bồi dưỡng cán bộ. Cán bộ lãnh đạo từ An Nguyên đi ra đều thể hiện được năng lực của mình.
Đặt báo lên bàn, Triệu Quốc Đống nhìn ra ngoài mà không khỏi thở dài một tiếng.
Sống một đời phải làm được việc gì đó để không phụ với kiếp này. Đối với hắn mà nói năm năm tới là năm năm rất quan trọng đối với hắn. Trong năm năm đó hắn sẽ làm được gì thì phải xem cách hắn làm như thế nào để lợi dụng những tri thức đã biết vào thực tế.
…
Khi Triệu Quốc Đống thuận miệng hỏi Triệu Vân Hải xem bọn họ có nhận được tin phản ánh về chứng bệnh kỳ lạ gì không? Triệu Quốc Đống đột nhiên phát hiện giọng của Triệu Vân Hải có chút chần chừ làm tim hắn đập mạnh, đồng thời cũng thấy mình không thở nổi.
Đây là lần thứ hai Triệu Quốc Đống nói chuyện này với Triệu Vân Hải.
- Anh, sao anh biết bọn em nhận được phản ánh này? Chẳng lẽ bên anh cũng có? Chẳng qua bên em cũng chưa nhận được tin tức chính xác, chỉ là nói bệnh nhân sốt cao không hạ, mà nghe nói người nằm ở phòng bên cũng lây bệnh.
Triệu Vân Hải mới đầu không chú ý tới việc này vì cho rằng đó chỉ là bệnh bình thường. Nam Việt ở duyên hải, là tỉnh có kinh tế rất phức tạp, mỗi ngày có rất nhiều người qua lại nên mấy bệnh cảm, viêm phế quản, thậm chí Hiv có nhiều cũng không là gì lạ.
Nhưng lần thứ hai Triệu Quốc Đống gọi tới nói chuyện này làm Triệu Vân Hải rất ngạc nhiên. Hình như ông anh rất chú ý việc phòng dịch ở Nam Việt, chẳng lẽ nói Ninh Lăng cũng xuất hiện bệnh này và do người từ Nam Việt mang đến?
- Thật sự là như vậy sao?
Triệu Quốc Đống cố gắng yêu cầu mình bình tĩnh lại, cuối cùng nó cũng tới. Mới kết thúc Đại hội Đảng chưa đầy tháng mà đã xuất hiện bệnh dịch này. Xem ra lời đồn bệnh Sars giấu trong dân dan một thời gian nhưng không bị phát hiện ra cũng không phải là giả.
- Cái này có gì là thật hay không chứ anh? Bây giờ bệnh viện vẫn đang theo dõi. Có khi chỉ là bệnh cảm thì sao?
Triệu Vân Hải rõ ràng nhận ra ông anh mình khác lạ. Y cũng không rõ sao lại như vậy, chỉ là lần trước Triệu Quốc Đống hỏi nên y cũng nhờ bạn bè tìm hiểu và biết được tin này.
- Trang web của các chú có đưa tin này không?
Triệu Quốc Đống bây giờ biết mình cần phải tỉnh táo để cân nhắc biện pháp đối phó, chỉ dựa vào hắn chạy quanh hò hét sẽ không có bao tác dụng. Bây giờ chủ yếu là nằm ở chỗ khiến cho Nam Việt chú ý tới.
- Việc này cũng cần đưa lên sao ạ? Em sợ rằng không cần.
Triệu Vân Hải có chút kinh ngạc nói:
- Anh sao thế, chuyện này cũng không hiếm gặp mà. Bệnh viện quan sát một thời gian và thấy bình thường, có chút chỉ là người mệt mỏi, có người bị bệnh từ trước nên mới vậy. Anh, có phải là bên anh có chuyện gì liên quan đến Nam Việt không?
Triệu Vân Hải có chút không cho là đúng. Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm nhận được Triệu Vân Hải không coi trọng, điều này cũng khó trách, trước khi chuyện chính thức phát sinh thì ai có thể cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề này?
- Vân Hải, chú đừng quản nhiều như vậy. Anh chú ý nhất định là có lý của mình. Anh đề nghị trang web các chú cần rất chú ý đến việc này. Bệnh này có khả năng lây nhiễm rất mạnh, hơn nữa có thể xuất phát từ Nam Việt, không chừng sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Triệu Quốc Đống nói khá hàm hồ, cũng không phủ nhận có phải Ninh Lăng xuất hiện bệnh này hay không?
- Không đến mức đó chứ anh? Bệnh lây nhiễm cũng chưa chắc gây chết người mà? Hoặc là nói người nguy hiểm đến tính mạng chỉ là người già, trẻ em mới bị chứ?
Triệu Vân Hải càng lúc càng thấy không đúng. Ông anh mình hình như chưa bao giờ nói chuyện vu vơ mà? Sao lại coi trọng việc này đến thế?