- Tôi thấy lần này cậu sẽ phát biểu, phạm vi hình như hơi rộng, cơ hội của năng lượng mới với ngành điện lực. Sao, chuẩn bị phát huy tốt để dạy cho người phụ trách từ các sở Năng lượng khắp nơi trong cả nước một bài học hả?
Nhâm Vi Phong vừa đi vừa nói.
- Chủ tịch Vi Phong, tôi sao nghe hai từ phát huy mà ngài nói nó mơ hồ giống như ý lừa dối vậy?
Triệu Quốc Đống nháy nháy mắt hỏi lại một câu.
- Ha ha.
Nhâm Vi Phong đúng là vui vẻ. Triệu Quốc Đống này phản ứng quá nhanh. Lời mình với ý trêu chọc, hắn lập tức nhận ra.
- Cậu nghĩ như vậy cũng được. Lừa dối cũng được, phát huy cũng được, đừng có thổi hoa bay đầy trời với chúng tôi là được, kết hợp một chút thực tế, nhất là thực tế ở An Nguyên, nói về phương hướng phát triển của ngành sản xuất này, cũng có thể nói đến vấn đề tồn tại trong đó.
- Ồ.
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu.
- Đây không phải phạm vi đề tài tôi tình bày. Tôi chỉ nói về xu thế phát triển và biến hoá của năng lượng mới đối với ngành sản xuất này mà thôi.
Nhâm Vi Phong trầm ngâm một chút. Bây giờ y còn không dễ dàng lộ việc Hoàng Lăng với Triệu Quốc Đống. Một khi lộ ra Triệu Quốc Đống sẽ nhạy cảm phát hiện liên quan gì tới mình. Nếu như tỉnh không trao đổi tốt với Bộ năng lượng thì sẽ thành trò cười.
- Quốc Đống, tôi cảm thấy cậu lên bộ nhất định đã học hỏi được không ít. Có thể đứng ở vị trí cao để nhìn sự phát triển của bên dưới. Sản nghiệp trụ cột hiện nay của Ninh Lăng là thiết bị ngành điện và sản xuất chế tạo. Có thể nói một ít chính sách và triển vọng trong tương lai của Bộ năng lượng sẽ ảnh hưởng lớn đến sự phát triển kinh tế Ninh Lăng. Tôi cảm thấy cậu không nên ngại khi nói đến mấy vấn đề này. Dù sao lần này tham gia hội nghị ngoài giám đốc các sở Năng lượng ra còn có nhiều giám đốc các công ty thiết bị điện. Bọn họ cũng muốn nghe phân tích của bộ về ngành sản xuất này.
Nhâm Vi Phong nói khá uyển chuyển, Triệu Quốc Đống cũng hiểu đối phương đây là suy nghĩ cho Ninh Lăng.
- Điều này thì có thể, không nói đến phân tích gì đó, cũng chỉ là kết hợp cái nhìn của tôi về xu thế phát triển của ngành này mà thôi, coi như đưa ra để mọi người trao đổi.
Nhâm Vi Phong rất hài lòng với thái độ của Triệu Quốc Đống. Ít nhất khi nói chuyện công việc, Triệu Quốc Đống rất cẩn trọng.
…
10h sáng, hội nghị thu hút đầu tư khu vực An Đông chính thức khai mạc. Do Bí thư Thị ủy Ninh Lăng – Hoàng Lăng tạm thời vắng mặt khiến hội nghị do Thị trưởng Ninh Lăng – Chung Dược Quân chủ trì. Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Nhâm Vi Phong cùng Thị trưởng ba thị xã Thông Thành, Tân Châu, Vĩnh Lương cùng các Phó thị trưởng phụ trách thu hút đầu tư, lãnh đạo các ngành liên quan đến tham gia lễ khai mạc.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc sao hôm nay Hoàng Lăng lại vắng mặt. Mà Nhâm Vi Phong có vẻ sớm biết Hoàng Lăng sẽ vắng mặt, sao lại như vậy?
Sự nhạy cảm chính trị làm cho hắn lập tức cảm nhận có vấn đề. Hoặc là Hoàng Lăng đột nhiên bị bệnh nặng không thể tham gia, nếu không sẽ là có chuyện và bị bắt.
Vưu Liên Hương cũng có chút giật mình đến tìm Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống lúc này đang nhàn nhã ở Ninh Uyển uống trà.
Đây là chè xanh cực phẩm của tập đoàn Dụ Thái sản xuất ở Vân Lĩnh, gọi là Vân Lĩnh Thúy Nha. Lần này người phụ trách tập đoàn Dụ Thái ở tỉnh An Nguyên biết Triệu Quốc Đống sẽ về nên mang một hộp tới tặng hắn.
Nhìn Vưu Liên Hương vội vàng đi vào, người phụ trách tập đoàn Dụ Thái An Nguyên biết ý đứng dậy xin đi.
- Quốc Đống, Hoàng Lăng đã có việc.
- Tôi biết.
Triệu Quốc Đống gật đầu ra hiệu Vưu Liên Hương ngồi xuống.
- Cậu sớm biết?
Vưu Liên Hương ngẩn ra.
- Không, chỉ là thấy trong hội nghị thu hút đầu tư lần này Hoàng Lăng không tham gia, Chung Dược Quân không giải thích gì, mà vẻ mặt Nhâm Vi Phong cũng rất bình tĩnh nên tôi đoán Hoàng Lăng nhất định đã xảy ra chuyện.
Triệu Quốc Đống nhấp ngụm trà rồi nói tiếp:
- Bốn năm dài không dài, ngắn không ngắn, so với dự đoán của chúng ta thì chênh lệch bao lâu?
Vưu Liên Hương cười khổ nói:
- Mặc dù tôi biết sớm muộn gì Hoàng Lăng cũng có việc. Nhưng tôi không hy vọng y gặp chuyện ở Ninh Lăng, đây là một quả bom đối với Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống lặng lẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu.
- Tôi nói thật Hoàng Lăng là người có khí phách và đầu óc. Kinh tế Ninh Lăng mấy năm nay phát triển có công không nhỏ của y. Mặc dù cậu cũng nói đến kinh tế của Ninh Lăng có uy hiếp, tôi cũng đã nói với Hoàng Lăng, y cũng cảm nhận được điều này nên định điều chỉnh vào năm nay. Ôi, bây giờ thì hay rồi. Công việc nửa năm còn lại làm như thế nào bây giờ?
- Chung Dược Quân thì sao?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Y? Hừ, tôi thấy còn không bằng Thư Chí Cao. Y trước mặt Hoàng Lăng chỉ như chuột thấy mèo.
Vưu Liên Hương khinh thường nói.
- Chuyện xảy ra vào lúc này, tôi đã nhận được mấy cuộc điện hỏi Hoàng Lăng có việc gì.
- Chuyện đã xảy ra thì có thể làm gì chứ. Không phải chỉ ngồi yên nghe tình hình sao. Nếu Chung Dược Quân thật sự như chị nói thì tôi đoán trên tỉnh sẽ nhanh chóng xác định người tới làm Bí thư.
- Nghe nói rất có thể là Nghiêm Lập Dân?
Vưu Liên Hương nói.
- Nghiêm Lập Dân?
Triệu Quốc Đống nhíu mày suy nghĩ:
- Rất có thể. Y quen tình hình Ninh Lăng, hơn nữa được Bí thư Yến tin tưởng. Mà vào lúc này Tỉnh ủy cần ổn định nên sợ rằng sẽ để Nghiêm Lập Dân tới.
Vưu Liên Hương thở dài một tiếng nói:
- Nếu là Nghiêm Lập Dân thì còn không bằng Hoàng Lăng. Hoàng Lăng tuy tham một chút nhưng ít nhất có thể làm việc. Nghiêm Lập Dân có khả năng gì? Ngoài dùng mưu kế ra, còn có thể mang gì tới cho Ninh Lăng?
- Vưu tỷ, đừng nghĩ bi quan như vậy chứ? Nghiêm Lập Dân còn có chút bản lĩnh nếu không sao có thể làm đến Phó bí thư Thị ủy và phó giám đốc thường trực Sở công an?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Quốc Đống, cậu sẽ không nghĩ về sao?
Vưu Liên Hương như đột nhiên nghĩ đến gì đó nên nói:
- Tôi thấy nếu cậu có thể về là tốt nhất.
- Tôi?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra như tự hỏi xem khả năng của việc này.
- Có lẽ tôi tới làm Thị trưởng Ninh Lăng còn có thể, nhưng cũng không lớn. Tôi lên Bộ năng lượng, ngắn nhất cũng là một năm. Hơn nữa tôi ở bộ cũng thoải mái. Bộ trưởng Thái cũng coi trọng tôi, cho nên khả năng này gần như không thể.
Vưu Liên Hương gật đầu, cô cũng phải thừa nhận Triệu Quốc Đống nói đúng.
Triệu Quốc Đống đột nhiên nhận được điện thoại, là số máy bàn văn phòng Thái Chánh Dương.
- Quốc Đống, chú đang ở Ninh Lăng.
- Vâng, hội nghị chưa bắt đầu, có lẽ tầm nửa tiếng nữa.
Triệu Quốc Đống nhìn Vưu Liên Hương rồi nói.
- Ồ, vừa nãy Trưởng ban Qua – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy An Nguyên gọi đến cho anh, nói Tỉnh ủy An Nguyên muốn điều chú về An Nguyên sớm, hỏi ý kiến của bộ. nghe nói Bí thư Đông Lưu muốn để chú làm Bí thư Thị ủy Ninh Lăng.
Thái Chánh Dương nhẹ nhàng nói:
- Anh muốn hỏi xem chú nghĩ như thế nào?
- Hả?
Triệu Quốc Đống có chút giật mình đứng bật dậy. Vưu Liên Hương mặc dù không biết Triệu Quốc Đống nghe ai gọi nhưng đoán là lãnh đạo.
- Sao, chú không biết?
Thái Chánh Dương ở bên có chút kinh ngạc. Y còn nghĩ An Nguyên đã hỏi Triệu Quốc Đống trước.
- Bí thư Thị ủy Ninh Lăng vừa xảy ra chuyện, chuyện này em mới vừa biết xong. Về phần bố trí công việc của em thì không ai nói gì.
Miệng lưỡi Triệu Quốc Đống lúc này khô khốc lại.
- Ừ, anh thấy Tỉnh ủy An Nguyên đúng là giỏi giữ bí mật.
Thái Chánh Dương ở bên kia cười nói:
- Trưởng ban Qua cũng đã nói về việc này, chú có cơ hội về. Bí thư Đông Lưu cũng ủng hộ ý này, hy vọng bộ có thể hiểu và ủng hộ. Chú nghĩ như thế nào?
- Đầu em bây giờ hơi loạn.
Triệu Quốc Đống có chút do dự.
- Đàn ông mà lề mề như vậy sao? Chú muốn về hay ở lại bộ thì nói một câu, chỉ đơn giản như vậy thôi. Qua Tĩnh nói đúng, về Ninh Lăng là cơ hội. Chẳng qua sân khấu ở Ninh Lăng có hạn, nếu muốn đạt thành tích thì chú phải cố gắng nhiều, sợ rằng hai ba năm chưa chắc thấy hiệu quả. Nếu chú muốn về An Nguyên thì phải nhận thức được điều này. Nếu cho chú về Hoài Khánh thì anh không ngăn cản, nhưng Ninh Lăng thì chú cần suy nghĩ cẩn thận.
- Thái, em muốn về nhưng nếu anh thấy em ở lại tốt hơn, em sẽ ở lại.
Triệu Quốc Đống cắn răng nói.
- Cút, chuyện của chú do chú làm chủ. Chú muốn về thì anh giữ chú lại làm gì. Ai có thể che chở cho chú cả đời.
Thái Chánh Dương thở dài nói.
- Được, chú nếu đã quyết tâm thì anh sẽ gọi cho Qua Tĩnh. Chú xong việc thì về ngay, có vài việc cần xử lý.