- Được đó Đức Sơn, trưởng thành rồi nên dám để anh của mình ngồi quán cà phê chờ mình ngâm chân suốt cả tiếng đồng hồ, vậy cũng là tiến bộ đó chứ?
Triệu Quốc Đống ngửa người tựa vào ghế sô pha trêu chọc em trai mình.
- Anh, em nào biết anh cũng ở chỗ này chứ.
Triệu Đức Sơn gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói:
- Vốn là tới tham gia nghi thức khởi công một hạng mục khai phá hợp tác giữa Thương Lãng chúng ta và Thiên Phu ở bên Hồ Lô Châu, Lâm Tuệ cũng chính là khách quý, không có sắp xếp hoạt động nào khác, ai mà biết có nhiều fan hâm mộ và giới truyền thông đến đây như vậy đâu.
Hồ Lô Châu đã tiến vào giai đoạn khai phá mang tính thực chất, công tác chuẩn bị và giải phóng tiền kỳ về cơ bản đã kết thúc, ngay sau đó là sẽ khởi công xây dựng với quy mô lớn. Thành phố An Đô đại khái cũng nhận được kinh phí thúc đẩy lớn từ Hoài Khánh, cộng thêm một vài lời đồn từ lãnh đạo tỉnh ta nên khiến cho thị ủy, ủy ban nhân dân thành phố An Đô cũng cũng phải có những hành động lớn chuẩn bị khai thác Hồ Lô Châu, qua đó thể hiện rõ tầm quan trọng của An Đô với tỉnh. Việc này cũng khiến ủy ban nhân dân thành phố An Đô phải sửa chữa lại hợp đồng với liên kết Thương Lãng - Thiên Phu, quy mô được mở rộng không ít.
- Hừ, bớt mấy lời giải thích kiểu này đi, chú tới đây làm gì thì anh mặc kệ, nhưng sao về An Đô mà cũng không nói với anh một tiếng? Sao hả, có phải là sợ anh gõ cái tư tưởng không an phận của chú hay không?
Nhìn thấy bộ dạng ngây thơ chân thành của Đức Sơn trước mặt mình là trong lòng Triệu Quốc Đống tự nhiên lại thấy lo lắng, cái loại tình cảm máu mủ này vĩnh viễn chẳng có thứ gì thay thế được.
- Anh, sao lại nói như vậy, em sợ gì, em là thanh niên chưa kết hôn, chẳng lẽ không được tự do yêu đương sao?
Triệu Đức Sơn nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng, cái cụm từ "thanh niên chưa kết hôn" lại còn được nhấn mạnh như cố ý thị uy với anh trai mình, khiến Triệu Quốc Đống nghe xong trợn trừng mắt.
Thấy anh trai trừng mắt nên Triệu Đức Sơn vội vàng chuyển đề tài, cũng lâu rồi hai anh em không có dịp gặp nhau nên tự nhiên là có nhiều chuyện, mãi cho đến khi Triệu Đức Sơn xấu hổ nghe điện thoại thì Triệu Quốc Đống mới hiểu trong khách sạn Hoa Viên này còn có một diễn viên.
Triệu Quốc Đống lắc đầu ra hiệu Triệu Đức Sơn có thể đi, hắn muốn ngồi một mình ở đây một lát.
Xu thế phát triển của tập đoàn Thương Lãng khá mãnh liệt, nhất là việc hợp tác với Thiên Phu một cách khéo léo nên đã thò tay sang được lĩnh vực buôn bán bất động sản, không chỉ có ở An Đô và Thượng Hải mà hiện tại tập đoàn Thương Lãng còn chủ động hợp tác với các công ty khai thác bất động sản có tiếng ở một số địa phương, vươn tay sang tới Thanh Đảo, Đại Liên, Thành Đô và Nam Kinh. Mục tiêu hoặc là loại biệt thự cao cấp, hoặc là các khu thương mại cao cấp, nhưng tựu chung đều tuân theo một nguyên tắc đó là không làm loại buôn bán bất động sản bình thường.
Hiện tại ba khối nước suối, dược và bất động sản đã trở thành ba khối chủ lực của tập đoàn Thương Lãng, nhất là hai khối dược và bất động sản lại đang phát triển rất mạnh, vượt xa khối nước suối và chiếm 80% thu nhập của tập đoàn.
Tuy rằng hiện giờ Thương Lãng cũng tốn không ít công sức vào nước suối, ví dụ khai phá nước suối cao cấp, nước bạc hà Phú Dưỡng, nước rửa mặt chuyên dụng...nhưng đây dù sao cũng đều là những sản phẩm nhỏ lẻ, quay sang nhìn thế phát triển đến dọa người của ngành dược và bất động sản thì tốc độ của khối nước suối này rõ ràng thấp hơn hai khối kia rất nhiều.
Ngành dược là khối mà Trường Xuyên tốn không ít tâm tư, số vốn đầu tư vào nghiên cứu và phát triển cũng lớn chưa từng có, tài chính cũng được đổ điên cuồng vào các hạng mục nghiên cứu hợp tác với viện, sở y học, một vài cái trong số đó đã có kết quả to lớn, điều này càng khiến Thương Lãng tin tưởng và tăng cường nghiên cứu sản phẩm mới.
Khối nước suối được tách riêng một mình đi ra thị trường cũng đã được đưa lên bàn bạc hàng ngày. Mượn việc giao tiếp với bên Hồng Kông để đưa lên thị trường chứng khoán, thực hiện quốc tế hóa, củng cố định mức thị trường quốc nội, tiến ra thị trường quốc tế nhất là mở rộng thị trường Đông Nam Á cũng là một sự lựa chọn.
Tập đoàn Thương Lãng làm được như thế là điều mà Triệu Quốc Đống không ngờ tới. Hắn vốn định tạo một công ty để cả nhà không lo chuyện áo cơm, nhưng với đà phát triển hiện tại thì ngày càng cách xa với ý tưởng ban đầu của mình.
Triệu Quốc Đống lắc đầu theo bản năng như muốn vứt bỏ ý tưởng hư ảo này, hiện tại tập đoàn Thương Lãng nếu muốn phát triển liên tục ổn định, thực hiện đa nguyên hóa, phân tán hóa cổ phần, thu hút thêm nhiều nhà đầu tư và hợp tác chiến lược là một con đường tất yếu phải đi. Đương nhiên về phần ngành dược và bất động sản thì dù là Triệu Trường Xuyên hay là Triệu Quốc Đống đều chưa có ý định để người ngoài tiến vào miếng bánh ngọt béo ngậy này.
Mỗi một người đều có cuộc sống sinh hoạt khác nhau, cũng có thế giới của riêng mình, Trường Xuyên và Đức Sơn đều bước đi trên con đường của mình, Dương Thiên Bồi và Kiều Huy cũng như vậy, Phòng Tử Toàn cũng thế, ngay bản thân hắn cũng có cuộc sống và thế giới riêng của mình. Anh không thể cưỡng cầu bọn họ phải giống như mình, có thể đan xen nhưng tuyệt không thể trùng hợp.
…..
Triệu Quốc Đống và Phó Thiên một trái một phải bước sau Trần Anh Lộc nửa bước.
Thời gian Trần Anh Lộc tới trường Đảng trung ương học ba tháng đã kết thúc, trở lại cương vị một lần nữa. Phó Thiên cũng chính thức chuyển giao công việc lại cho Trần Anh Lộc để thở phào một hơi và tiếp tục công tác phó bí thư phụ trách công tác tổ chức của mình. Có ngồi trên vị trí này mới biết được nỗi khổ, vị trí bí thư thị ủy này đúng là không dễ mà ngồi vào, nhất là với chính bản thân hắn. Một phó bí thư thay mặt chủ trì công việc hàng ngày lại càng gian nan. Lúc nào y cũng có cảm giác danh bất chính ngôn bất thuận. Giờ thì rốt cuộc không cần nữa rồi, trở lại vị trí phó bí thư này làm Phó Thiên cảm thấy dường như ngay cả sức lực cũng khỏe hơn trước rất nhiều, sống lưng cũng cứng hơn, cảm giác còn tốt hơn so với lúc tạm thời chủ trì công tác thị ủy.
- Học xong là tôi liền trở về báo cáo kết quả thu hoạch học tập với bí thư Ninh. Bí thư Ninh khá hài lòng với công tác gần đây của Hoài Khánh chúng ta. Trong thời gian chủ trì lão Phó đúng là biết tròn biết méo, công tác không hề bê trễ, nhưng bí thư Ninh cũng có ý kiến về câu nói "cùng là vì công tác, mất mặt không có gì là không tốt cả"
Phó Thiên gật gật đầu, hắn đương nhiên biết hàm ý trong lời của Trần Anh Lộc, hiển nhiên là rất không hài lòng về mưu mô của đám Lưu Liên Xương trong sự kiện Khánh Châu.
Hiện giờ Lưu Liên Xương còn đề nghị với mình và Tiêu Triều, đề xuất muốn suy xét để Từ Trạch Tài – phân cục trưởng phân cục Khánh Châu tiến vào thường vụ quận ủy Khánh Châu, chuẩn bị thay thế bí thư Đảng ủy chính pháp đã đến tuổi. Vốn Triệu Quốc Đống đã rất tức giận vì việc phân cục công an Khánh Châu không báo cáo mà đã tự ý phối hợp công tác với sở rồi, lúc này Lưu Liên Xương lại còn hét lớn muốn để Từ Trạch Tài vào thường vụ, đây có không phải là khiêu khích sao?
Y đương nhiên sẽ không mạo muội tiếp chiêu, mà khéo đưa đẩy sự việc sang biên Tiêu Triều và quận ủy Khánh Châu. Theo lý thuyết thì chuyện này không đến lượt quận Khánh Châu cho phép hay không nhưng không ngờ Lưu Liên Xương lại có năng lực lớn như vậy, hắn có thể đả thông công tác với bên Hồ Dương nên hiển nhiên là tỏ vẻ nước chảy thành sông, chờ mình và Tiêu Triều tỏ thái độ.
Hắn không tin Triệu Quốc Đống không nhận được tin tức nào, nhưng biểu hiện của tên này rất thản nhiên, sự kiện Khánh Châu bây giờ chưa có kết luận. Phó chủ tịch xã Bách Hoa vẫn còn đang trong nhà giam. Nghe nói tổ điều tra của Sở công an còn đang có ý chuyển giao cho công an thị xã Hoài Khánh, nhưng hình như Hoài Khánh lại không muốn nhận, cho rằng vụ án này nên làm cho đến nơi đến chốn, đây cũng không phải vụ án phức tạp gì cả, Sở công an nên làm đến cùng. Điều này khiến sở công an tỉnh có phần khó giải quyết.
Triệu Quốc Đống cũng có con đường riêng để xử lý việc này, sự thay đổi về thái độ của Đảng ủy chính pháp tỉnh chắc hơn phân nửa có liên quan đến tay chân của tên này.
Nghe nói Đảng ủy chính pháp tỉnh rất không hài lòng về cách xử lý của Sở công an tỉnh trong vụ án này. Bí thư Đinh Sâm đã hai lần mở chuyên đề nghe báo cáo, yêu cầu Sở công an tỉnh đẩy nhanh tiến độ, kết luận phạm tội, cần bắt thì bắt, cần truy tố thì truy tố, còn nếu không cấu thành phạm tội thì phải thả người và làm tốt công tác giải quyết hậu quả.
Cuộc tranh chấp này sẽ còn phải kéo dài nữa, Phó Thiên cũng không có ý định tiến vào, hắn muốn quan sát một cách cẩn thận, giờ Trần Anh Lộc trở về nên hắn có thể rời khỏi tiêu điểm và trở lại vị trí có lợi nhất.
- Ba tháng học tập ở Bắc Kinh làm tôi có thu hoạch rất lớn. Tôi đến tận đây mới cảm giác mình đúng là ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại, tốc độ phát triển của Hoài Khánh tuy tốt, so trên thì không tới nhưng so dưới thì có hơn. Hoài Khánh ở An Nguyên này thì cũng có tiếng nhưng có đi ra ngoài thì anh mới có thể phát hiện chênh lệch rất nhiều.
Trần Anh Lộc cảm nhận sự mát mẻ từ những cơn gió hiu hiu từ ven hồ mang đến. Lần lên Bắc Kinh học tập vừa rồi thật khó mà hưởng thụ được như thế này.
- Quan niệm, tác phong, tinh thần, ba điểm này rất trọng yếu, nếu tập hợp được 3 điểm này thì sẽ có sức gắn kết. Một bộ máy mà có sức gắn kết thì có thể kéo được toàn bộ đội ngũ cán bộ hướng về phía trước, quyết chí tự cường, có thể kích thích tinh thần dũng cảm, chí tiến thủ, không cam chịu thua kém người khác của cán bộ. Điều kiện của Hoài Khánh chúng ta không kém, tại sao lại thỏa mãn đứng thứ 3, thứ 4, vì sao lại không thể tranh giành đứng thứ nhất?
Trần Anh Lộc dừng bước lại, thần sắc đầy kiên quyết:
- Mấu chốt vẫn chính là cán bộ lãnh đạo của chúng ta, tôi cảm thấy sắp tới thị ủy chúng ta phải nghiên cứu tốt điều này một chút.
Triệu Quốc Đống và Phó Thiên đều cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của Trần Anh Lộc. Xem ra trong thời gian vừa rồi bí thư Trần đã cảm thụ sâu sắc ba điểm này, cũng có một vài ý tưởng mới, nhất là câu nói "mấu chốt là ở cán bộ lãnh đạo chúng ta" đầy sâu xa. Triệu Quốc Đống và Phó Thiên đều đang ngẫm nghĩ, đây có phải là một ám chỉ hay không, ám chỉ rằng nên có một hành động chăng?
Trần Anh Lộc dường như cũng cảm thấy được sự thay đổi tâm tính của hai người bên cạnh mình. Y vẫn có vẻ rất thản nhiên, rốt cuộc thì Hoài Khánh này cũng không thể thoát khỏi cái vòng tròn hệ thống luẩn quẩn, hơn nữa một khi còn đề cập đến vướng mắc về ích lợi thì lại càng lộ ra rõ nét. Sau khi nghe mình báo cáo xong, lúc cuối bí thư Ninh đã chỉ thị, nhắc nhở mình phải chú ý phối hợp và đoàn kết bộ máy. Vừa phải chú ý phát huy tính năng động chủ quan của cán bộ lãnh đạo, đồng thời phải xử lý tốt các mối quan hệ giữa các vấn đề theo nguyên tắc và phi nguyên tắc. Xem ra Bí thư Ninh cũng rất hi vọng vào sự phát triển của Hoài Khánh, điều này làm cho Trần Anh Lộc càng cảm thấy áp lực.