Lộng Triều

Quyển 12 - Chương 98




Triệu Quốc Đống áp tai lên bụng Cù Vận Bạch cảm nhận nhịp đập của sinh mệnh bên trong, hồi lâu sau mới khẽ nói:
- Chị định khi nào thì từ chức?

- Ừ, chờ một tháng nữa đi, bây giờ nhìn cũng không rõ lắm, thời tiết cũng khá lạnh nên quần áo mặc cũng dày, chị mang thai cũng không có bị nghén, coi như tốt cả.

Cù Vận Bạch khẽ ưỡn cái lưng mỏi, để Triệu Quốc Đống vịn tay vào hông mình.

Làm sao lại không có phản ứng gì được?

Dễ mệt mỏi, dễ buồn ngủ, sức ăn cũng tăng lên gấp bội. Lần đầu tiên mang thai khiến Cù Vận Bạch cảm nhận được tư vị của người làm mẹ, cô cũng đã 35 tuổi rồi, một sản phụ cao tuổi điển hình, nếu như cái thai này mà không giữ được thì sau này còn có thể mang thai lại được hay không cũng không chắc.

May mắn là Triệu Quốc Đống rất quyết đoán giúp cô hạ quyết tâm, tuy rằng không nỡ rời bỏ công tác nhưng mỗi khi cảm nhận được sinh mệnh bé nhỏ trong bụng là Cù Vận Bạch lại có cảm giác hạnh phúc theo bản năng của một người mẹ.

- Chờ một tháng nữa? Em đề nghị tốt nhất là qua tết âm lịch thì chị sang bên Hồng Kông đi, bên đó khí hậu ấm áp hơn, ở Hồng Kông khoảng 2, 3 tháng rồi chị có thể sang Thụy Sĩ. Cũng nên có một quá trình thích ứng mới được.
Triệu Quốc Đống lo nghĩ nói:
- Chị đã nói với Bồi ca và Kiều Huy chưa?

- Nói rồi, Bồi ca không nói gì nhưng Kiều Huy thì lại rất vui vẻ.
Cù Vận Bạch có hơi ngượng ngùng, mặt hơi đỏ lên đôi chút, tay đưa lên gỡ mấy sợi tóc rối xuống một cách bất tự nhiên.
- Hắn chỉ nói chúc mừng và bảo chị cố bảo dưỡng thân thể, không cần nóng lòng vì công việc, nói rằng vị trí phó tổng giám đốc Thiên Phu vĩnh viễn giữ lại cho chị.

Triệu Quốc Đống cười cười, hắn đã nói chuyện Cù Vận Bạch mang thai với Dương Thiên Bồi và Kiều Huy từ trước nhưng cũng yêu cầu khống chế phạm vi chỉ để hai người biết, còn đối với giới cao tầng còn lại trong tập đoàn thì chỉ thông báo rằng Cù Vận Bạch mệt mỏi nên xin nghỉ một năm, không cần giải thích gì nhiều.

Đương nhiên nội bộ tập đoàn Thiên Phu nhất định sẽ có hoài nghi, cũng may Cù Vận Bạch chỉ phụ trách công việc hành chính thường ngày của tập đoàn, cũng không được phân công quản lý mảng cụ thể nào nên cũng không gây ảnh hưởng quá lớn với công tác của tập đoàn, cùng lắm thì cũng chỉ khiến áp lực trên vai Dương Thiên Bồi nhều hơn một ít.

Trên thực tế trước đó Cù Vận Bạch cũng đã dựng một màn kịch giả với tập đoàn rồi, tự tung tin nói mình đã kết hôn ở Singapore, chồng là người Sing gốc Hoa, khiến cho khi mấy lãnh đạo cao tầng trong tập đoàn hỏi thì Cù Vận Bạch trả lời cũng rất hàm hồ, chỉ nói là còn đang qua lại nên đã chặt đứt suy tưởng của một số người trong tập đoàn.

Cho dù giới cao tầng trong tập đoàn đều hoài nghi, thậm chí biết Cù Vận Bạch mang thai nhưng nhờ che giấu giai đoạn trước nên cũng không khiến nhiều người hoài nghi lắm.

- Chị cũng đã nói với Vận Lam rồi.
Cù Vận Bạch do dự một chút rồi nói thêm.

- Ồ? Cô ấy nói gì không?
Triệu Quốc Đống có hơi xấu hổ, Cù Vận Lam là người không thể tránh được, hiện tại Vận Lam đang trong thời điểm bận rộn nhất, công ty Tinh Lãng đã hoàn thành tất cả trình tự để lên thị trường chứng khoán, sang năm sẽ đưa lên giao dịch trên thị trường chứng khoán Thâm Quyến. Gần như toàn bộ thể xác và tinh thần của Cù Vận Lam đều đặt cả vào việc đưa công ty Tinh Lãng lên thị trường chứng khoán, không chỉ vì đại biểu cho Thương Lãng mà cũng vì cô nắm giữ cổ phần trong công ty Tinh Lãng.

- Nó còn có thể nói gì chứ? Mấy ngày hôm trước tới đây thăm chị, còn không phải mắng em sao? Nói là đã sớm cảm thấy em lòng dạ khó lường, tâm địa bất lương, giờ chuyện đã thành như vậy, 35 tuổi còn sinh con, hơn nữa còn không minh bạch.
Cù Vận Bạch hơi mỉm cười, nói với vẻ hờn dỗi.

- Ôi, đều là lỗi của em.
Triệu Quốc Đống gãi gãi đầu mình cảm thấy xấu hổ.

Cù Vận Bạch lắc đầu, giữ chặt tay Triệu Quốc Đống đặt lên trên bụng mình, vẻ mặt dịu dàng xen lẫn hạnh phúc:
- Em không phải trách mình, đây là lựa chọn của chị, chị nguyện ý.

Triệu Quốc Đống cảm thấy trong lòng rất ấm áp:
- Vận Bạch!

- Vận Lam nói, chờ chị sinh thì cơ bản cũng hết bận, nó sẽ đi theo chị một thời gian.
Cù Vận Bạch dịu dàng tựa vào đầu vai Triệu Quốc Đống.

- Ừ, như vậy là tốt nhất, em tính sau khi chị sinh thì sẽ nói cho bố mẹ em biết, đến lúc đó để bố mẹ sang chỗ chị một thời gian.
Triệu Quốc Đống nói một cách bình tĩnh.

- A?
Cù Vận Bạch lắp bắp kinh hãi, sắc mặt đỏ bừng lên rồi lại tái nhợt ngay lập tức:
- Như vậy sao được?

- Có cái gì mà không được? Chẳng lẽ nói đứa bé trong bụng chị không phải là của em sao? Bố mẹ em đến thăm cháu mình lẽ nào cũng không được?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Nhưng...chị...
Cù Vận Bạch cảm thấy tay chân luống cuống, nhưng không biết làm thế nào cho phải?

Tuy nói dâu xấu cũng khó tránh gặp bố mẹ chồng, nhưng bản thân mình một là người vợ danh bất chính mà ngôn bất thuận, hai là lần đầu tiên gặp mặt mà lại trong hoàn cảnh như thế thì cũng không tránh khỏi quá đường đột.

- Bố mẹ em tuy rằng hơi bảo thủ một chút nhưng việc em làm thì cùng lắm bọn họ cũng chỉ mắng em vài câu mà thôi, chẳng lẽ có thể đoạn tuyệt quan hệ hay sao chứ? Huống chi có cháu trai cháu gái thì em nghĩ niềm hạnh phúc và sung sướng từ đứa bé sẽ mang đến sẽ xóa sạch hết những bực tức và oán giận đối với em.
Triệu Quốc Đống an ủi.

Triệu Quốc Đống biết trong lúc nhất thời thì Cù Vận Bạch khó có thể chấp nhận tin này nên dịu dàng an ủi, hắn cũng biết nội tâm Cù Vận Bạch chắc là vui sướng, dù sao nếu vấn đề giữa mình và cô cùng với đứa bé mà có thể nhận được sự tán thành của bố mẹ mình thì sẽ là một sự an ủi vô cùng lớn đối với cô.

Màn đêm buông xuống, Triệu Quốc Đống cảm giác Cù Vận Bạch khó ngủ nên quàng tay ôm chặt cô rúc vào người mình, mãi cho đến nửa đêm thì Cù Vận Bạch mới ngủ say.

Triệu Quốc Đống cảm giác vừa về tới An Nguyên là mình bừng bừng sức sống, hắn không biết có phải do mình sinh hoạt tình dục nhịp nhàng hay không.

Tuy hai buổi tối đều ở cùng Cù Vận Bạch trong biệt thự Thiển Loan nhưng cứ đến trưa là hắn lại tới Nhạn Nam Phi để nghỉ ngơi, cũng may chỗ này cũng có phòng ngủ của Từ Xuân Nhạn nên khó tránh khỏi được hưởng vui vầy cá nước.

Do nghiệp vụ ngày càng được mở rộng ở Bắc Kinh và Thiên Tân nên tập đoàn Thiên Phu có ý định dời trụ sở chính thức tới Bắc Kinh, nhưng An Nguyên vẫn là một căn cứ địa trọng yếu của tập đoàn Thiên Phu, nhất là khi Hồ Lô Châu xây dựng trở thành một khu buôn bán khổng lồ, khiến cho tập đoàn Thiên Phu tạm thời còn muốn ở lại An Đô thêm hai năm nữa.

Sau khi trở lại An Đô, Triệu Quốc Đống cũng đã tới hiện trường công trình khu thương mại Hồ Lô Châu, tốc độ tiến triển khá nhanh. Nhất là khi chính quyền thành phố An Đô cảm nhận được áp lực từ các thành phố lân cận như Trùng Khánh, Vũ Hán, Tây An, Thành Đô nên càng coi trọng xây dựng khu thương mại Hồ Lô Châu. Chính quyền hai cấp tỉnh thành đều hi vọng có thể sớm xây dựng xong Hồ Lô Châu, xác lập địa vị thành thị trung tâm không thể lay động của thành phố An Đô trong lục địa Trung Quốc.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy định vị phát triển của An Đô khá mơ hồ, điều này có thể nhận ra từ vài phương diện, ví dụ như định vị ngành công nghiệp với Khu Khai Phát công nghiệp kỹ thuật cao thành phố An Đô, ví như khu văn hóa và sáng tạo thành phố An Đô đều khá tiêu điều, khiến cho tài chính huy động đều yếu ớt, đều có vẻ mâu thuẫn và thiếu quy hoạch.

Nghe nói việc này có liên quan trực tiếp đến xung đột về quan niệm giữa phó bí thư tỉnh ủy kiêm bí thư thị ủy Miêu Chấn Trung và thị trưởng Diêu Văn Trí. Nhưng Triệu Quốc Đống vẫn cảm thấy Diêu Văn Trí đã lầm lẫn trong việc định vị phát triển cho thành phố An Đô. Đương nhiên hiện tại những điều này đều chẳng quan hệ gì với mình cả.

Cù Vận Lam đã trở lại, Triệu Quốc Đống nghĩ kỹ rồi không trở về biệt thự Thiển Loan.

Dù sao gặp mặt lúc này thì có hơi xấu hổ, Triệu Quốc Đống cảm thấy nên đợi qua thời gian này đến thời cơ chín muồi rồi mọi người thích ứng thì gặp nhau sẽ tốt hơn. Tin chắc rằng Cù Vận Bạch cũng có thể hiểu được điều này. Thực tế, cuộc đời mỗi người đều có rất nhiều bất đắc dĩ, bất kể là Cù Vận Bạch hay là chính mình.

Mỗi một lần Triệu Quốc Đống về nhà là La Băng lại phát hiện mình rất có hứng nấu cơm. Những món ăn mà Triệu Quốc Đống thích thì cô đều cố gắng thực hiện với tiêu chuẩn cao nhất, tuy chỉ có hai người ăn cơm nhưng La Băng vẫn sẵn lòng nấu hết những món khoái khẩu của Triệu Quốc Đống.

Nhìn Triệu Quốc Đống cười hài lòng là La Băng có cảm giác thỏa mãn không nói lên lời, xưa nay đều nói muốn nắm được đàn ông thì trước tiên phải nắm được dạ dày, La Băng không dám hi vọng xa vời là có thể một mình hưởng Triệu Quốc Đống nhưng cô rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ. Tuy rằng từ khi Triệu Quốc Đống điều lên Bắc Kinh thì càng ít khi trở về nhưng dù là một tháng một lần, miễn là hắn trở về thì cô đều có ý nghĩ này.

Có đôi khi cô cũng hoài nghi mình có phải si mê quá mức hay không, nhưng khi tĩnh tâm ngẫm nghĩ thì cô lại thấy mình rất muốn một cuộc sống yên ả vừa giàu có vừa quy luật như này.

- La Duệ đã vào đảng ủy Khu Khai Phát rồi.

- Ồ, xem ra biểu hiện của anh ta khá tốt. Anh cũng nghe nói Lô Vệ Hồng rất thích anh ấy.
Triệu Quốc Đống đặt đũa xuống, La Băng đón lấy cái bát múc thêm một bát súp cà ri gà cho hắn.

La Duệ từng đảm nhiệm chủ nhiệm văn phòng ban quản lý khu Khai phát, trợ giúp Triệu Quốc Đống, nhưng có thể vào được đảng ủy thì cũng khiến hắn kinh ngạc. Xem ra La Duệ cũng có chút bản sự, Lô Vệ Hồng là một người có yêu cầu rất cao trong công tác, có thể tiến vào đảng ủy khu Khai phát cũng không hề dính dáng gì tới mình.

- La Duệ làm việc rất cố gắng, rất chuyên nghiệp, chẳng qua anh ấy quá theo đuổi con đường làm quan, anh ấy chẳng thèm hỏi ai trong nhà về chuyện này, chị dâu em cũng khá oán hận, nhưng cũng may La Duệ không có tính xấu gì khác.
La Băng nói mấy câu này thì cảm giác mình đã lỡ lời nên mặt hơi đỏ.

- Ý của em là anh có nhân phẩm không tốt à?
Triệu Quốc Đống vừa húp canh vừa mỉm cười nói:
- Ừ, mùi vị rất ngon, anh thích mùi vị này, nó khiến anh có cảm giác là mình có nhà.

Bị Triệu Quốc Đống hỏi lại khiến mặt La Băng càng đỏ hơn, liếc nhìn Triệu Quốc Đống đầy hờn dỗi, La Băng hầm hừ nói:
- Có lẽ kiếp trước em thiếu nợ anh.

- Tốt lắm, kiếp trước nợ thì kiếp này trả, điều này chứng minh cuộc đời hai chúng ta có duyên, có duyên phận thì có thể giải thích tất cả, anh vẫn luôn cho là như vậy.
Triệu Quốc Đống chống hai tay lên bàn cơm, nhìn La Băng đang ngấn lệ đầy yêu thương:
- Không phải sao?