Trầm Đông Chiêu không ngờ Triệu Quốc Đống đến đây mà vẫn có thể nói ra quan điểm của mình một cách sắc bén đến như vậy. Không chỉ đưa ra quan điểm về vấn đề an toàn năng lượng, còn nói đến việc phát triển phía tây cùng với chiến lược an toàn quyết định.
- Ha ha, Quốc Đống, xem ra quan điểm của cậu đã làm chúng tôi chú ý rồi đó.
Trầm Đông Chiêu cười cười giới thiệu.
- Tôi giới thiệu một chút, Triệu Quốc Đống, bạn của tôi. Cậu ta đang làm việc ở Cục quy hoạch và phát triển – Bộ năng lượng. Mấy vị này cũng là bạn của tôi, bọn họ đều là người của Viện, mọi người gọi cậu ta Quốc Đống là được.
Triệu Quốc Đống nhìn qua là biết những vì này có người là nhân viên nghiên cứu chuyên trách, có người lác khách đến đây trao đổi. Mặc dù Triệu Quốc Đống còn trẻ nhất nhưng những người này chỉ có chút kinh ngạc mà thôi.
-- Quốc Đống, sắp tới chúng tôi sẽ làm một đề tài nghiên cứu tổng hợp. Đó chính là Trung Quốc làm như thế nào đảm bảo lợi ích chiến lược, trong đó cũng gồm cả nguồn năng lượng. Bởi vì an toàn năng lượng theo tốc độ tăng trưởng kinh tế Trung Quốc không ngừng tăng lên, nó cũng thành một bộ phận rất quan trọng cho chiến lược an toàn của nước ta. Vì thế chúng tôi cũng muốn nghe ý kiến của các nhân viên liên quan. Tôi đang định vài hôm nữa tới gặp nói chuyện với cậu, hôm nay cậu tới vừa lúc để mọi người trao đổi.
Trầm Đông Chiêu cười cười nhìn Triệu Quốc Đống.
- Tôi rất hứng thú với quan điểm lần trước cậu đã nói quân đội Trung Quốc nên chủ động đi ra nước ngoài để bảo đảm lợi ích quốc gia. Nhưng quân đội từ khi lập nước đến nay vẫn có xu thế là phòng ngự chiến lược. Câu này của cậu hình như có nghĩa chiến lược quân sự của nước ta cần thay đổi một chút.
- Phòng ngự chiến lược cũng không có nghĩa chỉ quanh quẩn trong nước không tiến ra. Trung Quốc là nước lớn, có chân trong năm nước của Hội đồng bảo an. Bây giờ nước ta quan hệ nhiều với quốc tế, vấn đề lợi ích càng lúc càng rõ ràng. Vấn đề Đài Loan, vấn đề biển đều liên quan đến chiến lược an toàn nước ta.
Triệu Quốc Đống không hề mất bình tĩnh khi có nhiều người lạ mặt. Dù sao đề tài này cũng không quan hệ mấy tới công việc của hắn, hắn có thể thoải mái lên tiếng.
- Quân đội không nên ôm tâm lý bảo thủ như 10, 20 năm về trước. Mà phải thấy theo kinh tế Trung Quốc phát triển, sức ảnh hưởng chính trị không ngừng tăng lên, các mặt lợi ích không ngừng thay đổi. Quân đội cũng cần thay đổi theo để thích ứng với thế giới.
- Đề tài này của cậu rất rộng, có thể nói cụ thể một chút không?
Một người đàn ông lạnh nhạt nói.
- Được, tôi sẽ nói vài câu.
Triệu Quốc Đống nói:
- Chiến tranh Afghanistan diễn ra, chính quyền Taliban bị tiêu diệt nó sẽ khiến vấn đề xung đột tôn giáo, bộ tộc ở khu vực Trung Á càng thêm phức tạp. Chủ nghĩa khủng bố sẽ càng khó có thể khống chế. Khu vực phía tây nước ta có nhiều dân tộc, vốn không ổn định. Vì giữ ổn định khu vực phía tây, quốc gia không chỉ phát triển kinh tế, đoàn kết dân tộc, đồng thời cũng phải để quân đội đi ra nước ngoài. Lợi dụng cơ cấu Tổ chức hợp tác Thượng Hải mà tăng cường hợp tác quân sự với các nước trong khu vực Trung Á, đả kích chủ nghĩa khủng bố.
- Lại ví dụ như các công ty năng lượng của Trung Quốc đang tích cực hợp tác ở Iran, Myanmar, Congo, Angola. Các địa phương đó về sau cũng là con đường quan trọng cung cấp năng lượng cho Trung Quốc, quân đội làm thế nào đảm bảo vận chuyển năng lượng không có sự cố? Như vậy chúng ta phải tăng cường lực lượng quân đội, nhất là Hải quân phải tiến râ ngoài, đến Nam hải, đến Ấn Độ Dương.
- Vừa nãy tôi cũng đã nói đến Gwadar, Sittwe. Đây đều là các điểm đến lý tưởng đầu tiên của nước ta. Tại sao hải quân Mỹ lại có thể thành lập trụ sở ở khắp nơi trên thế giới, hải quân nước ta chẳng lẽ ngay cả đi một vòng cũng sợ đầu sợ đuôi sao? Anh không dám nghĩ, không dám đi, không dám trải qua mưa gió thì sao có thể trưởng thành được?
Mấy người kia nhìn nhau và thấy lời của Triệu Quốc Đống nói mặc dù chưa chắc hoàn toàn phù hợp thực tế nhưng cũng có điểm độc đáo. Nhất là đưa ra vấn đề hải quân cần phải đi ra ngoài để đảm bảo lợi ích quốc gia, đảm bảo an toàn năng lượng cũng phù hợp với ý tưởng phòng ngự từ xa của hải quân.
Triệu Quốc Đống đương nhiên biết những người trước mặt mình đều là tinh anh, bọn họ hiểu về thế giới hơn hắn nhiều. Nhưng bọn họ không có kiến thức về sau như hắn, có đôi khi chỉ cần mở một phiến lá là cả khu vực rộng rãi lên. Nếu như có thể dựa vào cơ hội này ảnh hưởng đến chiến lược quốc gia, Triệu Quốc Đống đồng ý nói chuyện tám chín tiếng không nghỉ.
Triệu Quốc Đống không dám hy vọng xa vời có một ngày mình ảnh hưởng được đến vận mệnh quốc gia, nhưng ít nhất hắn muốn cố gắng hết mức có thể cho sự phát triển của quốc gia. Giống như hắn vừa nói vậy, anh làm không làm thì sao có thể hy vọng làm tốt?
Lưu Nhược Đồng rất kinh ngạc đứng ngoài cửa nghe Triệu Quốc Đống lên tiếng ở trong phòng. Cửa khép hờ nhưng giọng của Triệu Quốc Đống thì cô có thể nhận ra. Mấy người bên trong cô không quá quen nhưng Trầm Đông Chiêu cô nhận ra được. Trầm gia cũng là gia tộc cách mạng như Lưu gia.
Triệu Quốc Đống sao lại quen những người này? Điều này làm Trầm Đông Chiêu rất tò mò.
Trầm Đông Chiêu là người có lai lịch và tính cách thẳng thắn, y đưa ra nhiều phát biểu khá quan trọng trong quân đội, hơn nữa Trầm gia cũng có sức ảnh hưởng đặc biệt trong quân đội nên khiến Trầm Đông Chiêu thành người được xác định làm tương lai của quân nhân Trung Quốc.
Nhưng người này luôn cho rằng quân đội Trung Quốc bây giờ rất bảo thủ, y khó có thể dung nhập vào đó. Từ quan điểm và tư tưởng đều là người đi trước, vì thế y buông tha tương lai tốt đẹp trong quân đội mà chuyển sang làm ở trung tâm Nghiên cứu chiến lược Bộ Quốc phòng. Chính Trầm Đông Chiêu đã nói y hy vọng có thể có một không gian rộng mở để y thăm dò phương hướng phát triển của quân đội Trung Quốc.
Mặc dù lời này hơi quá nhưng không thể phủ nhận phong cách của Trầm Đông Chiêu làm lãnh đạo cao cấp của quân đội Trung Quốc coi trọng, cho rằng cũng cần một số người như Trầm Đông Chiêu để thăm dò con đường phát triển của quân đội Trung Quốc, đồng thời trong quân đội cũng có một nhóm quân nhân trẻ tuổi vây quanh Trầm Đông Chiêu, ủng hộ quan điểm của y. Điều này làm cho địa vị Trầm Đông Chiêu càng thêm đặc biệt.
Triệu Quốc Đống đương nhiên không biết Lưu Nhược Đồng đang đứng ngoài nghe mình nói, hắn cũng không biết Trầm Đông Chiêu là người như thế nào. Chẳng qua hắn cảm thấy Trầm Đông Chiêu là người cầm đầu ở đây.
- Nói đúng, một bài học của người ngoài ngành có thể làm cho quân nhân chúng ta tỉnh mộng. Tôi đúng là hy vọng lãnh đạo cao cấp trong quân đội nghe một chút những lời cậu nói.
Trầm Đông Chiêu cười ha hả đứng lên vỗ vai Triệu Quốc Đống.
- Xem ra đề tài nghiên cứu này của chúng tôi cần phải làm phiền cậu không ít, cũng chào đón cậu thường xuyên đến đây trao đổi.
- Đương nhiên nếu như cậu từ góc độ ngành sản xuất mà đưa mấy vấn đề này thành một bài viết, để cấp trên xem cái nhìn của người ngoài ngành quân đội, tôi nghĩ hiệu quả càng tốt hơn nữa. Ít nhất tốt hơn so với chúng tôi ngồi đây lên tiếng nhiều.
Trầm Đông Chiêu nhìn quan rồi nói tiếp:
- Mọi người nói có đúng không?
Mọi người đều nở nụ cười. Triệu Quốc Đống cũng cười. Trầm Đông Chiêu này xem ra khá thú vị, phải nói không giống một quân nhân chân chính, quân nhân chân chính không nên có thái độ và tâm trạng này.
- Ồ, đúng, cậu không phải đến đón người sao? Cậu đón ai vậy?
Trương Hàm như đột nhiên nghĩ ra gì đó nên hỏi.
- Ồ, Quốc Đống, cậu đến đây đón người sao?
Trầm Đông Chiêu cũng có chút kinh ngạc. Người ở đây đều có lai lịch, y vốn nghĩ Trương Hàm mời Triệu Quốc Đống tới.
- Là vợ tôi, cô ấy làm việc ở đây, tôi nghĩ chắc là xong việc rồi.
Triệu Quốc Đống cười cười rút điện thoại ra.
- Vợ cậu, là ai?
Trầm Đông Chiêu tò mò nói.
- Lưu Nhược Đồng.
Triệu Quốc Đống do dự một chút rồi nói. Hắn không biết có thích hợp không?
- D a i s i l y?
Trầm Đông Chiêu cười nói
- Ồ, cậu chính là vị Tiểu quan liêu mà bọn họ nói sao?