Lộng Triều

Quyển 12 - Chương 77




Triệu Quốc Đống cũng không bài xích việc Đổng Minh Đường tới, ngược lại hắn muốn kéo gần quan hệ với Đổng Minh Đường.

Tập đoàn Quốc Điện vốn là đơn vị cấp bộ, sau khi Bộ năng lượng thành lập khiến các ngành liên quan đến lĩnh vực năng lượng bị nhập vào, Tập đoàn Quốc Điện thành đơn vị cấp phó bộ, nói cách khác tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Điện là cán bộ cấp phó Bộ trưởng, quyền lực trong tay thậm chí còn hơn một Phó bộ trưởng.

Ngoài Thái Chánh Dương vốn làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế quốc gia sang làm Bộ trưởng Bộ năng lượng còn làm tổng giám đốc mấy tập đoàn lớn bên dưới nể mặt, các Phó bộ trưởng khác gần như không thể yêu cầu gì được các tập đoàn này.

Cũng may Thái Chánh Dương cũng nhanh chóng cảm nhận được điều này nên chọn mấy công ty mà lập uy, cách chức một tổng giám đốc, ba phó Tổng giám đốc làm cho người ta sợ. Đương nhiên điều này cũng do được Quốc vụ viện ủng hộ.

Từ đó khiến tổng giám đốc các tập đoàn bên dưới thu mình lại đôi chút. Nhưng Tập đoàn Quốc Điện, tập đoàn dầu khí Trung Quốc, Tập đoàn than đá đều là đơn vị cấp phó bộ thì anh khó thể nói gì bọn họ nghe đó.

- Sao mặt mày nhăn nhó vậy lão Đổng? Không làm gì trái thì sao sợ mình bị cuốn vào?
Triệu Quốc Đống cười hì hì rót trà cho Đổng Minh Đường. Đổng Minh Đường dùng hai tay cầm lấy.

- Tôi nếu có việc còn dám đến chỗ cậu sao?
Đổng Minh Đường có chút buồn bực nói.

- Vậy anh nhăn nhó làm gì?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Điện bị dính chuyện là sớm muộn. Thích phụ nữ cũng được, cũng không nên đến mức không thể bước ra khỏi váy đàn bà. Việc y lập hành cung ở Thượng Hải đâu phải chuyện một hai ngày? Đảng ủy Tập đoàn Quốc Điện chẳng lẽ không biết? Anh nói thật xem mình có phải không biết việc này không?

Triệu Quốc Đống nói rất sắc bén làm Đổng Minh Đường chỉ có thể cười khổ một tiếng.

- Lão Đổng, anh đừng có lắc đầu. Tôi dám nói thành viên Đảng ủy Tập đoàn Quốc Điện ai cũng biết. Y mấy tháng không tham gia một lần họp Đảng ủy, để thư ký đưa lệnh cho các anh, các anh đều giả câm giả điếc, lúc này không phải bộ quyết tâm thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.

Đổng Minh Đường thở dài một tiếng nói:
- Quốc Đống, nếu chúng tôi không biết gì là không thể, nhưng nói thật tôi không biết hắn điên đến như vậy. Anh nghĩ xem, hắn là cán bộ cấp Phó bộ trưởng, tuổi không nhiều, có tương lai phát triển thì chỉ với vấn đề tác phong thì thành viên bộ máy sẽ quan tâm nhiều được sao? Dù sao cũng chỉ là lời đồn mà, về phần chuyện trong nhà y thì chúng tôi chỉ biết một chút mà thôi. Chúng tôi cũng thừa nhận hơi mềm ở việc giám sát, sợ làm mất lòng người nên chỉ ôm ý nghĩ mong mình sạch sẽ mà thôi.

- lão Đổng, được rồi, tôi mặc kệ mấy việc này của anh. Bộ không phải để Bộ trưởng Lưu tạm thời chủ trì công việc của Tập đoàn Quốc Điện hay sao? Anh phải hợp tác tốt với Bộ trưởng Lưu, làm tốt công việc là được.
Triệu Quốc Đống liên tục xua tay nói.

Tập đoàn Quốc Điện lần này thiếu chút nữa bị diệt hết. Ba phó Tổng giám đốc và một phó Tổng giám đốc tài chính bị bắt, giám đốc một loạt công ty con bị dính vào. Từ trong tay tình nhân của tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Điện thu được không ít hộ chiếu giả, hơn nữa đều có vissa đến mấy quốc gia không có hiệp định dẫn độ với Trung Quốc.

Cũng may bộ và Ủy ban kỷ luật Trung ương ra tay nhanh. Con gái vị tổng giám đốc đang làm thủ tục xin di dân thì bị bắt.

- Ôi, bây giờ người trong tập đoàn đều sợ, không biết ngày mai ai bị Ủy ban kỷ luật đưa đi nữa, đi không biết có thể về không. Vì thế mọi người đều lo nên sao có thể triển khai công việc, chỉ có thể ứng phó mà thôi.
Đổng Minh Đường thấy mặt Triệu Quốc Đống không tốt nên vội vàng đổi giọng.
- Chẳng qua cũng may có Bộ trưởng Lưu nên chưa đến lúc mất trận địa. Tôi đoán có lẽ chỉ mất một hai tháng, qua việc này là trở lại bình thường

- lão Đổng, lúc này anh phải nên thể hiện tác dụng, sức ảnh hưởng của anh trong tập đoàn. Bộ trưởng Lưu chủ trì công việc chỉ là tạm thời, tôi tin bộ sẽ thấy rõ biểu hiện của từng người ở tập đoàn anh. Kẻ chỉ biết nịnh bợ, không vì công việc thì sẽ không có tương lai.

Triệu Quốc Đống biết Đổng Minh Đường muốn đến để dò xét tin tức nhưng chức tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Điện là rất quan trọng, đâu đến lượt hắn góp lời vào đó. Thái Chánh Dương cũng không thể nào bị ảnh hưởng bởi lời của hắn trong chức vụ này.

Đương nhiên hắn nếu nhân cơ hội nói giúp Đổng Minh Đường một câu cũng không sao. Ít nhất Đổng Minh Đường có thể đứng vững trong cơn lốc này đủ chứng minh y sạch sẽ về kinh tế.

Đổng Minh Đường đến đây chính là muốn nghe câu này của Triệu Quốc Đống. y tin mình có sức cạnh tranh chức tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Điện. Từ Tập đoàn Đông Năng đến Tập đoàn Quốc Điện, y đã đi một bước rất quan trọng, có bằng cấp cũng có, muốn kinh nghiệm cũng có đầy đủ, y thiếu chính là quan hệ.

Nhất là quan hệ ở tầm cao là điều có tính uy hiếp cao nhất với Đổng Minh Đường. Nếu không y không thể nào đang làm tốt ở Tập đoàn Đông Năng, sắp lên làm tổng giám đốc lại bị người đá đít tới Tập đoàn Quốc Điện, phải bắt đầu lại từ đầu.

- Ha ha, tương lai thì tôi không dám nghĩ nhiều, chẳng qua ngồi ở vị trí này thì phải làm tốt công việc của mình. Tập đoàn Quốc Điện lớn như vậy, không thể vì một con ngựa hại đàn mà hỏng. Tôi tin hầu hết cán bộ Tập đoàn Quốc Điện là tốt.
Đổng Minh Đường cười ha hả nói.

- lão Đổng, anh nghĩ như vậy là tốt nhất. Anh hôm nay tới đây không phải nói chuyện xưa với tôi đó chứ?

Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều ở chuyện này. Chuyện này nói sâu thêm sẽ dính tới vấn đề nhạy cảm. Bây giờ chưa rõ ai sẽ tới làm tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Điện. Quyền lực giữa tổng giám đốc và phó Tổng giám đốc là rất lớn, Đổng Minh Đường không thể nghi ngờ nhìn vào vị trí này nhưng có thể lên hay không cũng phải dựa nhiều vào y. Triệu Quốc Đống có thể giúp y một chút nhưng có được hay không lại khác.

- Không có việc gì, cậu lên bộ, tôi coi như có một nơi đến uống trà ở trong bộ mà. Ha ha, không chào đón sao?
Đổng Minh Đường cười nói.

- Ha ha, anh rảnh rỗi đến như vậy sao? Đến chỗ tôi ngồi thì không sao, ngồi đến lúc hết giờ tôi và anh đi ăn dê nướng chứ? Chỉ sợ lúc này anh không có tâm trạng đó.
Triệu Quốc Đống trêu chọc.

Đổng Minh Đường cũng không ngại:
- Ngoài ra tôi cũng muốn xem Bộ trưởng Thái có nhà không để báo cáo công việc.

Triệu Quốc Đống nhíu mày nhưng nghĩ thì thấy Đổng Minh Đường không phải không biết quy củ. Y muốn trực tiếp tìm Thái Chánh Dương đương nhiên là được Lưu Nham đồng ý.

- Đi đi, hôm nay Bộ trưởng Thái chắc có nhà.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

Đổng Minh Đường đứng lên, y không hề khách khí nói:
- Quốc Đống, ông anh này bây giờ thiếu chút lửa, có cơ hội nói giúp tôi trước mặt lãnh đạo. Cái khác tôi không dám nói nhưng tuyệt đối không làm lãnh đạo mất mặt.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Yên tâm, hai anh em ta có nhiều cơ hội mà, không có cơ hội thì sáng tạo cơ hội.

- Ha ha, Quốc Đống, nói ra cũng xấu hổ, đến tuổi này cỏn phải mặt dày đi tìm chức tước đúng là có chút xấu hổ.
Đổng Minh Đường cười cười tự giễu.

- Không nên nói như vậy, con người vào chính trị có ai không muốn tiến lên? Không cần gì thì cũng cần sân khấu biểu diễn mà.

- Ừ, có lời này của cậu là tôi yên tâm rồi. Đúng, cậu đến Bắc Kinh lâu như vậy chắng không có thời gian về An Đô phải không? Lúc nào về An Đô chứ?
Đổng Minh Đường vừa đi ra vừa nói.

- Được, mùa đông Bắc Kinh lạnh quá, tôi cũng sớm muốn về An Đô. Chắc cuối tuần nào đó đi. Tôi đoán việc này không kéo dài quá lâu đâu, quốc gia không thể một ngày không có chủ.
Triệu Quốc Đống nháy mắt nói.

Triệu Quốc Đống đưa Đổng Minh Đường ra cửa. Hắn biết Đổng Minh Đường đến đây sẽ làm nhiều người chú ý nhưng hắn không thèm để ý, thậm chí còn vui.

Đổng Minh Đường là phó Tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Điện, lần này có thể yên ổn tức là có cơ hội lớn để lên chức. Mình giúp y cũng là giúp mình, sau này về tỉnh không chừng sẽ nhờ tới.