Điện thoại làm Triệu Quốc Đống tỉnh lại. Hắn nhìn đồng hồ rồi khẽ thở dài một tiếng.
Là Lưu Nhược Đồng gọi tới, xem ra cô có lẽ cũng biết công việc của Triệu Quốc Đống sẽ thay đổi.
- Anh sẽ về Bắc Kinh?
Lưu Nhược Đồng luôn nói ngắn ngọn như vậy.
- Không phải về Bắc Kinh mà là có thể lên Bắc Kinh làm một thời gian.
Triệu Quốc Đống dụi dụi mắt, bên Kazakhstan chắc đang 10h, nhưng ở Bắc Kinh đã là nửa đêm.
- ý của anh là nói anh còn có thể về tỉnh?
- Ừ, chắc là vậy nhưng bây giờ anh chưa rõ.
Triệu Quốc Đống ngáp một tiếng và nói:
- Xin em đó, lần sau gọi điện cũng phải tính xem là mấy giờ.
- Ồ, hì hì, xin lỗi đã làm phiền giấc mơ của anh. Chẳng qua em vừa nhận được điện của Lưu Nham chưa lâu. Em nghĩ anh có thể đang cảm nhận cuộc sống về đêm của Bắc Kinh nữa chứ?
Bên kia khẽ cười hì hì làm Triệu Quốc Đống xôn xao.
- Bao giờ em về?
Triệu Quốc Đống đã có ba bốn tháng chưa gặp vợ chính thức của mình.
- Ngày kia em về.
Lưu Nhược Đồng có chút do dự nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
- Sao, anh rất hy vọng em về sao?
Câu này Triệu Quốc Đống không biết trả lời như thế nào. Cũng may Triệu Quốc Đống phản ứng nhanh chóng.
- Nhược Đồng, anh đương nhiên hy vọng em về. Em cũng biết anh ở Bắc Kinh không có ai quen mà.
- Thật sao? Em nhớ anh có không ít bạn ở Bắc Kinh mà.
Lưu Nhược Đồng lạnh nhạt nói.
Triệu Quốc Đống cảm thấy Lưu Nhược Đồng như ám chỉ gì đó, chẳng qua hắn rất thản nhiên đáp lại.
- Cũng có mấy người bạn nhưng bọn họ cũng bận. Ăn bữa cơm thì có thể nhưng nếu muốn kéo bọn họ cả tối thì khó.
Lưu Nhược Đồng ở Kazakhstan cũng có thể nghe ra ý trong câu nói của Triệu Quốc Đống. Mặc dù biết hắn đang trêu nhưng cô vẫn vui vì hắn nói như vậy.
- Em nghe Lưu Nham nói anh không hài lòng với việc điều chỉnh này?
- Ừ, lúc trước đúng là có chút không hài lòng nhưng bây giờ anh lại đang chờ mong.
Triệu Quốc Đống nói.
- Lợi và hại đều có, nhưng anh thấy lợi nhiều hơn, hơn nữa việc cũng không phải do anh quyết định mà.
- Quốc Đống, em cũng thấy anh cần lên Bắc Kinh làm việc một thời gian. Nếu anh thật sự muốn tiến bộ trong chính trị thì vào Bắc Kinh là nhất định phải đi. Không làm việc ở Bắc Kinh sẽ ảnh hưởng lớn đối với sự phát triển của anh sau này. Bây giờ là thời cơ thích hợp. Anh nếu muốn tiến thêm thì người ta sẽ nhìn vào đoạn thời gian anh làm việc ở Bắc Kinh.
Triệu Quốc Đống rất nhạy cảm hỏi lại một câu.
- Đây là Lưu Nham nói hay là Lưu Kiều nói?
- Anh phản ứng nhanh thế. Là Tứ tỷ nói. Chị ấy nói anh bây giờ rời khỏi Hoài Khánh có lẽ không nỡ, nhưng phải bỏ thì mới đạt được thứ khác. Tất cả cái gọi là thành tích chính là để lãnh đạo chủ yếu cảm nhận, đó mới là quan trọng nhất. Anh chỉ cần được lãnh đạo tán thành là đủ. Sang năm sẽ tiến hành điều chỉnh nhân sự lớn, anh ở Bắc Kinh làm sẽ khiến anh có ưu thế lớn hơn nữa. Anh có về cũng là từ vị trí cao trở về.
Lưu Nhược Đồng khá phục phản ứng nhanh nhạy của Triệu Quốc Đống.
……
- Anh nói Triệu Quốc Đống có thể sẽ đi?
Cao Chí Minh có chút kinh ngạc há hốc mồm nói:
- Hắn đi đâu? Là vì chuyện của Phó Thiên? Là do hắn đứng sau lưng giật dây?
Phó Thiên mặt lúc này đang rất khó chịu.
Không ngờ mình vất vả tạo xu thế lại thành bàn đạp cho kẻ khác. Nghĩ đến đây Phó Thiên lại buồn bực. Đàm Lập Phong không thể so sánh được với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống là người nhằm vào việc, Đàm Lập Phong lại nhằm vào người. Chỉ chênh một chữ mà đã khác hẳn.
Theo Phó Thiên thấy, Đàm Lập Phong mà tới thì mình không thể không đối mặt với kẻ đã tạo thành rễ ở Hoài Khánh. Đàm Lập Phong thậm chí còn khó đối phó hơn Trần Anh Lộc. Đàm Lập Phong làm Trưởng ban tổ chức cán bộ và Phó bí thư Thị ủy Hoài Khánh nhiều năm như vậy, bao người do y đề bạt lên. Chút căn cơ của Phó Thiên mà muốn đấu với Đàm Lập Phong gần như không thể. Lúc trước Triệu Quốc Đống có thể đánh bại Đàm Lập Phong là do kết quả của quyết định Tỉnh ủy, mà bây giờ Đàm Lập Phong trở lại thì Phó Thiên sẽ không còn cơ hội.
Phó Thiên và Cao Chí Minh đều là từ ngoài tới Hoài Khánh, đây là nguyên nhân mà Cao Chí Minh dựa vào y. Phó Thiên đứng chung chiến tuyến với Lữ Thu Thần, Lưu Liên Xương chỉ là do vì lợi ích. Một khi Đàm Lập Phong về thì Lữ Thu Thần và Lưu Liên Xương sợ khó đứng chung chiến tuyến với Phó Thiên. Mà Trương Quả Hỉ cùng Cố Vĩnh Bân càng chắc chắn dựa vào Đàm Lập Phong.
Nếu Trần Anh Lộc không phải xác định sang năm sẽ đi thì sẽ không hy vọng Đàm Lập Phong về. Cho dù có Tiêu Triều cùng Lữ Thu Thần giúp thì cũng chưa chắc thắng được Đàm Lập Phong.
- Bây giờ cũng khó nói nhưng trên cơ bản là chính xác. Nghe nói sẽ lên làm Phó trưởng ban thường trực – Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.
Tin của Phó Thiên khá chính xác. Chuyện Phương Hùng Phi vốn không phải chuyện gì lớn nhưng nó lại dính tới Phó bí thư, Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã, còn kéo cả Phó chủ tịch quận Hoài Châu vào nên tạo thành ảnh hưởng lớn. Nhất là Hoài Khánh đang tiến vào thời kỳ phát triển nhanh chóng, trên tỉnh rất không muốn việc này ảnh hưởng đến sự phát triển của Hoài Khánh. Vì thế Tỉnh ủy mới muốn điều chỉnh Triệu Quốc Đống.
Phó Thiên đương nhiên biết chuyện này Triệu Quốc Đống bị liên lụy mà thôi, nhưng y cũng vui vẻ, lúc trước thậm chí còn muốn bỏ đá xuống giếng. Không ngờ chuyện y vốn nghĩ sẽ thành lại xảy ra sự cố. Đàm Lập Phong đã thành Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy vậy mà còn chú ý tới chức Thị trưởng Hoài Khánh là sao?
- Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy?
Cao Chí Minh có chút buồn bực. Y mặc dù không có cảm tình tốt với Triệu Quốc Đống nhưng biến hoá một năm qua ở Hoài Khánh là điều mọi người đều thấy rõ ràng. Triệu Quốc Đống trong tác phong sống khiến người ta lo nhưng về năng lực, bản lĩnh đúng là có. Hoài Khánh nếu mất đi Thị trưởng giỏi làm kinh tế như vậy, Cao Chí Minh không dám chắc kinh tế Hoài Khánh sẽ đi đến đâu.
- Khả năng này là lớn nhưng cũng nghe nói hắn sẽ lên bộ Trung ương để rèn luyện.
Phó Thiên lạnh nhạt nói:
- Tóm lại một người khiến Hoài Khánh phát triển nhanh chóng lại rời khỏi Hoài Khánh.
- Đây có phải điều nhất định không?
Cao Chí Minh không quá tin tưởng. Năng lực của Triệu Quốc Đống thì y rõ, chỗ dựa sau lưng Triệu Quốc Đống thì Cao Chí Minh cũng biết đôi chút. Nếu đi ngược lại ý của Triệu Quốc Đống thì có lẽ chuyện không dễ thành công. Trừ khi Triệu Quốc Đống muốn đi.
- Chắc là như vậy.
Phó Thiên rất khó hiểu về biểu hiện của Cao Chí Minh. Cao Chí Minh hình như khá kiêng kỵ Triệu Quốc Đống. Cao Chí Minh rõ ràng là có thành kiến với Triệu Quốc Đống nhưng khi kéo Cao Chí Minh về phía mình, Cao Chí Minh vẫn đùn đẩy không chịu quyết định. Điều này làm Phó Thiên có chút khinh thường. Nếu không phải y cần người ủng hộ thì đã không muốn tốn nhiều tâm trí với Cao Chí Minh.
- Triệu Quốc Đống nếu thật sự sẽ đi thì sẽ mang tới rất nhiều phiền phức.
Cao Chí Minh cũng đã đoán ra dù Triệu Quốc Đống đi thì Phó Thiên cũng không thể thay thế.
- Thực tế mà nói bản lĩnh làm kinh tế của Triệu Quốc Đống là điều mà tôi ít gặp. Tốc độ tăng trưởng của Hoài Khánh hai năm nay là rất nhanh, công của Triệu Quốc Đống là không thể phủ nhận. Nhất là quy hoạch đô thị của hắn trước thì thấy vượt thời đại, là hoang đường nhưng bây giờ mới thấy việc này tạo ra ảnh hưởng thúc đẩy kinh tế là rất lớn.
Phó Thiên có chút mất kiên nhẫn. Cao Chí Minh này sao lại nói đến những điều Triệu Quốc Đống đã làm. Sao trước không thấy hắn nói gì tốt về Triệu Quốc Đống?
- Bí thư Phó, có phải là Đàm Lập Phong sẽ về không?
Cao Chí Minh đột nhiên đổi đề tài.
- Ừ, chắc là như vậy.
Phó Thiên cũng không giấu sự thất vọng của mình.
- Bộ máy điều chỉnh sao nhanh vậy, không biết Tỉnh ủy suy nghĩ như thế nào nữa. Điều này không có lợi cho sự phát triển của Hoài Khánh chúng ta. Triệu Quốc Đống vừa tạo được bộ khung, Đàm Lập Phong mà tới thì không biết có hứng thú với ý tưởng của Triệu Quốc Đống không? Có thể điều chỉnh một lần nữa không? Đến lúc ấy chậm trễ thời gian phát triển thì đúng là không còn gì để nói.