Lộng Triều

Quyển 12 - Chương 64




Triệu Quốc Đống trằn trọc cả đêm không thể ngủ nổi.

Thái Chánh Dương mặc dù cho thấy muốn để Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh, nhưng Triệu Quốc Đống lại hiểu nếu không có nguyên nhân của mình thì Thái Chánh Dương sẽ không hỏi ý kiến của hắn mà đã bố trí như vậy.

Triệu Quốc Đống cẩn thận nhớ lại những gì mình đã làm một năm qua. Hùng Chính Lâm nhắc nhở, Qua Tĩnh cổ vũ khiến hắn có vẻ không tránh khỏi bước này. Nghĩ như vậy, Triệu Quốc Đống không nhịn được cười khổ một tiếng, chẳng lẽ mình chọn lựa không đúng?

Có lẽ việc đề cử Thịnh Khắc Minh làm Chủ tịch quận Khánh Châu khiến cho Trần Anh Lộc cảm thấy bị khiêu chiến về quyền lực.

Hơn nữa theo ý của Triệu Quốc Đống, Từ Trạch Tài bị điều chỉnh, Đường Lăng Phong điều tới làm phân Cục trưởng Khánh Châu. Mặc dù còn không nhận chức Bí thư Đảng ủy chính pháp nhưng chỉ cần hắn tiếp tục ở Hoài Khánh thì hắn tin việc này sẽ thành công. Phương Hùng Phi bị bắt, Đoạn Kỳ Ngôn điều tới làm Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng. Mỗi một bước đi thành công của Triệu Quốc Đống có lẽ chính là một mầm họa.

Đối phương đúng là giỏi chọn cơ hội. Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng đứng nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ.

Đề nghị của Thái Chánh Dương quá hấp dẫn nếu như mình đến Bộ năng lượng thì cũng là theo mong muốn.

Vào Bắc Kinh có thể lớn nhất mở rộng tầm nhìn của hắn. Đồng thời tiến vào Bộ năng lượng có thể khiến hắn quan hệ được nhiều hơn nữa. Bản thân Triệu Quốc Đống cũng mong những thông tin mình có được sẽ ảnh hưởng đến chính sách năng lượng của quốc gia.

Càng quan trọng hơn chính là sau khi hắn tới Bắc Kinh có thể đủ thời gian và tâm trí để hấp thu, tiêu hóa mạng lưới quan hệ của Lưu gia, khiến hắn có thể nhanh chóng tiến vào Lưu gia. Điều này có ưu thế không thể tưởng tượng nổi đối với việc về sau hắn một lần nữa trở lại địa phương.

Trong câu nói của Thái Chánh Dương đã ám chỉ hắn đến Bộ năng lượng chỉ tầm một năm, sang tháng 10 năm sau sẽ là Đại hội Đảng khóa mới, mà Thái Chánh Dương có lẽ rất có thể sẽ xuống địa phương làm Bí thư tỉnh ủy. Mà khi đó chính là thời cơ tốt nhất để hắn trở lại địa phương.

Hắn biết rõ đây là con đường lựa chọn tốt nhất nhưng tại sao hắn lại có vẻ không muốn?

Không vì gì khác, chỉ là không cam tâm.

Nếu như nói lúc trước hắn cảm thấy bị lãnh đạo hiểu lầm nên không cam tâm, tâm trạng buồn bực đã dần mất đi theo lời Thái Chánh Dương ám chỉ. Mặc dù không thể tan hết nhưng Triệu Quốc Đống đã không còn quá tức tối như trước nữa.

Triệu Quốc Đống đúng là có chút không muốn.

Khu Khai Phát Hoài Khánh mới nghênh đón một cơ hội phát triển mới. Chậm nhất là sang năm nếu không có bất ngờ xảy ra thì Khu Khai Phát Hoài Khánh sẽ thành nơi phát triển nhanh nhất trong cả tỉnh, đó chính là đứa con mà hắn tạo ra. Đứa bé mới tập tễnh bước đi, chưa thấy nó tập chạy thì Triệu Quốc Đống đã phải đi.

Ngành điện tử thông tin phát triển cực nhanh, hệ thống giáo dục dạy nghề bắt đầu có quy mô, phương tiện trụ cột càng lúc càng hoàn thiện, phát triển sản xuất nông nghiệp theo hướng hiện đại hóa, mỗi một công việc đều được hắn dồn không ít tâm huyết nhưng hắn không được được đến lúc thu hồi đã phải rời đi.

Đặng Nhược Hiền, Hứa Kiều, An Nhiên, Quế Toàn Hữu, Vương Lệ Quyên, Thịnh Khắc Minh, Vu Văn Lượng, Đường Lăng Phong, Đằng Hoa Minh lần lượt trẻ thành bạn bẹ, đồng nghiệp giúp hắn rất nhiều, có người là cùng chí hướng, có người vừa gặp như đã quen từ lâu, có người đồng cam cộng hổ. Mỗi một người đều đáng để hắn tin tưởng, đáng để hắn giúp đỡ.

- Đây là chuyện tốt.
Sau khi xuống máy bay, Triệu Quốc Đống gặp Hùng Chính Lâm và nhận được câu nói khá hàm hồ này.

- Thật sự như vậy sao? Em cảm thấy em làm không sai, tại sao lại là em?
Triệu Quốc Đống lúc này đã bình tĩnh hơn, thậm chí còn nói với giọng tự giễu.
- Có phải là quá đột xuất nên bị như vậy không?

- Sai rồi, sự lựa chọn của Ninh Pháp và Chánh Dương là rất chính xác.
Hùng Chính Lâm nhìn một xe Mercedes-Benz đỗ ở xa xa nên hỏi.
- Đến đón chú?

- Ồ, em bảo bọn họ về, em thấy đi với Hùng ca yên tâm hơn.
Triệu Quốc Đống một bên cười cười, một ben rút điện thoại di động ra gọi. Xe kia lặng lẽ rời đi. Triệu Quốc Đống theo Hùng Chính Lâm lên một xe Ford trông rất bình thường.

- Chánh Dương đã nói rất rõ ràng. Sang năm là Đại hội Đảng, người cũ sẽ được thay bằng người mới, đây là quy luật lịch sử. Ninh Pháp tất nhiên sẽ đi, nếu không có bất ngờ xảy ra, Ứng Đông Lưu sẽ làm người thay thế. Mà với độ tuổi và kinh nghiệm của chú thì nếu muốn lên chức vậy phải tới Bắc Kinh, sau đó quay về tỉnh An Nguyên. Đây cũng có thể là tạo cơ hội để Ứng Đông Lưu đề bạt chú.

Hùng Chính Lâm nói làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ.
- Hùng ca, ý anh nói là hai người Bí thư Ninh cùng Chủ tịch Ứng có ý khác nhau?

- Ha ha, giữa lãnh đạo cao cấp thì thường có nhiều thứ khá kỳ quái. Bây giờ chú không nên tìm hiểu kỹ quá làm gì. Sau này có cơ hội chú sẽ tự mình nhận ra.
Hùng Chính Lâm không nói nhiều về vấn đề này.

Hùng Chính Lâm nói qua loa nhưng thật ra lại làm Triệu Quốc Đống hiểu được đôi chút.

Ninh Pháp sẽ đi, hơn nữa sẽ là lên một bậc. Ứng Đông Lưu khi làm chủ tịch tỉnh An Nguyên đã có biểu hiện tốt khiến Lãnh đạo trung ương hài lòng. Nghe nói Phó Thủ tướng Văn rất khen ngợi việc Ứng Đông Lưu tiến hành phát triển kinh tế gắn liền với vấn đề dân sinh. Phó Thủ tướng Văn cũng đã nghiêm khắc phê bình một số nơi quá chú trọng phát triển mà bỏ qua vấn đề tăng thu nhập của dân chúng cùng với mất đi hoàn cảnh tự nhiên.

Hắn nếu tiếp tục làm Thị trưởng Hoài Khánh đến cuối năm nay thì mới là tròn hai năm, nói về kinh nghiệm ít thì chưa tới mức. Chỉ là trước đó hắn chỉ làm Phó thị trưởng thường trực hai năm, theo bình thường phải quá độ ở chức Phó bí thư Thị ủy rồi mới làm Thị trưởng. Bây giờ hắn trực tiếp thành Thị trưởng nên kinh nghiệm vẫn còn thiếu.

Yến Nhiên Thiên có lẽ lấy điểm này ra nói chuyện. Đương nhiên cũng không phải Yến Nhiên Thiên làm khó dễ khiến Triệu Quốc Đống không thể ngồi yên ở vị trí Thị trưởng. Thành tích trong công việc của hắn khi làm Thị trưởng là rất rõ ràng, cũng không để xảy ra chuyện gì quá lớn. Dù Phương Hùng Phi bị bắt cũng không liên lụy đến hắn. Nhưng thật ra một năm sau nếu muốn hắn lên chức làm Bí thư Thị ủy thì có lẽ khiến người bên dưới không phục.

Như vậy xem ra việc nhảy ra ngoài mới là quyết định khá chính xác.

Lúc này Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy rõ ràng hơn đôi chút. Đứng càng cao, nhìn càng xa, đó là nói về tầm nhìn của lãnh đạo.

Đúng như Thái Chánh Dương nói, muốn làm việc là tốt nhưng anh phải đứng trên cao thì việc anh làm mới càng có hiệu quả hơn. Anh không thể vì một công việc nào đó mà bỏ qua cơ hội lên chức. Chỉ cần anh có suy nghĩ làm thật ăn thật thì tất nhiên anh sẽ có không gian phát triển.

- Chú cũng đừng suy nghĩ nhiều. Chánh Dương nếu gọi chú lên Bắc Kinh thì nhất định cũng có nhiều điều cần nói với chú. Chú làm việc ở cơ sở có nhiều lợi ích nhưng cũng có nhiều khuyết điểm. Rất nhiều chuyện ở tầm Trung ương chú không thấy rõ tình hình thực tế. Lúc nào cũng chú tâm vào mấy việc cụ thể sẽ khiến con người ta trở nên hep hòi. Anh cảm thấy chú lên Bắc Kinh là việc tốt, mặc kệ là chú muốn tiếp tục ở Bộ năng lượng hay là về tỉnh thì đó cũng là cơ hội.
Hùng Chính Lâm thấy Triệu Quốc Đống đang mê man nên chỉ điểm.

- Có vài thứ không nhất định phải toàn bộ hiện ra thì lãnh đạo mới biết. Nó giống như Thành phố Kiến Dương và Tân Châu phát triển, ai chẳng biết đó là do bản lĩnh của Trương Nghiễm Lan cùng Lão Liễu. Biểu hiện của chú ở Hoa Lâm chẳng lẽ các lãnh đạo không biết? Không biết thì sao thoáng cái đưa chú vào vị trí Phó thị trưởng thường trực Hoài Khánh? Chú em, không nên coi thường trí tuệ chính trị và khả năng quan sát của lãnh đạo.

Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu.

- Được rồi, chú nếu lên Bắc Kinh thì cũng đi gặp mấy người Lưu gia một chuyến. Bây giờ Lưu Thác đang đứng cùng chiến tuyến với anh. Chú cũng biết rồi đó, Lưu Thác mới được điều tới làm Phó bí thư Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Hắc Hà.
Hùng Chính Lâm lạnh nhạt nói:
- Anh đã điều sang Ban số 6 vừa lúc có thể cùng anh vợ chú làm chút chuyện.

Triệu Quốc Đống run lên, hắn lập tức hiểu ra.
- Hùng ca, em nghe nói Hắc Hà rất nhiều vấn đề. Sao, Ủy ban kỷ luật muốn anh làm tướng tiên phong ư?

- Cái gì, chú nghe nói được gì?
Hùng Chính Lâm không khỏi giật mình nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống.

- Hùng ca, anh phải học cách thu thập ý dân chúng. Bây giờ mạng internet phát triển như vậy, em đề nghị anh muốn tìm đầu mối thì tốt nhất là lên vài trang web tìm thông tin, dễ tìm ra lắm đó.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.