Biểu hiện của Miêu Chấn Trung, Ứng Đông Lưu không muốn nói nhiều. Miêu Chấn Trung này hình như luôn chậm so với thời đại.
Hơn nữa dù là Diêu Văn Trí được Ninh Pháp coi trọng, Ứng Đông Lưu thấy cũng chỉ là sự lựa chọn nhất thời ầm thôi. Làm một Thị trưởng ngoài việc có năng lực, quan niệm ra còn cần vài mặt nữa, nhất là Diêu Văn Trí nhất trí về sự phát triển kinh tế với Ninh Pháp, nhưng sự nghiệp xã hội lại không được nhìn tới. Từ quy hoạch khu vực trung tâm Hồ Lô Châu có thể thấy Thị ủy, Ủy ban An Đô không nhất trí ở việc này.
Ninh Pháp nghe xong không khỏi động tâm. Y sớm biết Ứng Đông Lưu không hài lòng với Miêu Chấn Trung. Miêu Chấn Trung là người có tính cách cứng rắn, dầu mỡ không vào. Diêu Văn Trí và Miêu Chấn Trung cộng tác đã khá khó khăn. Diêu Văn Trí vừa phải tôn trọng ý đồ của Miêu Chấn Trung, vừa thực hiện tinh thần của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, đồng thời còn phải đưa ra cái nhìn của bản thân. Hơn nữa An Đô là tỉnh thành nên mỗi hạng mục công việc đều không thể chậm trễ.
Ninh Pháp vẫn nghĩ Ứng Đông Lưu phải có ấn tượng tốt đối với Diêu Văn Trí mới đúng. Mặc dù Diêu Văn Trí và y đi lại gần nhưng với thân phận và tính cách của Ứng Đông Lưu sẽ không cần nghĩ đến vấn đề này mà. Nhưng hôm nay nghe giọng của Ứng Đông Lưu thì hình như không hài lòng với biểu hiện của Diêu Văn Trí.
- Đông Lưu, An Đô không thể so sánh với các nơi khác. Công bằng mà nói yêu cầu đối với An Đô của chúng ta cao hơn hẳn các nơi khác. An Đô vừa phải tạo ra điểm đột xuất, vừa phải chiếu cố nhiều vấn đề khác. Vừa tìm kiếm sự phát triển của mình, vừa phải chú ý toàn cục của tỉnh.
Ninh Pháp suy nghĩ một chút rồi nói. Y cũng biết Ứng Đông Lưu là người kiên trì với quan điểm của mình, hiếm khi thay đổi.
Ứng Đông Lưu khẽ gật đầu không nói chuyện này nữa mà chuyển sang đề tài Hoài Khánh.
- Bí thư Ninh, về việc điều chỉnh công việc của Triệu Quốc Đống, tôi cảm thấy nên thận trọng. Lão Yến hình như rất có thành kiến với Triệu Quốc Đống. Nhưng biểu hiện của Triệu Quốc Đống ở Hoài Khánh là rất rõ ràng, mặc dù cậu ta xử lý một số việc không ổn nhưng đó chỉ là việc nhỏ. Với xu thế phát triển củ Hoài Khánh hiện nay, tôi cho rằng điều chỉnh là không thích hợp.
- Đông Lưu, anh cảm thấy với xu thế phát triển hiện nay của Hoài Khánh bây giờ nếu đổi Thị trưởng sẽ ảnh hưởng như thế nào?
Ứng Đông Lưu hơi ngẩn ra:
- Mặc dù Hoài Khánh đã có một quy mô nhất định nhưng nếu đổi người sẽ khiến cho quan niệm khác đôi chút, như vậy sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với sự phát triển của Hoài Khánh.
- Tôi lại không thấy thế. Quy hoạch đô thị mới của Hoài Khánh đã có, hơn nữa Khu Khai Phát cũng đã đi vào quỹ đạo, quan niệm phát triển kinh tế của các quận, huyện đều khá rõ ràng. Phải nói điều này có quan hệ lớn khi Triệu Quốc Đống làm Thị trưởng Hoài Khánh.
Ninh Pháp nói.
- Nhưng gần đây Hoài Khánh xuất hiện vài dấu hiệu không tốt. Tôi không nói về bản thân Triệu Quốc Đống, nhưng tác phong làm việc của cậu ta có thể khiến một số người lợi dụng nên mới xuất hiện vấn đề. Hoài Khánh cần phát triển nhưng cũng cần đảm bảo cục diện chính trị ổn định. Tôi cảm thấy ở điểm này lão Yến thấy rất chính xác. Tôi thấy như thế này, Triệu Quốc Đống là nhân tài nên cần rèn luyện ở nhiều vị trí mới tốt.
Ứng Đông Lưu im lặng không nói. Y mặc dù không cho rằng đây là thời cơ tốt nhất để điều chỉnh Triệu Quốc Đống, nhưng quan điểm của Ninh Pháp cũng có điểm chính xác. Bây giờ Hoài Khánh là con tàu đang chạy, đổi người lái tàu chỉ cần không quá kém sẽ không ảnh hưởng mấy. Hơn nữa còn có một Bí thư Thị ủy lão luyện chỉ huy. Ninh Pháp đây là hy vọng trước khi y đi sẽ thấy kinh tế Hoài Khánh phát triển lên bậc thang mới mà không ảnh hưởng đến cục diện chính trị. Trần Anh Lộc cũng hy vọng đạt thành tích tốt để y lên chức.
Hơn nữa Ninh Pháp đề cập Triệu Quốc Đống cần rèn luyện ở nhiều vị trí cũng là chính xác.
- Đông Lưu, tôi hiểu suy nghĩ của anh, nhưng chúng ta cần họ cách nhìn nhận vấn đề, rèn luyện cũng là tốt cho trưởng thành.
Ninh Pháp cười nói:
- Triệu Quốc Đống này có thể khiến tôi và anh bàn nhiều như vậy, cậu ta đúng là có bản lĩnh. Ha ha.
Ninh Pháp cười ha hả khiến Ứng Đông Lưu cũng nở nụ cười.
…
- Dốt.
Thái Chánh Dương lớn tiếng nói. Y đi quanh phòng và nói:
- Chú cho rằng chú làm như vậy chính là vì dân vì nước, không thẹn với lương tâm sao? Tôi nói với chú, chú nếu thật lòng muốn vì dân vì nước thì chú phải nhanh chóng đi lên vị trí cao hơn nữa, như vậy chú có thể làm được nhiều việc vì dân chúng.
Khi Triệu Quốc Đống thử hỏi mình có thể tiếp tục ở lại Hoài Khánh hay không, hắn lập tức làm Thái Chánh Dương tức giận. Ngay cả vợ Thái Chánh Dương cũng không nhịn được nói:
- Chánh Dương, có gì từ từ nói. Dù Quốc Đống không nghĩ ra thì chú cấy cũng còn trẻ, một số chuyện chưa nghĩ thấu đáo mà.
Thái Chánh Dương hiếm khi tức giận ở trong nhà, vợ y cũng hiếm thấy.
- Được rồi, không phải chuyện của em, em đi làm việc của mình đi. Anh và Quốc Đống có chuyện cần bàn.
Thái Chánh Dương cố nhịn cơn tức giận trong lòng nói.
Triệu Quốc Đống thực ra sớm chấp nhận sự thật, hắn chẳng qua chỉ muốn thử hỏi Thái Chánh Dương mà thôi.
- Chú cho rằng ánh mắt Ninh Pháp nông cạn đến vậy, mấy chuyện ở Ninh Pháp mà y không nhìn ra sao? Đừng nói một Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã bị bắt, dù chú làm Phó thị trưởng bị bắt cũng không có gì cả.
Thái Chánh Dương đi vài vòng trong phòng khách:
- Anh không phủ nhận Ninh Pháp điều chỉnh chú chính là vì ổn định cục diện chính trị Hoài Khánh, nhưng có phải vì như vậy mới điều chỉnh chú không?
- Lên tỉnh hay bộ đều là cơ hội, người khác vẫn nói đây là thời kỳ quá độ, nhưng chú không thể phủ nhận hiệu quả của việc này. Đầu khóa mà quá độ sẽ mất hai ba năm, nhưng bây giờ còn có một năm nữa mà thôi, chẳng lẽ nói một năm chú không duy trì được sao? Hoài Khánh không có chú sẽ thụt lùi vài chục năm sao?
Câu nói của Thái Chánh Dương làm mắt Triệu Quốc Đống sáng lên.
Có lẽ đoán được tâm trạng của Triệu Quốc Đống, Thái Chánh Dương lắc đầu nói:
- Chú đừng suy nghĩ bậy bạ, anh chỉ nói với chú lên bộ là điều chú nhất định phải lên. Một năm cũng không ảnh hưởng tới tương lai tốt đẹp của chú. Thái ca không hại chú đâu. Nếu là người khác dù có muốn anh cũng không thèm.
Lần đầu tiên Triệu Quốc Đống thấy Thái Chánh Dương tức giận, trong lòng tuy không sợ nhưng vẫn hơi run. Thấy Thái Chánh Dương đã dịu giọng, Triệu Quốc Đống mới giải thích:
- Em chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, mấy hôm nay em đã nghĩ thông rồi.
- Tôi thấy chú chưa nghĩ thông, chú cảm thấy làm được chút cơ nghiệp như vậy là không dễ, bị người hái đào là quá đáng tiếc. Hừ, anh nói chú là có tâm trạng điển hình của nông dân, Đảng viên đến đâu chẳng là làm việc?
Thái Chánh Dương hừ một tiếng:
- Tôi đã trao đổi với Ninh Pháp, Ứng Đông Lưu. Chú nếu thật sự không muốn lên bộ thì có thể ở lại tỉnh nhưng anh thấy chú lên bộ sẽ phát huy năng lực của mình lớn hơn nữa.
Triệu Quốc Đống lắc đầu không nói gì, dù sao đây không phải điều hắn có thể quyết định.
- Liễu ca mấy hôm trước có lên Bắc Kinh không anh?
- Ừ, hội nghị lần thứ sáu ai có thể trốn? Bí thư tỉnh ủy Kiềm Nam bị bắt, lão Liễu bây giờ kiêm Bí thư tỉnh ủy, phụ trách cả hai đầu. Chẳng qua có lẽ rất nhanh Trung ương sẽ bố trí người đến làm chủ tịch tỉnh Kiềm Nam.
Thái Chánh Dương thở dài một tiếng. Có đôi khi làm chính trị tiến lên nhanh hay chậm cũng là do cơ may. Liễu Đạo Nguyên theo lý sang năm mới có thể làm Bí thư tỉnh ủy Kiềm Nam, nhưng nguyên Bí thư tỉnh ủy lại bị thua bởi tình nhân, Hùng Chính Lâm năm nay đã khiến không ít quan chức ở Kiềm Nam cùng Điền Nam bị bắt. Một Bí thư tỉnh ủy, một chủ tịch tỉnh, đều là những vụ án làm chấn động cả nước.
Một năm thoạt nhìn không có gì nhưng làm Bí thư tỉnh ủy sớm một năm lại có ý nghĩa khác. Một năm kinh nghiệm, một năm tuổi có thể khiến anh lên hoặc bị kéo xuống. Thái Chánh Dương thầm tính toán mình đã hơn 50, lại nhìn Triệu Quốc Đống mà không khỏi thở dài một tiếng.