Lộng Triều

Quyển 12 - Chương 47




Đối diện với bàn Chủ tịch bên trên là nơi đại biểu cho mười bốn thành phố, thị xã. Chính giữa là Thành phố An Đô, Miên Châu, nằm bên ngoài cùng phân biệt là Thiên Châu, Ninh Lăng cùng Thông Thành, Vinh Sơn. Hoài Khánh nằm ở vị trí thứ 11, bên cạnh là Đường Giang.

Mà các cơ quan thuộc tỉnh ngồi ở hai bên. Các công ty thuộc Trung ương, tỉnh ngồi phía sau các Thị xã.

Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm vào vị trí. Hắn vứt cặp xuống, bút và sổ cũng được đặt ở trên bàn, cốc trà ấm cũng được đặt lên bàn, nhân viên phục vụ lúc này đi một vòng rót cho các vị đại biểu.

Từ lần trước tham gia Triệu Quốc Đống đã phát hiện ra phòng hội nghị này sắp xếp vị trí khá có ý đồ.

An Đô luôn nằm ở giữa. Nghe nói tầm 10 năm trước Hoài Khánh từng ngồi chung chỗ với An Đô. Mà Vinh Sơn mười năm trước cũng vậy. Chẳng qua theo thời gian, An Đô vẫn nằm ở giữa nhưng vị trí xung quanh nó lại không ngừng thay đổi. Bảy tám năm nay vị trí bên trái thuộc về Miên Châu, bên phải là Kiến Dương, sau đó do các đơn vị theo thực lực kinh tế.

Thực lực kinh tế quyết định chỗ ngồi. Đây không phải chế độ của mình An Nguyên. Nghe nói tỉnh Kiềm Nam cũng xếp chỗ ngồi giống An Nguyên. Việc này nhằm mục đích thúc đẩy sự tích cực phát triển kinh tế của cán bộ.

- Đang nhìn gì mà xuất thần thế?
Vương Phủ Mỹ đi đến bên cạnh Triệu Quốc Đống và hỏi.

- Ha ha, không nghĩ gì cả, em chỉ nghĩ là bao giờ tấm biển trước mặt mình đi đến chính giữa?
Triệu Quốc Đống nghiêng người nhìn đối phương.

- Ồ, lớn lối đó. Sao, còn hy vọng Hoài Khánh trong tay chú vượt qua An Đô ư?
Vương Phủ Mỹ đặt mông ngồi xuống rồi nói:
- Đúng là gần tỉnh tốt hơn cả. Anh ngồi xe bốn năm tiếng đến độ cả người cứng nhắc. Sáng sớm đã phải đi, nửa ngày ở trên đường chẳng làm gì được.

- Ngay cả nghĩ cũng không dám thì có thể làm gì được nữa?
Triệu Quốc Đống nhếch miệng cười nói:
- Vượt qua An Đô thì khó nhưng cũng phải có mục tiêu mà. Em nghe nói vị trí hai bên An Đô không ngừng thay đổi. Bảy tám năm trước Hoài Khánh cũng ở ngay bên cạnh An Đô nhưng giờ càng lúc càng xa.

Giữa Hoài Khánh và An Đô còn cách Miên Châu, Tân Châu, Vĩnh Lương, Đường Giang. Mặc dù GDP Hoài Khánh năm nay đã vượt qua Đường Giang, nhưng vẫn còn khoảng cách khá lớn với Miên Châu cùng Tân Châu.

Vương Phủ Mỹ khẽ thở dài một tiếng. Tuy nói y và Triệu Quốc Đống như anh em nhưng không khỏi ghen tị với đối phương.

Triệu Quốc Đống này có thể nói quá may mắn. Hai năm làm Phó thị trưởng thường trực đã nhảy lên làm Thị trưởng. Mình hơn 40 làm Thị trưởng đã là cán bộ trẻ, không ngờ tên này mới 30 đã thành Thị trưởng.

Điều này còn không nói tới, từ năm trước tới năm nay Khu Khai Phát Hoài Khánh liên tục thu hút vài hạng mục lớn. Công ty Hòa Tân không nói, năm ngoái còn thu hút công ty Tinh Anh, Quảng Đạt, Nhân Bảo… điều này đủ để đảm bảo Hoài Khánh đứng hàng đầu trong việc thu hút đầu tư của cả tỉnh trong năm nay.

Mà Triệu Quốc Đống khi nhậm chức cũng đã đẩy mạnh kế hoạch phát triển, xây dựng Hoài Khánh. Tuy mang tới không ít điều tiếng nhưng sự thật vẫn là sự thật. Chỉ riêng việc xây dựng thành thị lớn ở Hoài Khánh đã đủ để kéo theo kinh tế Hoài Khánh tăng thêm 1%.

Không ít người nói Hoài Khánh chiếm đủ thiên thời, địa lợi. Nhưng Vương Phủ Mỹ mặc dù cho rằng đó là nguyên nhân nhất định, nhưng sao hai Thị trưởng trước đó không làm được, mà Triệu Quốc Đống lại làm được? Đây chỉ sợ không chỉ có thiên thời địa lợi đơn giản như vậy, không có ánh mắt nhìn xa trông rộng và quan hệ rộng rãi, không có quy hoạch rõ ràng thì sao có thể khiến các nhà đầu tư từ ngoài đến Hoài Khánh?

- Quốc Đống, chú thì có thể nói mạnh miệng rồi. Nhưng Mỹ ca không dám. Yêu cầu của anh không quá cao. Hết khóa Mỹ ca chỉ mong Thiên Châu nhảy sang vị trí bên kia là được.
Vương Phủ Mỹ rất thực tế. Thiên Châu muốn thoát khỏi vị trí ngoài cùng, vậy cũng có nghĩa kinh tế Thiên Châu thoát khỏi việc tranh vị trí cuối cùng với Thông Thành.



- Về tổng thể mà nói tình hình kinh tế quý hai của tỉnh ta khá tốt đẹp. Tốc độ tăng trưởng kinh tế đứng thứ hai cả nước. Nhưng tất cả mọi người đều biết tôi không thích khen mặt tốt mà thích dội nước lạnh. Mọi người cũng có thể không thích nghe nhưng dù vậy tôi vẫn phải nói.

Gần như tất cả các Thị trưởng đều cúi đầu chuẩn bị đợi Chủ tịch Ứng mắng một trận.

- Thực ra những lời của tôi thì mấy vị Thị trưởng ngồi trên cùng không cần ghi. Tôi nghĩ mình sẽ nói ai thì người đó chắc cũng đã biết. Tôi chỉ sợ mọi người nghĩ lời của tôi như gió thoảng qua tai mà thôi. Cho nên tôi xin lỗi là lần này tôi sẽ chỉ đích danh từng vị Thị trưởng.

Ứng Đông Lưu nói làm cho mấy vị Thị trưởng ngồi trên cùng rỉ tai nhau nói chuyện. Mặc dù mấy vị này đều có vẻ thản nhiên nhưng sâu trong mắt các vị Thị trưởng này vẫn có vẻ khẩn trương và xấu hổ.

- Thị trưởng Thôi Vĩnh Lương có đây không? Tôi đã xem số liệu kinh tế năm nay của Vĩnh Lương. Rất khả quan, nửa đầu năm duy trì 17%, quý hai đạt tới 19%, đáng mừng. Nhưng tôi muốn hỏi một câu, tổ công tác cục Bảo vệ môi trường tỉnh đến Vĩnh Lương đã đưa tin về làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều.

- Kinh tế đang phát triển nhưng tốc độ phá vỡ hoàn cảnh sinh thái của Vĩnh Lương cũng tăng theo. Không biết Thị trưởng Thôi thấy sao về việc này?

- Khi có bài ca về GDP và thu tài chính tăng lên, không biết anh có nghĩ đến những bức thư của dân chúng Vĩnh Lương gửi lên tỉnh và Tổng cục Bảo vệ môi trường quốc gia không?

- Nếu tôi là anh, tôi nhất định không ăn ngon ngủ yên, không biết anh cảm thấy như thế nào?

Ứng Đông Lưu nói nửa đùa nửa thật làm cho Thị trưởng Thôi - Vĩnh Lương đỏ bừng mặt.



- Thị trưởng Triệu Hoài Khánh có đến không?
Ứng Đông Lưu nhìn rất bình thường nhưng khi nhìn tới Triệu Quốc Đống làm hắn có chút chột dạ. Không biết Chủ tịch Ứng sẽ nhắc nhở gì mình đây?

- Có.
Triệu Quốc Đống giơ tay ra hiệu mình đang nghe.

- Chỉ số kinh tế của Hoài Khánh đúng là rất đáng mừng. Hoài Khánh đã đạt không ít thành tích trong thu hút đầu tư, tăng giá trị sản lượng sản xuất công nghiệp, vấn đề này tôi không nói. Tôi chỉ muốn hỏi một câu.
Ứng Đông Lưu cười cười một tiếng:
- Hoài Khánh năm nay xác định trong vòng mấy năm tới sẽ lấy phát triển đô thị để thúc đẩy kinh tế phát triển. Bí thư Ninh và tôi rất đồng ý. Có phải việc xây dựng chủ yếu của Hoài Khánh là do Công ty khai thác đô thị tiến hành phải không?

Triệu Quốc Đống gật đầu.

- Tôi xin nhắc một điều. Công ty khai thác đô thị mặc dù là công ty, nhưng đó lại là công ty thuộc Thị xã, cũng là công cụ khai thác. Công ty khai thác đô thị vay vốn ngân hàng lớn như vậy cũng có nghĩa khoản vay do tài chính Thị xã đảm bảo.

- Tôi đã xem qua mức độ đầu tư năm nay của Hoài Khánh, khoản vay ở ngân hàng lớn tới kinh người. Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền. Tôi không hy vọng thấy Hoài Khánh bị khoản nợ ép đến độ không thở nổi. Được rồi, công việc năm nay của Hoài Khánh làm rất tốt. Tôi đưa ra đề nghị hy vọng Hoài Khánh cần cân nhắc về khoản vay một cách thích hợp, tránh dẫn tới nhân tố không ổn định.

Ứng Đông Lưu nói thẳng như vậy làm Triệu Quốc Đống có cảm giác khá tốt. Chủ tịch Ứng ít nhất không có giáng một gậy chết tươi, cho hắn cơ hội giải thích.

Sau khi liên lạc với Ứng Đông Lưu, Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy còn nửa tiếng nữa mới tới năm giờ. Nửa tiếng này mình đi đâu giờ?

Hắn liên lạc với thư ký của Cam Bình, Cam Bình đang họp ở Bắc Kinh. Thư ký của Nhâm Vi Phong nói cho Triệu Quốc Đống biết Nhâm Vi Phong đang đi thị sát ở Thành phố An Đô, đều là không khéo. Xem ra hắn phải ngồi chơi không nửa tiếng rồi.

Một xe chạy qua bên cạnh Triệu Quốc Đống rồi đột nhiên ngừng lại.
- Anh ở đây làm gì thế?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra. Một cô gái xinh đẹp thò đầu ra vui mừng nhìn Triệu Quốc Đống.

- Ha ha, anh rảnh rỗi đi lại một chút mà thôi, xem xem điều kiện cây xanh ở Ủy ban nhân dân tỉnh thế nào?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Sao, em đến đây có việc ư?

- Vâng, em đưa một bảng số liệu, lên xe đi. Xe anh đâu?
Kiều San hưng phấn nói.

- Xe của anh đâu ư? Anh đi bộ trăm dặm lên tỉnh đó.
Triệu Quốc Đống ngồi lên xe và bắt đầu ba hoa. Cẩn thận nói năng trong thời gian dài như vậy, Triệu Quốc Đống cảm thấy tính phóng túng của mình biến mất rồi.

- Ba hoa.
Kiều San hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn.
- Có phải cố ý kể khổ với em?

- Ha ha, đâu có, chỉ là thấy em nên không nhịn được muốn nói mấy câu tìm đề tài thôi mà.
Triệu Quốc Đống cười cười đáp lại.

Kiều San nghe vậy khá vui vẻ. Cô nở nụ cười đầy quyến rũ nói:
- Anh đi đâu?

- Không đi đâu cả, chỉ là đi quanh một chút mà thôi.
Triệu Quốc Đống vẫn ra vẻ không thèm để ý nói.

Kiều San có chút hờn giận nói:
- Người ta nói chuyện nghiêm chỉnh với anh, có ai như anh không?

- Này, anh có nói gì sai đâu? Chủ tịch Ứng sẽ gặp anh sau nửa giờ nữa, anh phải ở đây chờ mà. Em nói xem, nửa tiếng không dài không ngắn, anh có thể đi đâu? Chẳng lẽ ngồi chờ ở phòng khách suốt sao?
Triệu Quốc Đống nháy nháy mắt nói.

- Ồ.
Kiều San thè lưỡi ra, chủ tịch tỉnh gọi bảo sao Triệu Quốc Đống lại đi bộ ở đây.
- Hay là em và anh ngồi trong xe nói chuyện một lúc. Anh ở đây một mình cũng chán mà.

- Vậy thì tốt quá. Trong xe có điều hòa, còn có mỹ nữ nói chuyện. Anh phải cảm ơn Chủ tịch Ứng đã tạo cơ hội tiếp xúc gần gũi với mỹ nữ cho anh.


- Lẻo mép.
Kiều San nhìn hắn đầy quyến rũ.
- Nếu muốn cho anh cơ hội thì phải để anh và em đi xem phim hay gì gì đó, chẳng qua em sợ anh sẽ tìm mọi cách từ chối đó.

- Đâu có chuyện như vậy. Kiều San, nói bằng lương tâm thì có lúc nào em gọi mà anh không nghe theo? Không phải anh chủ động gọi thì cũng là em, Tiểu Âu còn có Đồng Úc gọi anh mà. Còn nói nữa, gọi thêm anh, anh phải thanh toán không nói, còn làm cho người ta run sợ. Ba cô gái xinh đẹp đi với anh lúc nào cũng có thể nhận ra bao ánh mắt giết người của kẻ khác nhìn vào mình. Đây đúng là tự chuốc họa vào thân, anh thà ở nhà ngồi mình còn tốt hơn.

Triệu Quốc Đống thật lòng nói làm Kiều San không nhịn được cười thành tiếng. Cô lái xe từ từ chạy đến một chỗ râm mát gần đó.

- Tiểu Âu đi Nhật Bản. Tối chỉ có em và Tiểu Úc. Em họ em gọi em và Tiểu Úc đi đến câu lạc bộ Bình Quả chơi. Chúng ta cùng đi có được không?

Bình Quả? Triệu Quốc Đống biết câu lạc bộ Bình Quả này bây giờ rất nổi tiếng trong giới giải trí của Thành phố An Đô. Thanh niên không đến câu lạc bộ Bình Quả chính là quê mùa. Người kinh doanh không tới câu lạc bộ Bình Quả chính là không có cấp bậc cao. Cán bộ nhà nước không tới câu lạc bộ Bình Quả, tức là anh không đủ cấp bậc.

Triệu Quốc Đống cũng là nghe chị em Từ Xuân Nhạn nói ra việc này. Mặc dù câu lạc bộ Nhạn Nam Phi không có xung đột gì về nghiệp vụ, nhưng chị em Từ Xuân Nhạn làm kinh doanh nên khá nhạy cảm về việc này, cũng có hứng thú với câu lạc bộ Bình Quả đang nổi bật như mặt trời giữa trưa.

Hơn nữa có vị khách của câu lạc bộ đến câu lạc bộ Bình Quả chơi, còn chơi cả đánh bạc. Chẳng qua nghe nói đánh bạc ở phòng VIP cũng không phải mở ra từng ngày mà mở ra không có thời gian cố định, hơn nữa khách được chọn khá nghiêm ngặt. Vị khách của Từ Xuân Nhạn cũng là theo chồng nên mới tới được đó.

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ Khanh Liệt Bưu lại chơi lớn như vậy ở câu lạc bộ Bình Quả, lại còn dám đánh bạc nữa chứ. Chẳng qua chuyện gặp ở Hồ Vân Loa vẫn luôn quanh quẩn trong lòng hắn, vì thế bây giờ hắn không muốn chủ động liên lạc với Lưu Triệu Quốc.

…..

Triệu Quốc Đống ra khỏi văn phòng Ứng Đông Lưu đã là 6h30 tối, vượt quá thời gian thư ký đặt ra nửa tiếng. Tối Ứng Đông Lưu còn có bữa ăn công việc, chẳng qua đây không phải là do Triệu Quốc Đống chủ động xin thêm mà là do Ứng Đông Lưu tự động nói chuyện.

Triệu Quốc Đống đã giải thích qua về vấn đề quy hoạch đô thị của Hoài Khánh với Ứng Đông Lưu. Cũng nói về năng lực trả nợ của Công ty khai thác đô thị ra, Ứng Đông Lưu nghe rất cẩn thận, cũng hỏi không ít tình hình.

Ứng Đông Lưu cũng không phải người quá soi mói vào chi tiết mà chỉ có hơi lo lắng về việc Hoài Khánh vay vốn ngân hàng lớn như vậy để xây dựng thành thị.

Cách này không phải là hoàn toàn mới. Chính quyền các nơi cũng đã làm như vậy, nhưng theo tình hình kinh tế thay đổi cùng với chính sách của Đảng ủy, chính quyền địa phương thiếu tính nhất quán nên nhiều việc dễ dàng thay đổi. Vì thế khoản nợ có thể tăng lên vô hạn, mang tới nguy hiểm không hề nhỏ cho tài chính địa phương. Vì thế Ứng Đông Lưu hy vọng Thị ủy, Ủy ban Hoài Khánh đưa ra một phương án hoàn chỉnh hơn nữa, cơ chế giám sát phải chu toàn hơn.

Triệu Quốc Đống cũng đưa ra phân tích về xu thế phát triển kinh tế cùng với thị trường bất động sản Hoài Khánh mấy năm sau. Ứng Đông Lưu về cơ bản thừa nhận phán đoán của Triệu Quốc Đống, nhưng vẫn yêu cầu Triệu Quốc Đống phải tỉnh táo, không thể vì đầu óc nóng lên mà làm quá lớn, phải phát triển kinh tế một cách hài hòa.

Triệu Quốc Đống cũng báo cáo với Ứng Đông Lưu về ý đồ thành lập trụ sở giáo dục dạy nghề hàng đầu của tỉnh An Nguyên thậm chí cả khu vực trung tây, cũng giới thiệu tác dụng thúc đẩy của ngành này với sản nghiệp điện tử thông tin Hoài Khánh. Hy vọng có thể được tỉnh ủng hộ về chính sách và tài nguyên nhân lực.

Ứng Đông Lưu đánh giá khá cao khát vọng của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống có cái nhìn khá chính xác về tình hình kinh tế trong nước, có thể kết hợp với công việc trong tay, lợi dụng xây dựng thành thị thúc đẩy phát triển kinh tế.

Chỉ là Ứng Đông Lưu có chút lo lắng về việc Hoài Khánh vay quá nhiều để xây dựng cơ sở trụ cột. Chẳng qua Triệu Quốc Đống đã giải thích tốt cũng khiến Ứng Đông Lưu bớt lo lắng không ít.

Ứng Đông Lưu chính là lo Triệu Quốc Đống còn trẻ nên thích làm việc đạt thành tích, chỉ vì lợi ích trước mắt nên mặc kệ khóa sau sống hay chết. Không ngờ Triệu Quốc Đống lại có cái nhìn con sâu sắc đến vậy. Hoài Khánh đã tính tới vấn đề dân sinh trong khi xây dựng thành thị, nhất là thành lập trụ sở giáo dục dạy nghề thể hiện một khát vọng không phải lãnh đạo nào cũng có thể suy nghĩ ra được.

Ninh Pháp coi trọng Triệu Quốc Đống này không phải không có lý. Một ít quan điểm của Triệu Quốc Đống lại không hoàn toàn nhất trí với Ninh Pháp, mà lại có vẻ gần với quan điểm của Ứng Đông Lưu. Điều này nói rõ Triệu Quốc Đống này không phải là người theo chiều gió. Hắn có quan điểm và làm việc theo quan điểm của mình. Hắn sẽ không dễ dàng bị ý kiến lãnh đạo cấp trên thay đổi. Mặc dù là đối mặt với Ứng Đông Lưu thì cũng cố gắng tranh luận. Ở thời buổi này thì Triệu Quốc Đống làm được như vậy đúng là không hề dễ dàng.

Tiếng nhạc rất lớn quanh quẩn trong sàn nhảy, ba cô gái điên cuồng ưỡn ẽo trên sân khấu. Chiếc yếm hở lưng làm căng tròn bộ ngực đầy đặn của mấy cô, chiếc váy siêu ngắn không ngừng bay múa. Chiếc quần tất màu đen càng tôn thêm vẻ quyến rũ của đôi chân các cô. Những động tác hoang dã của các cô làm cho người ta thấy nóng trong người.

Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả không hổ là câu lạc bộ cấp quốc tế hàng đầu của An Đô. Quy mô có thể nói là to nhất Thành phố An Đô, nhất là cách bố trí càng thêm mới mẻ, độc đáo. Ngoài hàng ghế dài ở bên ngoài, bên ngoài còn bố trí các phòng nhỏ bằng sắt như vị trí chỗ ngồi của đấu trường La Mã. Đương nhiên vị trí các phòng này ở trên cao thì đương nhiên có giá không hề rẻ.

Triệu Quốc Đống cũng không thích không khí quá mức náo nhiệt như thế này. Trừ khi là lúc đặc biệt ra còn đâu hắn cảm thấy mình hình như đã sớm qua độ tuổi này. Hắn bây giờ thích ngồi một chỗ thưởng thức chè xanh hoặc ngồi uống café, nếu không cũng là nhấp ngụm rượu mà thôi. Còn không khí nóng bỏng, mãnh liệt muốn thiêu đốt người ta thì Triệu Quốc Đống lại không thể quen.

Rượu Rum uống thì mạnh nhưng mà vào miệng lại có cảm giác khá tốt. Triệu Quốc Đống cũng không hay uống loại rượu này. Nhưng thật ra hắn thấy Kiều San không ngờ lại uống rượu này, xem ra đúng là muốn chuốc mình say.

Loại rượu xuất phát từ quần đảo Ấn Độ dùng mía làm thành này uống khá ngọt và mê người, nhưng Triệu Quốc Đống lại biết rượu này mà uống nhiều sẽ khiến người ta rất khó chịu. Vì thế hắn cũng không dám uống nhiều, chỉ nhấp từng ngụm nhỏ mà thôi. Hắn chỉ cười cười chống đỡ sự khiêu khích của Kiều San mà thôi.

Kiều Vũ là em họ Kiều San, học trường Đại học An Nguyên, bây giờ đang được nghỉ hè nhưng cô ở lại An Đô xin làm gia sư, coi như là vừa học vừa làm. Bạn gái cô Trương Thăng học trên cô một khóa, nghe nói là khi Kiều Vũ mới thi vào đã chú ý tới, mất cả học kỳ đau khổ theo đuổi. Không lâu trước đây hai người mới coi như chính thức yêu nhau.

Kiều Vũ trông khá nhỏ nhắn xinh xắn, nhất là có khuôn mặt tròn rất động lòng người, một nốt ruồi nhỏ bên môi càng làm cô thêm vẻ xinh đẹp như câu hồn lạc phách người ta. Bảo sao Trương Thăng nhìn Kiều Vũ một cái đã quyết tâm theo đuổi.

Mấy cô gái đi xuống nhảy nhưng thật ra Trương Thăng lại ngồi xuống rót rượu cho Triệu Quốc Đống. Y cười hì hì nói:
- Đống ca, tên của anh thì thằng em nghe thấy từ lâu rồi, hôm nay mới được gặp đúng là phục sát đất. San tỷ và Úc tỷ đẹp như vậy thế mà anh không coi trọng. Em đến bây giờ vẫn không dám buông tay, vậy mà anh nhẫn tâm treo đó, có phải là thấy không thích hay là không tiện chọn ai?

Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười khi nghe thấy vậy.

Trương Thăng này nói chuyện khá khôi hài, ăn nói cũng giỏi, bảo sao có thể tán được cô em kiêu ngạo của Kiều San. Xem ra tên này coi Triệu Quốc Đống là bạn trai của Kiều San hoặc là Đồng Úc. Vẻ mặt kia xem ra đúng là phục vì mình có thể được cả hai mỹ nữ cùng coi trọng.

Hai cô cũng không giải thích gì với Kiều Vũ và Trương Thăng, điều này làm Trương Thăng từ lúc ăn cơm đã ra vẻ phục. Nếu như không phải có ba cô gái ở đây, Triệu Quốc Đống đoán người này có thể lao tới lúc lắc hỏi mình kinh nghiệm tán gái, xem mình tán hai mỹ nữ Kiều San, Đồng Úc như thế nào mà làm cả hai cô này đều chấp nhận.

- Trương Thăng, không đến mức như vậy chứ? Tôi và San San và Tiểu Úc cũng không có chuyện gì mà.

Triệu Quốc Đống cũng không muốn giải thích nhiều vì càng giải thích càng không ổn. Nhất là khi hai cô gái kia càng cố ý thắm thiết với hắn trước mặt Kiều Vũ, làm cho Kiều Vũ và Trương Thăng rất khó hiểu. Một cán bộ nhà nước đến từ Hoài Khánh, trông bề ngoài cũng bình thường chỉ có điểm cao to mà thôi. Nhìn Triệu Quốc Đống trông không giống nhân tài gì nhưng sao Kiều San và Đồng Úc đều dính tới hắn?

- Ha ha, Đống ca, anh đừng có dấu. Nếu là em thì em cũng không tiện mà chọn. San tỷ và Úc tỷ đều là mỹ nữ ngàn dặm mới có một, đơn vị công tác lại tốt, lại quan tâm chăm sóc anh như vậy. Em thấy cũng đỏ mắt. Tiểu Vũ đối với em mà bằng một nửa so với San tỷ, Úc tỷ đối với anh thì em hạnh phúc ngất đi được.