Lộng Triều

Quyển 12 - Chương 49




- Đứng lại. Mẹ nó chứ, cho mày chút mặt mũi, mày lại nghĩ mình là nhân vật lớn sao? Đánh nó cho tao.
Thằng thanh niên kia thấy Triệu Quốc Đống không biết phối hợp liền thấy phen biểu diễn vừa rồi của mình đúng là thành trò cười cho thiên hạ. Mặt y đỏ lên đứng bật dậy vung tay lên. Mấy thằng kia đều cầm chai lao lên.

- Làm gì thế hả?
Một người đàn ông trung niên mặt mày dữ dằn từ ngoài tiến vào. Phía sau còn có hai người đàn ông mặc đồ vệ sĩ tiến vào.

- Hừ, Bảo lão nhị, anh bây giờ mới biết lên đây sao? Nhìn xem, Khang Triệu gia bị con điếm kia hắt rượu lên mặt, lên người đó. Điện thoại di động của Khang Triệu gia bị con điếm đó ném đi đâu không biết. Hai người anh em của tôi cũng bị thằng chó này đánh bị thương. Anh đến rồi tự xử lý đi.

Thấy người đàn ông trung niên tiến vào, tên Trần thiếu gia hơi thu lại một chút nhưng vẫn nói với giọng kiêu ngạo. Y ngồi xuống ghế và hắt phân lên người Triệu Quốc Đống.

- Người anh em, xảy ra chuyện gì vậy?
Người đàn ông trung niên mặc bộ đồ thời Đường, nếu không phải vẻ mặt khá lạnh lùng thì đúng là khá phong độ. Y không thèm để ý đến mấy thằng thanh niên cầm chai lao lên mà chỉ nhìn Triệu Quốc Đống rồi hỏi.

Triệu Quốc Đống cũng đánh giá qua người này một chút. Người này từ cái nhún vai đến bước đi đều có vẻ không giống người bình thường, vừa nhìn là biết đã luyện công phu. Triệu Quốc Đống nhiều năm qua chưa từng thấy người như thế này. Hôm nay lần đầu gặp phải nhưng không ngờ lại ở cảnh này, đúng là làm hắn có chút nuối tiếc.

Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói rõ câu chuyện một cách khách quan.

Người đàn ông trung niên thấy việc có chút khó giải quyết.

Y có thể nhận ra Triệu Quốc Đống là người khó đối phương. Mặc dù không biết người này làm gì nhưng chỉ bằng khí độ là có thể nhận ra.

Nhưng bên kia cũng không dễ chọc. Họ Trần thì y biết, có ông bố làm Tổng đội trưởng Đại đội An ninh trật tự Sở công an, đây là nhân vật có thể quyết định người sự sống còn của câu lạc bộ. Chẳng qua y biết ông chủ là nhân vật có nhiều bản lĩnh, không quá để ý đến người mà các câu lạc bộ khác đều cúng bái. Chẳng qua họ Khang kia hơi khó động. Vì y thấy ông chủ rất khách khí với người này.

- Khang thiếu gia, Trần thiếu gia, đều là khách của câu lạc bộ, ngài xem như vậy có được không? Để bọn họ xin lỗi, ngoài ra tôi lập tức sai người lấy bộ đồ khác cho Khang thiếu gia, còn bộ đồ của ngài tôi sẽ đi giật rồi mang tới cho ngài. Tôi đưa thêm hai chai rượu nữa, toàn bộ chi phí hôm nay do câu lạc bộ chi trả.

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.

Đề nghị này làm cả Triệu Quốc Đống và đối phương đều có chút giật mình.

Ngay cả tên Khang thiếu gia vẫn lạnh nhạt cũng không nhịn được trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên. Tên Trần thiếu gia càng tức giận gào lên.
- Bảo Nhị, mày uống nhầm thuốc à? Mày là cái thá gì, một con chó giữ cửa mà dám quản việc này sao? Mày không đi hỏi xem Trần thiếu gia này là ai? Không ngờ mày dám giúp người ngoài? Mày có tin mai tao đóng cửa Bình Quả này?

- Trần thiếu gia, đều là khách của Bình Quả chúng tôi, cần gì phải như vậy chứ? Tôi thấy cô đây chỉ là vào nhầm phòng, hơn nữa gây khó dễ phụ nữ cũng mất phong độ hai thiếu gia mà. Trần thiếu gia và Khang thiếu gia cũng không phải không có cô gái ngồi tiếp mà. Nếu không tôi chọn hai cô gái hấp dẫn đến tiếp hai thiếu gia?

Người đàn ông trung niên mặt không chút thay đổi nói. Chẳng qua Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận ra đối phương hơi nắm tay lại.

- Bảo Nhị, anh đi đi. Tôi biết nỗi khó xử của anh nên không làm khó chúng. Anh yên tâm, họ Khang tôi nói sẽ giữ lời, không làm mấy chuyện kia. Đây là lần đầu tôi bị gái hắt rượu vào mặt, không có câu trả lời rõ ràng là không được.
Họ Khang nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Dù là ai cũng không được.

Người đàn ông trung niên hơi biến sắc và có chút khó xử. Y cũng biết họ Khang mới là chính chủ, nhưng bên này cũng không phải nhân vật bình thường gì. Nếu như có chuyện thì y làm vệ sĩ cũng khó có thể giải quyết được.

- Chuyện gì cũng có lần đầu tiên. Hắt rượu vào mặt là do anh làm việc quá đáng. Nếu xin lỗi thì phải do bọn họ mới đúng. Tôi thật ra muốn xem Bình Quả này ăn nói như thế nào, chẳng lẽ là nơi không biết pháp luật là gì sao?

Triệu Quốc Đống đã không nhịn được nữa. Hắn không phải muốn ra vẻ ta đây với mấy cô gái mà mấy thằng thanh niên kia còn nghĩ thế giới này là của mình.

Họ Khang nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy mà rất tức giận, mặt càng lạnh lùng hơn nữa. Họ Trần cũng gào lên.
- Bố láo. Mẹ nó chứ, Bảo Nhị, mày cút ngay, hôm nay mấy thằng này không đi được.

Trần thiếu gia giơ điện thoại lên gọi ra ngoài.
- Trương thúc, cháu Tiểu Siêu đây. Hôm nay cháu và Khuê ca bị người chơi. Đúng, đang ở câu lạc bộ Bình Quả ạ. Đúng là Bình Quả, câu lạc bộ này không giải quyết tốt. Mẹ nó chứ, còn thiên vị. Bên cháu có hai người bị đánh, đối phương không sao cả.

Thấy hai bên không nể mặt mình, người đàn ông trung niên cũng có chút khó xử. Nhưng đây là việc của y nên y phải giải quyết. Y đi đến bên cạnh Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Thưa ngài, tôi thấy ngài hay là nhịn một chút, xin lỗi một câu thôi mà. Về phần tổn thất thì tôi sẽ mời ông chủ đến nói chuyện. Tin rằng mấy người này cũng phải cho chút mặt mũi.

Triệu Quốc Đống khá hài lòng với thái độ của người đàn ông trung niên, hắn cười nói:
- Hai vị kia có lai lịch gì?

- Họ Trần là con của Tổng đội trưởng Đại đội An ninh trật tự Sở công an.
Người đàn ông trung niên cũng không muốn Triệu Quốc Đống bị thiệt nên một bên lấy điện thoại gọi cho chủ câu lạc bộ. Các chuyện như thế này bình thường đều do y giải quyết, trừ khi không thể mới gọi chô chủ.

- Thưa ngài, nơi này xảy ra chuyện, là như thế này … đúng, Trần thiếu gia hình như gọi cho bên cảnh sát rồi.
Người đàn ông trung niên cảm thấy chủ câu lạc bộ không quá để ý tới họ Trần nên nói thêm:
- Đúng, còn có Khang Triệu gia, đúng, ngài xem làm như thế nào. Được, rôi đưa điện thoại cho anh ta.

Người đàn ông trung niên vội vàng đưa điện thoại cho Khang thiếu gia.
- Bưu ca, không phải tôi không nể mặt anh, nhưng Khang Chí Khuê chưa bao giờ mất mặt đến thế, bị người hắt rượu ướt hết. Tôi không muốn làm khó anh. Bảo hai con điếm này quỳ xuống mời tôi ba chén, chuyện coi như xong. Nếu không thì xin lỗi.

Người đàn ông trung niên cầm lấy máy. Giọng bên kia nói.
- Bảo Nhị, họ Khang là con của chủ tịch tỉnh Khang, tốt nhất đừng làm mất lòng y. Anh khuyên khách bên kia, bọn họ được miễn phí, chỉ là mời hai chén thôi mà. Anh khuyên họ đi, nói rõ chuyện với bọn họ.

Người đàn ông trung niên không biết làm gì. Triệu Quốc Đống vẫn có vẻ bình tĩnh nên tất nhiên không chịu xin lỗi rồi. Vậy nói như thế nào? Con của chủ tịch tỉnh Khang, ôi, chuyện này sao mình lại đụng phải?

- Ồ, con của Chủ tịch Khang ư?
Triệu Quốc Đống nhìn tên họ Khang và hơi ngẩn ra. Đúng là trùng hợp, mình lại gặp phải con của Khang Nhân Lương. Họ Trần kia rõ ràng là con của Trần Dân. Sáu năm trước mình và Trần Dân có xung đột vì Đồng Úc ở Bán đảo Lam Loan mà. Không ngờ Trần Dân lại được điều lên tỉnh. Xem ra Trần Dân đã ôm chân Khang Nhân Lương.

Bây giờ còn tầm hơn năm nữa là tỉnh đổi mới bộ máy nhưng có không ít lời nói truyền ra. Khang Nhân Lương nghe nói có thể vào Thường vụ tỉnh ủy. Mặc dù y quan hệ khá bình thường với Ninh Pháp nhưng nghe nói người này có chút quan hệ trên Ban Tổ chức cán bộ Trung ương. Lúc y làm Bí thư Thị ủy Thành phố Miên Châu đã tạo được quan hệ.

Người đàn ông trung niên thấy Triệu Quốc Đống hơi ngẩn ra nên vội vàng nói:
- Người anh em, nghe tôi nói một câu. Người dưới mái hiên phải cúi đầu mà. Bảo hai cô đây đến xin lỗi, mời chén rượu cho xong việc. Tôi tin Khang thiếu gia không phải người không biết lý lẽ.

Trương Thăng và chị em Kiều San nghe xong cũng hơi sợ. Con chủ tịch tỉnh Khang? Lại nhìn sang Triệu Quốc Đống thì càng sợ hơn. Trương Thăng là con nhà quan lại thì tự nhiên biết rõ sức nặng của Phó chủ tịch tỉnh. Đây chính là người nắm giữ tiền đồ chính trị của bất cứ cán bộ nhà nước bình thường nào.

- Mời chén thì không thể. Bảo Nhị, phải quỳ mới tỏ rõ thành ý mà.
Trần thiếu gia cười phá lên nói.
- Khuê ca, chúng ta không chấp chúng. Em thấy bảo cả thăng kia quỳ nữa.

- Hừ, tao quỳ thì sợ hai bọn mày không chịu nổi. Mày là con của Trần Dân hả. Bảo sao, tao thấy bố mày bị mày liên lụy không ít, nhiều năm như vậy vẫn đứng im tại chỗ, mày sao không suy nghĩ cho bố mày đi? Có một số việc có phải là không bao che được cho mày?
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng khinh thường nói. Hắn nhìn Khang thiếu gia.
- Cậu là con của Phó chủ tịch tỉnh Nhân Lương hả, hành vi của cậu chẳng lẽ không làm bố cậu thất vọng sao?

Trần Siêu đứng bật lên tức giận nói:
- Thằng kia, mày lớn lối nhỉ. Tên bố tao cũng để mày gọi sao? Còn Phó chủ tịch tỉnh Nhân Lương nữa chứ? Mày chán sống rồi hả?

Khang thiếu gia chặn Trần Siêu đang định lao lên. Y âm trầm nói.
- Anh là thần thánh phương nào, đừng có giả vờ trước mặt tôi. Vô ích.

Triệu Quốc Đống lắc đầu không nói. Hắn rút điện thoại di động ra tìm số của Khang Nhân Lương.
- Cậu thấy tôi lừa cậu sao? Mấy hôm trước Chủ tịch Nhân Lương còn ăn cơm với tôi và nhắc tới cậu.

Họ Khang nghe xong mà rất tức giận. Mày nói mày là con của vị lãnh đạo tỉnh nào thì có thể chấp nhận, nhưng mày dám nói ăn cơm cùng bố tao sao? Bố tao còn nói đến tao? Mày nghĩ mình là ai chứ?

Triệu Quốc Đống nói không phải là nói dối. Tháng trước Khang Nhân Lương đến Quy Ninh tham gia hội nghị xây dựng hệ thống thủy lợi, Triệu Quốc Đống cũng đi cùng. Khang Nhân Lương đã “vô tình” nhắc đến con mình sau khi tốt nghiệp mà không chịu làm việc nghiêm chỉnh, đi mở công ty thiết kế công trình, chạy quanh. Triệu Quốc Đống cũng biết ý chào đón Khang công tử tới Hoài Khánh phát triển.

Triệu Quốc Đống gọi điện cho Khang Nhân Lương và nói.
- Chủ tịch Nhân Lương, muộn như thế này không làm phiền ngài chứ? Tôi và mấy người bạn ở An Đô, ừ có cả con ngài. Ôi, chỉ là không nhận ra nên có chút hiểu lầm. Con của ngài hình như có ý kiến với tôi nên không chịu bỏ qua. Ha ha, không đến mức như vậy. Đâu có, ngài khách khí quá. Được, tôi đưa điện thoại cho cậu ta.

Triệu Quốc Đống một bên lắc đầu, một bên đưa điện thoại di động cho họ Khang.
- Tiểu Khang, xem tôi có lừa cậu không?

Khang Chí Khuê rất nghi ngờ. Bây giờ đã tầm 11h đêm, bố mình hay ngủ sớm thì sao có thể nghe điện. Chẳng lẽ thằng này thật sự là con lãnh đạo tỉnh?

Khang Chí Khuê không tin nhưng lại nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền tới.
- Thằng ranh kia, nghĩ bố mày quá nhàn hay sao? Bố phí bao công sức làm cầu nối cho mày, mày muốn hủy đi sao? Đừng nói nhiều, lập tức xin lỗi Thị trưởng Triệu, tao nói với này, nếu Thị trưởng Triệu không hài lòng thì tao không tha ho mày. Mau đi.

- Bố, Thị trưởng Triệu gì chứ? Bố nói ai?
Khang Chí Khuê có chút khó hiểu hỏi.

- Mày mù mắt à? Thị trưởng Quốc Đống Thị xã Hoài Khánh. Mày không phải vẫn muốn đến Hoài Khánh làm ăn sao? Chủ nhân điện thoại là Thị trưởng Quốc Đống, mau xin lỗi ngay cho tao, không chừng còn có cơ hội kéo lại quan hệ. Đưa máy cho Thị trưởng Quốc Đống.
Khang Nhân Lương bên kia lớn tiếng nói.

Khang Chí Khuê gần như há hốc mồm đưa máy cho Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống cầm máy nói vài câu khách sáo.

- Tiểu Khang, bây giờ không có việc gì chứ?