Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 32




- Tôi thấy từ góc độ nào đó mà nói đây là việc tốt, nói rõ việc dư luận giám sát càng lúc càng có hiệu quả. Mặc dù chúng ta đã phát hiện và dừng hành vi này lại nhưng áp lực dư luận cũng khiến chúng ta phải nhìn nhận lại công việc của mình.

Triệu Quốc Đống thật ra không cho là đúng. Vương Bá Đào đương nhiên không phải muốn phá hủy thành cổ mà y chỉ hy vọng đạt thành tích, điều này có thể hiểu. Chẳng qua ánh mắt của y hơi ngắn một chút mà thôi, nhưng bây giờ không phải là nói chuyện về Vương Bá Đào này.

- Nhưng mà Bí thư Triệu, điều này phải trả bằng cái giá hình tượng Ninh Lăng chúng ta bị hao tổn.
Chung Dược Quân lắc đầu nói.
- Bài báo có thể nói là rất sắc bén, miêu tả quan niệm của Huyện ủy, Ủy ban Thổ Thành là rất bảo thủ, điều này sợ rằng chúng ta có làm rất nhiều công việc cũng không bù lại nổi.

- Quan điểm này của anh, tôi tán thành. Hình tượng của một nơi cần tạo ra từ nhiều việc, bây giờ cạnh tranh giữa các nơi không chỉ là do chính sách của anh tốt, ưu đãi của anh lớn mà là cạnh tranh toàn phương diện. Hình tượng thành thị chính là tấm danh thiếp rất quan trọng, tạo ra rất khó khăn nhưng muốn phá hủy lại rất đơn giản.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Hiểu Lam, Bí thư Triệu điểm danh chị phát biểu đầu tiên, chị phải chuẩn bị tốt một chút. Các chuyên gia Cục di sản văn hoá tỉnh sẽ đến Thổ Thành nửa tháng, sau đó khi trao đổi với thị xã thì Bí thư Triệu và tôi đều tham gia. Bọn họ rất tán thành việc thị xã quyết đoán đình chỉ việc cải tạo thị trấn Thổ Thành, đây là quyết định sau khi Thị ủy, Ủy ban nghiên cứu mà đưa ra.
Chung Dược Quân nói với Ngụy Hiểu Lam.

- Các chuyên gia đều khen về di tích lịch sử ở Thổ Thành, nhất là khen Thổ Thành vẫn còn lưu lại được các di tích quân sự, nói là đi khắp cả Trung Quốc không thấy nơi nào bảo tồn tốt như vậy, nhiều nơi hơi cải tạo chút là khôi phục như cũ, rất có giá trị khảo cổ.
Ngụy Hiểu Lam cũng lễ phép bỏ đũa xuống và nói:
- Thị trưởng Chung, Huyện ủy, Ủy ban huyện Thổ Thành kiên quyết ủng hộ và hiểu về quan hệ của thị xã, nhưng cũng mời Thị ủy, Ủy ban cân nhắc tình hình khó khăn của Thổ Thành. Chúng tôi khó khăn lắm mới tìm được một nhà đầu tư, chỉ riêng khoản tiền 100 triệu để cải tạo là điều Thổ Thành không thể chịu nổi.

Chung Dược Quân gật đầu tỏ vẻ cho sự khó xử của Ngụy Hiểu Lam.
- Cũng có chuyên gia đưa ý kiến theo tình hình kinh tế của Thổ Thành thì nếu muốn cải tạo sẽ cần rất nhiều tài chính, có thể thích hợp cân nhắc bảo vệ là chính, khai thác là phụ, kết hợp phát triển ngành du lịch, lợi dụng việc này để lấy kinh phí duy tu và bảo vệ di tích lịch sử.

Có lẽ thấy Ngụy Hiểu Lam đang chú ý và chờ đợi, Chung Dược Quân do dự một chút rồi nói tiếp:
- Tôi cảm thấy quan điểm này có thể suy xét nhưng cần cân nhắc cẩn thận. Nếu như nhất định cần phát triển du lịch thì nhất định phải hiểu rõ nguyên tắc đó chính là không được ảnh hưởng đến di tích lịch sử, phải có phương án cụ thể và được Tổng cục di sản văn hoá quốc gia và cục di sản văn hoá tỉnh đánh giá.

- Thị trưởng Chung, Huyện ủy, Ủy ban Thổ Thành chúng tôi cũng có ý này và đang tích cực làm quy hoạch, đương nhiên chúng tôi nhất định sẽ làm theo yêu cầu của thị xã.
Ngụy Hiểu Lam cung kính nói.

- Theo ý kiến cá nhân tôi thì cái gọi là du lịch văn hóa hay du lịch lịch sử đều không nên làm, như vậy nó ít nhiều đều phá hỏng di tích lịch sử. Bí thư Triệu, ngài thấy sao?
Chung Dược Quân cười cười nhìn Ngụy Hiểu Lam rồi vứt đề tài sang cho Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống cảm thấy quan hệ giữa mình và Chung Dược Quân đã dần đi vào trạng thái bình thường. Bí thư Thị ủy có quyền lực của mình, Thị trưởng cũng có quyền lực của mình, hai người về cơ bản đảm bảo sự hòa thuận.

Chung Dược Quân tuổi không cao, tư tưởng cũng khá thoáng. Triệu Quốc Đống đã nói chuyện với y hai lần và thấy y cũng muốn làm thật ở Ninh Lăng, điều này là tốt.

Chỉ cần muốn làm việc là tốt, quan điểm không giống nhau cũng không sao. Ở phương diện nhỏ Triệu Quốc Đống cũng có thể bỏ qua, vấn đề lớn hắn tin rằng có biện pháp làm cả hai nhất trí. Đương nhiên nếu là vấn đề nguyên tắc không thể thuyết phục Chung Dược Quân, như vậy hắn không tiếc dùng quyền lực tối thượng của Bí thư Thị ủy.

- Dược Quân, quan điểm của anh rất có lý nhưng chúng ta cũng phải cân nhắc hoàn cảnh thực tế. Điều kiện kinh tế Ninh Lăng chúng ta còn kém, Thổ Thành cùng không cần nói tới. Tôi đã hỏi các chuyên gia thì theo cách bọn họ nói thì kinh phí cải tạo hàng năm cho di sản văn hoá là không hề nhỏ. Hơn nữa theo thời gian trôi qua cũng cần các cuộc cải tạo lớn, chúng ta phải dùng biện pháp khoa học để giữ gìn các di sản văn hoá nhưng cũng cần tài chính.

Triệu Quốc Đống cảm thấy mình cần tỏ rõ quan điểm nếu không quan điểm của Chung Dược Quân rất dễ bị cấp dưới hiểu lầm. Nhất là khi y nói quan điểm cá nhân làm Triệu Quốc Đống có chút khó chịu. Anh là Thị trưởng, quan điểm cá nhân của anh người khác nghe sẽ là quan điểm của Ủy ban Thị xã.

- Điều kiện của chúng ta bây giờ có hạn, đầu tư bảo vệ di sản văn hoá rất có hạn. Vì thế tôi cảm thấy phương án kết hợp phát triển du lịch và bảo vệ do các chuyên gia đã nói là có thể áp dụng.

Triệu Quốc Đống nhìn Chung Dược Quân rồi nói tiếp:
- Có một quan điểm của Thị trưởng Chung mà tôi rất đồng ý đó chính là chúng ta khi khai thác cũng cần thực hiện nguyên tắc bảo vệ di sản văn hoá, đây là nguyên tắc cơ bản, tuyệt đối không thể vượt qua.

- Hiểu Lam, Thổ Thành cần phải đưa ra quy hoạch có khả năng áp dụng. Ngày mai trong cuộc thảo luận chị cần phát biểu quan điểm của mình để làm Trưởng ban Hàn thay đổi cái nhìn về cán bộ Thổ Thành.

Triệu Quốc Đống rất muốn dùng câu nói ăn nhiều sẽ nghẹn để nhắc nhở Chung Dược Quân nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn.

Vì đó là điều không cần thiết, hơn nữa một chút ý tưởng của Chung Dược Quân ở góc độ nào đó là chuyện tốt, ít nhất có thể hạn chế một chút quan điểm biến di tích lịch sử thành mồi câu cho sự phát triển kinh tế.

Nhưng yêu ầu của hắn đối với Ngụy Hiểu Lam lại khác, cần phải nói rõ ràng. Trước mặt Hàn Độ, anh nói quá cao thì sẽ không ổn, cần phải kết hợp tình hình thực tế của Thổ Thành, không chừng còn được Lãnh đạo tỉnh ủy đồng tình.

Chung Dược Quân nghe vậy mà không khỏi run lên.

Mặc dù giọng điệu của Triệu Quốc Đống rất ôn hòa, thậm chí còn tán thành quan điểm của mình, nhưng câu sau lại rất cứng rắn, nhất là yêu cầu Ngụy Hiểu Lam cần đưa ra thứ gì đó có thể áp dụng chính là hời pjt chối bỏ quan điểm của mình.

Đây là lần thứ hai Chung Dược Quân thử dò xét cũng là lần cuối cùng. Y muốn xem tính cách của Triệu Quốc Đống cứng rắn thì mình có thể kết hợp từ đâu, lúc nào hắn cứng rắn, lúc nào hắn cứng cỏi, mặc dù chỉ khác nhau một chữ nhưng nó đủ để mình biết ý.

Kết quả là rất rõ ràng, phương thức hợp tác chính là dùng thực tế công việc mà tiến hành, người này không giao dịch và thỏa hiệp trên vấn đề nguyên tắc. Đối mặt với mình là như vậy, không biết đối mặt với Bí thư Ứng cùng Chủ tịch Tần sẽ là như thế nào?

…..

Ứng Đông Lưu đã tiến hành báo cáo với tư cách Chủ tịch - Đại hội Đảng tỉnh An Nguyên lần 8, Liêu Vĩnh Đào cũng đại biểu tư cách là Ủy viên Ủy ban kỷ luật tỉnh An Nguyên để làm báo cáo, đây chính là nghị trình quan trọng nhất vào buổi chiều.

Đoàn đại biểu Thị xã Ninh Lăng có Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy - Hàn Độ tham gia cuộc thảo luận.

Đây cũng là Lãnh đạo tỉnh ủy trực tiếp nghe ý kiến cán bộ Đảng viên cơ sở nói, mỗi một đại biểu đều căn cứ công việc thực tế của mình mà nói.

Mặc dù các đại biểu đều được lãnh đạo thị xã mình nhắc nhở chú ý giữ chừng mực nhưng các nhân vật lão luyện như Hàn Độ đều có thể từ lời nói của các đại biểu nhìn ra nhiều vấn đề, càng không cần phải nói đến việc một mình nói chuyện.