Vấn đề này đáng để cân nhắc.
Nghe nói bộ phim này chẳng những khiến nơi diễn ra rất thu hút khu du lịch, còn đạt được hiệu quả kinh tế rất lớn. Sức ảnh hưởng của nó đối với nền kinh tế địa phương là khó có thể tưởng tượng.
Quế Lâm trước vốn thiếu sức cạnh tranh nhưng sau bộ phim như được tiếp thêm sức mạnh, thay da đổi thịt. Lời này có thể hơi quá nhưng đúng là do bộ phim kia đã rót luồng gió mới vào ngành du lịch Quế Lâm.
Cũng không biết đoàn làm phim đã quyết định đến Quế Lâm diễn chưa? Nếu chưa thì Ninh Lăng hoàn toàn có thể đi trước một bước mời chào đoàn làm phim, như vậy sức ảnh hưởng của Ninh Lăng sẽ tăng vọt.
Lỗ Năng có chút khó hiểu nhìn Triệu Quốc Đống. Y không biết câu nói của mình sao lại động chạm thần kinh của đối phương. Đối phương rõ ràng đang suy nghĩ nên Lỗ Năng chỉ có thể ngậm miệng đợi hắn suy nghĩ xong rồi mới nói tiếp.
Hiệu suất làm việc của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy rất nhanh, ngày thứ hai sau khi Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy kết thúc đã bắt đầu đi theo trình tự. Cũng may Lỗ Năng đã là cán bộ cấp phó giám đốc sở nên chỉ cần được Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy duyệt qua một chút là xong, không cần quá nhiều trình tự như đề bạt lên làm cấp phó giám đốc sở.
Lỗ Năng cũng thông qua quan hệ trên tỉnh mà biết lần này đấu tranh rất mạnh. Yến Nhiên Thiên và Qua Tĩnh đấu lần cuối khiến các vị thường vụ mở rộng tầm mắt. Đồng thời cũng có rất nhiều tin đồn truyền ra chứ thực tế biết tình hình chỉ là do các vị thường vụ ngồi đó mới biết mà thôi. Các vị thường vụ đương nhiên không nhàm chán tiết lộ chuyện này, cùng lắm nói vài ba câu mà thôi.
Có bốn thành phố, thị xã đề nghị Tỉnh ủy cân nhắc tình hình thực tế mà chấp nhận đề cử cán bộ địa phương, nhưng có hai nơi bị Tỉnh ủy bác bỏ, chỉ có hai nơi được thông qua.
Lỗ Năng vì vậy mới biết được Triệu Quốc Đống tuyệt đối có quan hệ rất mạnh ở tỉnh. Chỉ riêng Qua Tĩnh ở việc này đã đấu khẩu với Yến Nhiên Thiên và mình được thuận lợi thông qua, điều này cũng có nghĩa Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu ủng hộ ý kiến của Qua Tĩnh.
Có phải vì công việc hay không thì Lỗ Năng cảm thấy chỉ có thể nói là do lãnh đạo cảm nhận như thế nào. Bí thư Tỉnh ủy cảm thấy Triệu Quốc Đống làm tốt ở Ninh Lăng, phù hợp với ý đồ thì anh muốn đề cử ai cũng có thể chấp nhận.
Lỗ Năng không có nhiều thời gian suy nghĩ. Ninh Lăng tranh thủ được quyền đề cử chức Trưởng ban Tuyên giáo nên ngay hôm sau Hội nghị thường vụ đã thông qua Lỗ Năng làm Trưởng ban Tuyên giáo, cũng bằng cách nhanh nhất trình hồ sơ lên Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Sau đó chỉ còn lại một trình tự, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã đồng ý Lỗ Năng làm Trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy Ninh Lăng, sau đó Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thông qua là xong.
- Lão Lỗ, tôi nghe nói hình như Quế Lâm làm ra một sân khấu kịch Li Giang, chính là vì bộ phim Lưu tam tỷ kia. Bọn họ muốn kết hợp bộ phim này để tạo ấn tượng về du lịch của Quế Lâm, anh có biết tin này không?
Triệu Quốc Đống cuối cùng đã nhớ được một việc, mặc dù rất mơ hồ nhưng cũng còn biết chút ít.
- Ngài nói là sân khấu kịch ở Quế Lâm? Tôi đương nhiên biết, mùa hè năm 2000 lúc ấy đã tiến hành khánh thành, làm rất lớn. Sau đó nghe nói vì vấn đề tài chính, nhà đầu tư và chính quyền địa phương không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên mãi làm cho nhà hát này hoạt động cầm chừng. Lúc ấy cũng có tranh luận nên để nhà hat tự thân phát triển hay là chính quyền địa phương ủng hộ thì cũng có tranh luận.
Lỗ Năng suy nghĩ rất nhanh rồi nói.
- Không có tiền thì đúng là khó làm được gì. Đương nhiên hạng mục như vậy cũng phải đầu tư tầm vài chục triệu, không chừng còn lên đến trăm triệu. Đương nhiên nhà đầu tư cũng phải cân nhắc rõ ràng xem có nên tin lời chính quyền địa phương là hạng mục nhất định thành công hay không? Đừng có mà học các nơi rồi xây dựng ra và không thể khai thác được.
Lỗ Năng cân nhắc có phải là Bí thư Triệu muốn học việc này không? Y hít sâu một hơi nhưng không dám để lộ ra ngoài mặt.
- Ừ, xác định rõ mục tiêu, kế hoạch là cả vấn đề. Tài chính lại càng là điều quan trọng nhất. Việc kinh doanh cũng cần phải tính đến sự mạo hiểm của nhà đầu tư. Nếu chính quyền vận động thì phải dồn nhiều tài chính vào, có thể tạo được bao hiệu quả, thu được bao tài chính về cũng cần tính toán. Đây không phải mấy ngành sản xuất là có sản phẩm ngay được. Nó cần khu du lịch đến xem, nếu bọn họ không tới thì anh đúng là phí công vô ích.
Triệu Quốc Đống nói làm cho tim Lỗ Năng đang treo trên cây thoáng cái buông xuống.
Y sợ Triệu Quốc Đống nóng đầu, không tính đến tính mạo hiểm rồi yêu cầu chính quyền phụ trách việc này, vậy nó sẽ là cơn ác mộng về phiêu liêu tài chính. Có lẽ hắn không sao nhưng tiền đồ chính trị của hắn cũng phải dừng lại.
Lỗ Năng không biết Triệu Quốc Đống thực ra cũng muốn làm như vậy nhưng là muốn đoạt việc quay phim ở Quế Lâm. Việc này lúc đầu sẽ tạo chấn động mạnh nhưng về sau nó sẽ chìm đi.
- Đúng thế Bí thư Triệu, công việc này mang tính mạo hiểm cao. Nếu không có đội ngũ diễn viên tốt thì không nên tính tới. Dù là chính quyền có dư dả tài chính thì việc đầu tư hơn trăm triệu như vậy cũng là khá mạo hiểm.
Lỗ Năng vội vàng nói.
- Lão Lỗ, tôi sao thấy anh có phải đang muốn nhắc tôi không nên thử mạo hiểm ở việc này không?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Không phải anh vừa muốn quay một bộ phim tài liệu giới thiệu Ninh Lăng chúng ta với thế giới sao? Sao nói đến việc này anh lại sợ vậu?
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Lỗ Năng.
Lỗ Năng đổ mồ hôi, điều này sao có thể so sánh? Quay bộ phim tài liệu tốn bao tiền? Còn làm một sân khấu kịch như Quế Lâm thì mất bao tiền?
Thấy Lỗ Năng không nói gì, Triệu Quốc Đống cười phá lên:
- Lão Lỗ, một việc phải chia làm hai mà nhìn nhận. Cũng không chỉ nên thấy mạo hiểm mà không dám đi tới, cũng không thể mù quáng vì thấy lợi ích, tất cả đều phải căn cứ tình hình thực tế mà làm. Chẳng qua tôi thấy ý tưởng này khá tốt, anh về có thể xem xét, đi hỏi xem bên Quế Lâm định làm gì. Nếu bây giờ bọn họ vẫn đang còn tranh luận thì chúng ta có thể ra tay trước mời đoàn làm phim đến Ninh Lăng.
Lỗ Năng cười khổ một tiếng.
Y không phải không ủng hộ phát triển ngành công nghiệp không khói này. Nhưng đây không phải việc đầu mà nó liên quan tới nhiều mặt. Tài chính là một việc, vận động cũng rất phức tạp. Bây giờ y mới lên làm Trưởng ban thư ký đã phải giơ cao ngọn cờ này, y đúng là có chút không nhịn được.
- Bí thư Triệu, sợ là chúng ta nên thận trọng một chút. Ngành du lịch văn hóa của Ninh Lăng chúng ta mới khởi bước. NÓi thật cả Ninh Lăng chỉ có khu du lịch Hoa Lâm là có chút danh tiếng. Còn về phần khu dân cư nội thành Tây Giang và thành cổ Thổ Thành ít người biết, công viên rừng quốc gia ở Cô Lỗ câu mới bắt đầu được khai thác, nếu mạo muội đầu tư lớn thì tôi lo hiệu quả sẽ khiến ngài rất thất vọng.
Lỗ Năng gần như cắn chặt răng nói. Y vừa lên chức mà đã làm gián đoạn hứng thú của Bí thư thị ủy thì dù là ai cũng phải suy nghĩ. Nhưng y không thể nói như vậy.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi cười nói:
- Tôi cũng không phải nói chính quyền sẽ phụ trách chính việc này. bây giờ thị xã có rất nhiều khoản dùng tới tiền. Mà theo lời anh nói đầu tư vào mảng này ít nhất cũng trên trăm triệu, thị xã lấy đâu ra nhiều tiền thế? Thị trường Dược Quân sợ là sẽ lập tức chửi tôi. Ý của tôi là đi theo hướng kinh doanh, đương nhiên chúng ta cũng có thể tính nhiều phương án, chẳng qua có một điều phải khẳng định là tài chính thị xã không đầu tư vào đây.
Lỗ Năng thở phào nhẹ nhõm, không cần thị xã bỏ tiền ra thì đơn giản hơn nhiều. Nếu như là theo hướng kinh doanh thì sẽ là kêu gọi nhà đầu tư, bọn họ lãi lỗ là việc của bọn họ. Đương nhiên trong câu của Bí thư Triệu là còn tính phương án khác, nhưng nó tốt hơn là chính quyền bỏ tiền ra.
- Bí thư Triệu, bên Quế Lâm còn không kinh doanh việc này tốt, Ninh Lăng chúng ta có thể không?
Lỗ Năng vẫn phải nhắc vài câu. Sự nổi tiếng về du lịch ở hai nơi hiện nay vẫn còn chênh nhau quá nhiều.
- Việc do người, hơn nữa anh cũng không phải nói Ninh Lăng chính là báu vật trong núi, phải tìm cách để cho người bên ngoài biết chứ?