Triệu Quốc Đống nhíu mày không ngừng vung vung bật lửa.
Tại sao lại như vậy?
Khi Qua Tĩnh nói ra, Triệu Quốc Đống vẫn có chút không thể tin nổi. Đến khi Qua Tĩnh rời đi, Trang Quyền mới thở dài một tiếng rót rượu cho hắn. Triệu Quốc Đống mới cảm thấy lời này không phải hư vô.
Trang Quyền muốn nói lại thôi nhưng Triệu Quốc Đống đã xua tay ra hiệu mình cần phải suy nghĩ.
Giết lừa sau khi dùng xong hay là công cao át chủ?
Vậy Trần Anh Lộc có đáng là minh chủ không?
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng.
Trong bốn đại lộ, đại lộ Song Diệp và Hiết Mã đã thông. Đại lộ Ngô Đồng và Đại Khánh sang trước 1/5 năm sau sẽ chính thức thông xe. Có thể nói cái khóa hạn chế sự phát triển của nội thành Hoài Khánh đã được phá vỡ, thay vào đó là con đường với sáu làn xe chạy. Hơn nữa về sau còn có thể mở rộng ra tám làn xe. Nói cách khác trong vòng năm năm chuyện tắc đường ở đây sẽ không gặp phải.
Vì bốn con đường này, Triệu Quốc Đống đã tốn không ít tâm huyết. Từ công ty khai thác đô thị cần bộ máy mới, từ giải phóng mặt bằng đến các công trình phụ trợ, hắn dồn không biết bao tâm huyết vào đó. Vì để mấy con đường này có thể nhanh chóng hoàn thành, hắn đã thỏa hiệp không ít. Chẳng lẽ cuối cùng đổi lại việc hắn sễ đi?
Học viện dạy nghề An Nguyên đã chính thức treo biển. Ba công trình chính của học viện dạy nghề có một bắt đầu động thổ, hai cái đã lập hạng mục. Một khi xây dựng xong, Học viện dạy nghề An Nguyên sẽ chính thức thành trường Giáo dục dạy nghề lớn nhất An Nguyên . Nó có tác dụng vô cùng to lớn với sự phát triển của Hoài Khánh.
Khu Khai Phát Hoài Khánh cũng đang có nhiều công trình xây dựng. Các công ty tới đây đã đạt đến con số 28, trong đó có hơn mười công ty có quy mô nhất định đến từ Đài Loan. Mấy lần An Đô muốn kéo các công ty này về Khu Khai Phát bọn họ nhưng đều không thể thay đổi suy nghĩ của công ty này.
Nhà máy thiết bị xăng dầu lên thị trường chứng khoán về cơ bản đã xong. Nó đã dành được chỉ tiêu từ Bộ năng lượng. Đối với nhà máy này chính quyền Thị xã có thể giúp bọn họ đạt được chỉ tiêu lên thị trường chứng khoán là điều không nghĩ tới. Điều này khiến cho sự phát triển của nhà máy sẽ như hổ thêm cánh.
Phát triển nông nghiệp cũng tiến vào một cánh cửa mới. Mô hình sản xuất nông nghiệp hiện đại của Thanh Bình, Quy Ninh đều có khởi đầu tốt. Quy Ninh tập trung chính trồng hoa, rau là chính, đã thành lập công ty khoa học kỹ thuật nông nghiệp, hơn nữa cửa phát triển của công ty này là khá lớn, Triệu Quốc Đống cũng khá coi trọng công ty này. Hắn đã nhiều lần yêu cầu chính quyền địa phương ủng hộ về tài chính.
Tập đoàn Dụ Thái và Tập đoàn Trần Thị trong một năm qua đã lục tục tiến vào huyện Thanh Bình. Trụ sở trồng chè và trồng hoa quả của huyện đã được thành lập. Hai tập đoàn này mặc dù không phải vì hắn mà chính thức đến Hoài Khánh, nhưng Triệu Quốc Đống tự nhận mình có tác dụng tương đối lớn ở việc này. Không nói đến việc tăng thu nhập cho nông dân, hai tập đoàn này đến đã tạo thành tác dụng dây chuyền cho việc thu hút đầu tư của huyện.
Tất cả chứng minh Hoài Khánh đang phát triển tốt, nhưng bây giờ hắn lại phải rời đi.
Triệu Quốc Đống không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Ngọn lửa bắt đầu từ việc Phương Hùng Phi bị bắt.
Tháng trước Phương Hùng Phi đã bị Ủy ban kỷ luật Thị xã bắt. Nhưng nghe nói Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy cũng tham gia. Phương Hùng Phi bị bắt liền kéo theo một Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã cùng một Phó chủ tịch quận Hoài Châu. Hơn nữa Phương Hùng Phi lên làm Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng là do Trần Anh Lộc đề bạt, theo nhiều người thấy thì có lẽ là do Triệu Quốc Đống ra tay.
Triệu Quốc Đống chỉ có thể thở dài một tiếng. Hắn đúng là không hài lòng với Phương Hùng Phi, nhất là Phương Hùng Phi quá hẹp hòi và không biết đại cục làm hắn tức giận. Nhưng muốn giải quyết Phương Hùng Phi thì hắn không cần dùng thủ đoạn như vậy.
Một năm, chưa đầy một năm. Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu mình. Hắn đặt lại bật lửa lên bàn.
Đây có phải là cơn khủng bố với mình không? Nước Mỹ vừa xảy ra sự kiện 11/9, mình hai tuần sau lại gặp phải việc này.
Phương Hùng Phi bị bắt cũng không tạo thành cơn động đất như mọi người nghĩ. Dù Đặng Nhược Hiền hay là Hứa Kiều đều cứng minh trong sạch. Mà trên thực tế vấn đề của Phương Hùng Phi không quá nghiêm trọng. Sau vị án trước đây khiến Phương Hùng Phi không dám làm quá đáng. Y làm Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng hơn năm rồi mới dám thò tay ra.
Vấn đề nằm ở chỗ sớm có người nhìn chằm chằm vào vị trí của y, chọn lúc này để gây khó dễ.
Triệu Quốc Đống còn không rõ ai đứng sau giở trò nhưng hắn có thể đoán ra một phạm vi nhất định. Nếu không vì lợi ích thì ai muốn làm chuyện mạo hiểm này. Chỉ là hắn hình như coi như bất hạnh bị dính vào mà thôi.
Triệu Quốc Đống không muốn giải thích bởi vì không cần thiết. Mà có giải thích thì ai tin chứ.
- Trưởng ban Quyền, chuyện này không thể thay đổi sao?
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi nói.
- Trưởng ban Qua cũng đã cố hết sức nhưng cậu biết chuyện mà Bí thư Ninh đã quyết định thì Trưởng ban Qua không tiện phản đối mà. Một khi Bí thư Ninh có ý này thì dù Trưởng ban Qua muốn giữ cậu, trong lòng Bí thư Ninh cũng có vướng mắc, không tiện cho sự phát triển của cậu nhất là năm sau sẽ sang khóa mới. Không chừng Trần Anh Lộc vừa đi, cậu không lên được, một người khác tới làm Bí thư Thị ủy thì sẽ khiến cậu bị giam ở Hoài Khánh năm năm.
Trang Quyền thở dài một tiếng. Nếu như Bí thư tỉnh ủy có ý kiến với anh, vậy anh muốn đổi là rất khó khăn. Cũng may Ninh Pháp không có cái nhìn khác với Triệu Quốc Đống, chỉ là cảm thấy Triệu Quốc Đống còn quá trẻ, chủ trì công việc còn chưa toàn diện nên cần đổi vị trí để rèn luyện. Mà bây giờ Triệu Quốc Đống nếu vận dụng các loại quan hệ thì sẽ làm Bí thư Ninh phản cảm.
Triệu Quốc Đống biết điều này là không thể thay đổi. Hắn vốn tưởng có thể ở Hoài Khánh làm một phen thành tích, không ngờ làm quá tốt khiến người ta e ngại. Chuyện Phương Hùng Phi chẳng qua chỉ là mồi lửa mà thôi, cuối cùng vẫn là do hắn chạm tới điểm mấu chốt của người ta.
- Tôi đi, vậy Đàm Lập Phong hay Phó Thiên lên?
Triệu Quốc Đống châm điếu thuốc hít sâu một hơi và hỏi.
Trang Quyền ngẩn ra rồi lắc đầu cười khổ một tiếng.
- Bây giờ còn chưa rõ. Nghe Trưởng ban Qua nói Bí thư Yến muốn để Đàm Lập Phong về.
- Xem ra mâu thuẫn giữa tôi và Đàm Lập Phong vẫn chưa thể kết thúc. Ha ha, đúng là quân tử báo thù mười năm không muộn, bây giờ mới chưa đầy một năm đã trở lại rồi.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng, xem ra Đàm Lập Phong đây là đang nhìn vào chức Bí thư Thị ủy của Trần Anh Lộc.
- Kinh tế Hoài Khánh đang phát triển rất nhanh, công của cậu là không thể phủ nhận. Ở điểm này nghe nói Bí thư Ninh cùng Chủ tịch Ứng đều nhất trí. Bí thư Ninh có lẽ hy vọng cậu có thể đứng ở vị trí cao hơn để rèn luyện, có lợi cho sự trưởng thành của cậu. Cậu cũng không nên có gánh nặng tư tưởng, từ góc độ nào đó tôi thấy đây là việc tốt. Có thể tiếp xúc với tầm cao sẽ có lợi cho sự phát triển sau này của cậu.
Trang Quyền nghiêm trọng. Triệu Quốc Đống gật đầu, lời này của Trang Quyền chỉ là mang tính an ủi mà thôi. Hắn ở cơ sở quá lâu, chỉ tiếp xúc tầm tỉnh chỉ là ở Sở Giao thông vài tháng, còn lại đều ở bên dưới. Chẳng qua như vậy hắn cũng thiếu việc rèn luyện tầm cao khiến lãnh đạo thấy hắn thiếu cái nhìn đại cuộc, ánh mắt không đủ rộng rãi.
Đàm Lập Phong đúng là có bản lĩnh, Phó Thiên vất vả như vậy mà lại để người khác chiếm chỗ, không biết sau việc này Phó Thiên sẽ nghĩ như thế nào nữa? Nhưng tổng kết mà nói nếu không có Trần Anh Lộc tác động thì việc tuyệt đối không thể xảy ra.
Nghĩ vậy tâm trạng Triệu Quốc Đống cũng bìn tĩnh hơn. Không phải có câu Tái Ông thất mã sao?