Xe Opel chạy trên con đường đọng tuyết nên hơi trượt một chút, xem ra xe nổi tiếng của Châu Âu chưa chắc đã có thể làm người ta hài lòng hết.
Mặc dù đã tới Bắc Kinh mấy tháng nhưng Triệu Quốc Đống vẫn không quá quen đường ở đây. Ngoài đường từ Trung tâm Hoa Úc đến Bộ năng lượng thì hắn quen ra, các khu vực khác hắn chỉ có thể chỉ nhớ mang máng mà thôi.
Cũng may nơi Lưu Nhược Đồng bảo hắn đến đón đường đi không quá phức tạp, vì thế Triệu Quốc Đống cũng tìm ra.
Viện nghiên cứu chiến lược quốc tế Châu Á ngoài hai chữ Châu Á ra còn đâu cơ cấu giống hệt London. Triệu Quốc Đống mặc dù không rõ cơ cấu của đơn vị này nhưng hắn cũng có thể đoán ra đôi chút. Trong này hầu hết đều là nhân viên nghiên cứu của quân nhân.
Triệu Quốc Đống đến một con đường rẽ vào. Từ ngoài sẽ không nhìn thấy căn nhà năm tầng kia, hơn nữa xung quanh cũng không có công trình kiến trúc đặc biệt nào. Ngoài mấy cửa ra thì anh gần như không thể tìm được thứ gì để lưu mình lại đây.
Chẳng qua cửa bên ngoài đóng chặt làm Triệu Quốc Đống cảm nhận được ở đây không phải ai cũng tùy tiện vào được.
Triệu Quốc Đống theo lời dặn của Lưu Nhược Đồng lấy ra một tờ giấy ra vào.
Xe Opel lặng lẽ chạy vào trong sân. Mặc dù bề ngoài chỉ là căn nhà năm tầng nhưng phía sau không hề nhỏ. Ngoài một bãi đỗ xe sạch sẽ nhiều cây ra thì nơi đây còn có một dãy nhà trệt.
- Ồ, Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống vừa đỗ xe mở cửa chuẩn bị gọi cho Lưu Nhược Đồng thì xe Hồng kỳ bên cạnh cũng vừa vặn đỗ.
- Trương Hàm.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, lúc này mới nhận ra người đàn ông đó chính là thiếu tá quân đội hắn đã gặp hôm hội thảo về chủ để an toàn năng lượng Trung Quốc.
- Anh tới tìm tôi hay Chiêu ca?
Trương Hàm lúc này cũng không còn vẻ lạnh nhạt như trước nhưng y đúng là rất ngạc nhiên khi Triệu Quốc Đống có thể vào đây.
- Ồ, tôi tới đón người, cô ấy có thể làm việc ở đây.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Anh và lão Trầm cũng đi làm ở đây?
- Không, chúng tôi thi thoảng tới đây trao đổi thôi.
Trương Hàm hàm hồ nói.
- Anh đón người ở đâu?
- Tôi đang định gọi điện hỏi xem cô ấy đi đâu.
Triệu Quốc Đống giơ giơ điện thoại lên.
- Được rồi, không có việc gì thì chúng ta vào ngồi một chút, Chiêu ca vẫn hay nhắc tới anh, muốn trao đổi với anh.
Trương Hàm là người thẳng thắn, chỉ cần người y thấy đáng quan hệ sẽ có thái độ khác ngay.
Triệu Quốc Đống do dự một chút nhưng thấy Lưu Nhược Đồng không gọi cho mình thì hắn đoán cô chưa xong việc. Vì thế hắn gật đầu đi theo Trương Hàm vào trong nhà.
- Anh vào đây bằng cách nào?
Trương Hàm nói.
- Tôi có giấy ra vào.
Triệu Quốc Đống không suy nghĩ nhiều.
Trương Hàm không hỏi nữa. Y đoán có lẽ Triệu Quốc Đống là quan chức Bộ năng lượng nên vì có việc nên nhận được giấy ra vào đây.
Hai người trực tiếp đi lên tầng ba.
- Đường sắt Điền Miễn (Nối từ Điền Nam tới Myanma) theo giá trị kinh tế hiện nay sẽ không lớn, nhất là đường sắt trải qua khu vực địa chất phức tạp, tốn kém nhiều, hơn nữa tài chính quốc gia hiện nay cũng không thể dồn quá nhiều để làm con đường này.
Một người đàn ông nho nhã ngồi trên ghế liên tục lắc đầu nói.
- Sai rồi, lúc trước khi chống Nhật, gian khổ như vậy mà chính quyền Quốc Dân Đảng cũng đã tính tới làm đường sắt Điền Miễn. Mục đích chính là muốn mở con đường từ phía Tây nam nước ta ra biển. Con đường thông qua Myanmar sẽ dảm bảo cho việc vận chuyển vật tư trong nội địa nước ta. Mà bây giờ nguồn năng lượng của chúng ta bị Mỹ lợi dụng trụ sở quân sự ở Singapore hạn chế. Một khi quan hệ giữa Trung Quốc và Mỹ có biến đổi sẽ khiến con đường năng lượng của nước ta gặp nguy hiểm rất nhiều.
Lên tiếng chính là Trầm Đông Chiêu.
- Nhưng bây giờ kinh tế nước ta có nhiều việc cần dùng đến tiền, mà tôi cho rằng tình hình cũng không quá xấu như anh nói. Hiện nay quốc gia không phải đang đẩy mạnh làm đường ống dẫn dầu tới Trung Á sao? nga cũng đang cân nhắc đưa dầu khí từ Siberia của bọn họ đến nước ta, việc vận chuyển bằng đường sắt cũng đang được cân nhắc. Nếu như đường ống dẫn khí từ Kazakhstan cùng Turkmenistan đến Tân Cương nước ta làm xong, tôi nghĩ việc nhập khẩu dầu thô của nước ta từ Trung Đông sẽ được giảm bớt.
Người đàn ông kia lên tiếng.
- Khí đốt của Trung Á cùng Siberia cũng không thể thỏa mãn nhu cầu dầu thô tăng lên khi kinh tế Trung Quốc phát triển. Ở điểm này tôi cảm thấy nhiều người cũng không cảm thấy khi kinh tế nước ta không ngừng tăng lên, thu nhập người dân tăng lên, thời đại dùng ô tô sẽ nhan hắn đến. Vấn đề vận chuyển hàng năm cũng đã tiêu tốn rất nhiều xăng dầu. Nếu chúng ta bây giờ không sớm có kế hoạch thì tới lúc đó sẽ càng thêm bị động.
Triệu Quốc Đống rất thích không khí các cuộc trao đổi như thế này. Nhất là khi Trầm Đông Chiêu thấy hắn liền cười cười cổ vũ cho nên hắn cũng không khách khí.
- Dù là Trung Á cùng Nga chuyển dầu khí đến Trung Quốc ta thì cũng sẽ như thế nào chứ. Tôi dám khẳng định dầu khí từ Trung Á cùng Nga chỉ có thể là sự bổ sung. Dầu mỏ từ Trung odong trong một thời gian dài sau đây sẽ là nguồn nhập khẩu chủ yếu của nước ta.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Singapore cũng không quá tốt, đừng tưởng bọn họ thân mật với chúng ta nhưng thực tế sớm nói cho chúng ta biết bọn họ chú trọng về lợi ích. Kinh doanh chúng ta không nói, đồng thời còn kéo nước Mỹ đến để áp chế chúng ta cũng là cách tính kỹ càng của bọn họ. Ừ, tôi tin mấy nước xung quanh chúng ta về sau cũng sẽ dùng chiêu này như Thái Lan, Ấn Độ.
Triệu Quốc Đống tham gia làm ánh mắt mọi người nhìn y. Trầm Đông Chiêu thực ra lại cười cười. Mấy người khác thấy Triệu Quốc Đống đi cùng Trương Hàm vào đây, Trần Đông Chiêu lại có vẻ mặt như vậy nên nghĩ đó là bạn của Trần Đông Chiêu nên đều im lặng nghe Triệu Quốc Đống nói tiếp.
- An toàn năng lượng của Trung Quốc chúng ta cần phải có nhiều con đường. Ví dụ như có thể thay đổi kết cấu nguồn năng lượng. Nhưng trong một thời gian khá dài việc dựa vào dầu mỏ là không thể thay đổi. Như vậy vì đảm bảo an toàn năng lượng, chúng ta chỉ có thể đi bằng mấy chân. Xây dựng con đường năng lượng Trung Á - - Tân Cương không chỉ là vận chuyển khí đốt. Xây dựng đường sắt từ Trung Á đến Tân Cương cũng là bước đi nhất định phải làm. Nó chẳng những tăng cường ảnh hưởng về kinh tế, chính trị của nước ta với khu vực Trung Á, bảo vệ lợi ích nước ta tại khu vực Trung Á. Hơn nữa càng quan trọng là khi tăng cường quan hệ với khu vực Trung Á sẽ khiến khu vực phía Tây nước ta được ổn định.
- Nghe ý của anh thì giống như còn có chiếc chân khác, còn chân nào?
Một người đàn ông trẻ tuổi nhìn thẳng vào Triệu Quốc Đống mà hỏi.
- Đó là con đường Điền Miễn và con đường nối tới Pakistan.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
- Đường nối tới Pakistan?
Tất cả mọi người đang ngồi đều ngạc nhiên.
- Đúng thế, từ Kashmir chạy về phía tây nam đến tận cảng Gwadar ở vịnh Péc-xích Pakistan.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Đây chính là chân khác đảm bảo nguồn năng lượng và lợi ích kinh tế nước ta.
Triệu Quốc Đống nói làm mọi người đều chấn động. Trung Quốc vừa mới đồng ý giúp Pakistan xây dựng cảng Gwadar, người này không ngờ có thể thấy được vị trí chiến lược của cảng Gwadar, thậm chí có thể liên tưởng đến việc từ cảng Gwadar chạy đến khu vực Kashmir, đến Tân Cương.
- Từ Gwadar đến Kashmir, từ Sittwe Myanmar đến Côn Minh, nếu như có thể thành lập được hai con đường vận chuyển năng lượng này thì an toàn năng lượng của Trung Quốc chúng ta sẽ được giảm nhẹ không ít. Hơn nữa hiệu quả nó mang tới không chỉ là an toàn năng lượng.
Triệu Quốc Đống nói:
- Khu vực phía tây Trung Quốc phát triển chậm chạp, mặc dù Trung ương đã có chính sách phát triển phía tây nhưng muốn áp dụng vào thực tế thì cần đầu tư rất nhiều, thậm chí còn phải có đầu tư mang tính chiến lược.
Triệu Quốc Đống nói làm mọi người đều gật đầu đồng ý.
- Từ Kashmir đến cảng Gwadar, Côn Minh đến Sittwe, hai con đường chiến lược này nếu xây dựng xong chẳng những có thể củng cố quan hệ đồng minh chiến lược giữa Trung Quốc với Pakistan cùng Myanmar, còn khiến cho hai quốc gia này liên hệ mật thiết với kinh tế nước ta, đảm bảo ý đồ chiến lược của Trung Quốc áp dụng được ở hai nước này, áp chế Ấn Độ giở trò.