An Nhiên cũng không phải vào quan trường nên lời của Triệu Quốc Đống thì cô cũng hiểu.
Ở việc lựa chọn ai làm Viện trưởng, cô và Triệu Quốc Đống đã tốn không ít công sức, cũng làm không ít việc trên tỉnh. Chuyện vốn đã được xác định mà cứ thế bị lật đổ thì không chỉ Triệu Quốc Đống mất mặt, danh dự và sức ảnh hưởng của chính An Nhiên cũng suy yếu mạnh.
- Thị trưởng Triệu, anh cảm thấy ai làm việc này?
An Nhiên nói:
- Mấy bức ảnh này nhất định là được lén chụp. bây giờ mới tháng năm, mặc quần áo như thế này nhất định là phải mùa hè năm trước, thậm chí còn sớm hơn. Hơn nữa mấy bức ảnh này từ góc độ hay cách ăn mặc có thể thấy chỉ là chụp một lần duy nhất.
- Nếu là nhằm vào lão Tô thì năm ngoái chụp đã nên đưa ra. Bây giờ mới đưa ra khiến người ta không thể hiểu nổi.
An Nhiên cẩn thận phân tích.
- Bây giờ đưa ra chỉ có một mục đích đó là làm anh và tôi mất mặt.
- Ừ nếu như là chụp một lần duy nhất thì khó phán đoán. Tô Hiểu Xuân làm việc không cẩn thận nên bị người thấy, vừa có thể là ngẫu nhiên bị người chụp được, lúc cần thiết lấy ra. Cũng có thể là bị người theo dõi chụp, phạm vi quá rộng, không tiện xác định. nếu như mấy bức ảnh này không phải chụp một lần, như vậy nói rõ người ta đã cố gắng theo dõi Tô Hiểu Xuân, có thể kết luận đó là người quen thuộc của Tô Hiểu Xuân.
- Vậy bây giờ nên làm gì?
An Nhiên có chút buồn phiền.
Triệu Quốc Đống cũng có chút khó xử. Ai cũng biết Tô Hiểu Xuân do hắn và An Nhiên đề cử. Chỉ bằng mấy bức ảnh này mà hồ đồ thay đổi người khác thì không bị tên đứng ở chỗ bí mật cười chết mới là lạ.
Nhưng nếu không đổi thì trước khi chính thức bổ nhiệm có người tung những bức ảnh này ra, bên Ủy ban kỷ luật, thanh tra Thị xã không thể làm như không thấy. Tô Hiểu Xuân mà bị thay đổi thì nó sẽ đả kích lớn đối với uy tín hắn khó khăn lắm mới đạt được.
- Bây giờ cũng khó nói. An Nhiên, chị nói chuyện với lão Tô một chút, hỏi rõ xem việc này là như thế nào? Bức thư này đã được đưa ra vài ngày, bên lão Ân không có tin tức gì. Tôi đánh giá đối phương có chút ý tưởng nên chưa đưa sang bên Ủy ban kỷ luật. Người này rốt cuộc là ai?
- Nhất định có quan hệ đến mấy người cạnh tranh, chứ chuyện này ai muốn làm làm gì?
An Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lão Tô cũng đúng là, gì mà vì con nên không muốn ly hôn sớm, một khi mà hai bên cãi nhau thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm lý con cái.
….
Chuyện phiền phức đúng là không ngừng kéo tới.
Chuyện Tô Hiểu Xuân còn chưa làm rõ; tổ công tác của sở tài nguyên môi trường đã được phái xuống điều tra, nghe nói là nhận được đơn tố cáo việc mấy khu đất ở Hoài Khánh có vấn đề khi thu hồi. Chủ yếu là nhằm vào hai viện nghiên cứu của sở Khoa học công nghệ và Sở nông nghiệp tỉnh, cùng với Viện nghiên cứu điện tử do Học viện Công nghiệp cùng Công ty Hòa Tân kết hợp thành lập
Bên Khánh Châu lại có chuyện khi giải phóng mặt bằng cho công trình đại lộ Song Diệp đã dùng bạo lực. Chuyện này được kiện lên Đảng ủy chính pháp Tỉnh ủy. Đảng ủy chính pháp Tỉnh ủy chuyển sang cho Sở công an. Mà Sở công an cũng rất chú trọng, lập tức tổ chức tổ điều tra đến Hoài Khánh.
- Trắng là trắng, đen là đen, tôi thấy trên tỉnh điều tra cũng là tốt. Ít nhất chúng tôi không cần phải giải thích vô ích làm gì. Để bọn họ đi điều tra thực tế là được, xem xem chính quyền Thị xã Hoài Khánh chúng ta có khuất tất gì hay không?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Thị trưởng Hứa, Sở tài nguyên môi trường xuống chưa?
- Đã đến, bây giờ bọn họ đang đọc tài liệu đất đai, có lẽ sau đây sẽ xuống cơ sở tìm hiểu.
Hứa Kiều có chút tức giận. Thu hút cơ sở nghiên cứu khoa học tiến vào Hoài Khánh, tăng thêm thực lực về khoa học kỹ thuật của Hoài Khánh, bồi dưỡng sức cạnh tranh cho Hoài Khánh, đây vốn là việc mà Thị xã xác định. Nhưng lại có người muốn gây rối ở việc này, đây rõ ràng là nhằm vào cô.
Ở hạng mục thành lập Viện nghiên cứu điện tử, thư tố cáo càng nói có người lợi dụng vấn đề đất đai mà nhận hối lộ, hơn nữa còn mượn cơ hội nhận lời ra bên ngoài khảo sát nhằm đi du lịch.
- Thị trưởng Hứa, tôi thấy chị không cần phải như vậy. Thông báo các đồng chí Thanh tra Thị xã phối hợp tổ công tác của sở Tài nguyên môi trường tiến hành điều tra. Vấn đề đất không xảy ra chuyện gì, tôi ký tên, tự mình phụ trách. Nhưng tôi nghe nói có người ở Cục đất đai nhận lời tới Hongkong Macao Singapore khảo sát và du lịch, không biết việc này có thật không?
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.
Hứa Kiều có chút do dự. Cô cũng biết chuyện Cục đất đai ra nước ngào khảo sát. Lúc ấy cô cũng đồng ý vì quy mô khá nhỏ. Sau đó cô mới biết người ở Cục đất đai mượn việc này mà mở rộng quy mô, thậm chí còn có người mang theo người nhà đi cùng.
Thấy Hứa Kiều không trả lời được ngay. Triệu Quốc Đống hiểu Hứa Kiều có nhiều việc, rất nhiều việc không thể lo hết được. Như Cục đất đai tổ chức đoàn ra nước ngoài khảo sát, cô cùng lắm chỉ biết mà thôi, chứ sao có thể hỏi rỗ nhân số và cách khảo sát? Nhưng bây giờ là lúc rất quan trọng mà lại có mấy âm thanh này được đưa ra. Nếu ngay cả chị cũng không rõ chi tiết thì khó tránh khỏi mình không liên quan.
- Hứa Kiều, chị chú ý một chút. Nếu như Cục đất đai và Học viện Công nghiệp thật sự có khuất tất trong vấn đề đất đai, như vậy Ủy ban kỷ luật và Thanh tra Thị xã cần phải nghiêm túc điều tra. Nếu như chỉ là ra nước ngoài khảo sát kết hợp du lịch thì chỉ cần xử lý hành chính là được.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
Hứa Kiều có chút nóng mặt.
Triệu Quốc Đống mặc dù không trực tiếp phê bình cô nhưng cũng là nhắc cô. Có một số việc cô không nên quá tin người bên dưới mà phải tự mình đi hỏi.
Triệu Quốc Đống trong thời gian này đã biến hoá không ít, nói chuyện cũng mờ mịt, hàm súc hơn, không thẳng thắn như trước. Mặc dù Hứa Kiều thích nói chuyện với hắn bằng cách trước đây, nhưng Triệu Quốc Đống cũng chú ý trường hợp, chỉ khi nào gặp với tư cách cá nhân thì hắn mới dùng cách đó trao đổi với cô. Như hôm nay có người khác thì không thể nghe được lời nói thẳng thắn của Triệu Quốc Đống.
Sau khi Hứa Kiều rời đi, Vu Văn Lượng nói:
- Thị trưởng Triệu, chuyện này cũng không thể trách được Thị trưởng Hứa. Đám người Cục đất đai rất khôn khéo, Học viện Công nghiệp cũng không dám khuất tất trong vấn đề đất đai khi ngài đã ký tên. Nhưng sau đó khi xây dựng Học viện Công nghiệp dùng nhiều đất, hơn nữa còn lấy lòng đám người Cục đất đai nên kiếm chút lợi từ đó thì ai có thể tra xét rõ ràng. Ít nhất tổ công tác của sở Tài nguyên môi trường và Thanh tra Thị xã chúng ta nhất định không thể tra ra vấn đề gì.
- Chỉ hy vọng là như vậy. Chỉ có chút vi phạm nhỏ thì cũng đơn giản, chỉ sợ xảy ra chuyện gì đó lớn mà chúng ta không biết thôi.
Triệu Quốc Đống rõ ràng cảm nhận được trách nhiệm và sự khó khăn khi làm Thị trưởng.
Đủ các việc cần phải cân nhắc, các hạng mục công việc cần phải tiến hành hợp lý, hơn nữa cũng cần phải tạo được điểm sáng. Các ngành anh cũng phải luôn đề phòng mà nhắc nhở các. Vấn đề nhỏ không thể tránh được, có thể khống chế được không tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng là tốt rồi. Cả Thị xã có nhiều ban ngành như vậy, có mấy ngàn cán bộ thì anh dám vỗ ngực không xảy ra chuyện gì sao?
- Bên Khánh Châu thế nào rồi?
Triệu Quốc Đống đổi đề tài và nhìn Vu Văn Lượng. Hắn đã cảm thấy chuyện bên Khánh Châu sợ rằng không đơn giản như vậy. Vẻ mặt Vu Văn Lượng tuy bình tĩnh nhưng trong mắt vẫn có sự lo lắng.
- Sợ rằng có chút phiền phức. Bên Khánh Châu vì cảm thấy đại lộ Song Diệp rất quan trọng đến sự phát triển của Khu công nghiệp Khánh Châu của bọn họ cho nên rất tích cực. Nhưng ngài cũng biết trong dân chúng nhất định không thể nào hoàn toàn phối hợp hết được. Bên Khánh Châu lại muốn nhanh chóng hoàn thiện nhiệm vụ của Thị xã nên chia xuống các xã, thị trấn, yêu cầu trong kỳ hạn phải làm xong cho nên …
Vu Văn Lượng không nói thêm gì nữa.