Lộng Triều

Quyển 12 - Chương 12




Phương Hùng Phi có thể nhận ra thái độ lần này của Hứa Kiều rất cứng rắn, nói rõ tiêu chuẩn chọn thành viên bộ máy Công ty khai thác đô thị nhất định phải có lợi cho quy hoạch xây dựng lâu dài của Hoài Khánh, có lợi cho việc đẩy mạnh xây dựng thành thị, có lợi cho sự ổn định lâu dài.

Ba điểm này nghe thì hư vô giống như ai cũng có thể làm được. Nhưng sau đó Hứa Kiều đưa ra một loạt yêu cầu cụ thể, nói rõ bỏ đi mấy người do Phương Hùng Phi lấy danh nghĩa Đảng ủy Ủy ban Xây dựng đề cử, nhất là chức giám đốc và Bí thư đảng ủy không có sự bàn bạc, điều này làm y rất tức giận.

Phương Hùng Phi đang suy nghĩ về thái độ của Hứa Kiều khác với hai lần trước. Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã Vu Văn Lượng cũng có chút kinh ngạc.

Vu Văn Lượng và Phương Hùng Phi có quan hệ khá tốt, cả hai đều là người Vũ Xuyên, còn từng học chung ở trường Đảng.

Vu Văn Lượng vẫn theo mảng xây dựng thành thị, giao thông. Đặng Nhược Hiền sau khi rời khỏi mảng này, Vu Văn Lượng liền đi theo Hứa Kiều. Nhưng y không kính trọng Hứa Kiều bằng Đặng Nhược Hiền. Dù sao Hứa Kiều chỉ là Phó thị trưởng ngoài đảng, nếu như không phải do tính cách độc đoán của Triệu Quốc Đống thì không đến lượt Hứa Kiều phụ trách mảng này.

Cuộc họp kết thúc trong sự khó chịu. Phương Hùng Phi mặc dù vẫn lấy Đảng ủy Ủy ban Xây dựng ra để duy trì ý kiến của mình nhưng không dám cứng rắn như trước.

Phương Hùng Phi cũng biết nếu muốn hoàn toàn xây dựng bộ máy Công ty khai thác đô thị theo ý của mình là không thực thế. Dù là Đảng ủy Ủy ban Xây dựng thực sự đã có biểu quyết cũng có thể bị bác bỏ. Còn không nói bên trong Ủy ban Xây dựng cũng không hoàn toàn đồng ý.

Thời này quan to một bậc đè chết người. Hứa Kiều là người cứng rắn, kiên định, nhược điểm duy nhất là cô ngoài đảng. Mà bây giờ Đảng cộng sản cầm quyền Trung Quốc, đảng quản cán bộ là thiết luật. Ở vấn đề nhân sự Hứa Kiều không có mấy quyền lên tiếng.

Chẳng qua thái độ lần này của Hứa Kiều rất khác, làm người ta phải suy nghĩ.

Phương Hùng Phi có hai Phó chủ nhiệm, Hoàng Minh thì có thái độ không rõ ràng. Người này vốn không hòa hợp với y, hay chống đối y. Nếu không phải y không cho đối phương nắm giữ quá nhiều nghiệp vụ thì người này nhất định sẽ gây chuyện. Bây giờ có lẽ Hoàng Minh muốn ôm chân Hứa Kiều.

Hứa Kiều vừa đi, Vu Văn Lượng cũng đi theo. Chẳng qua Phương Hùng Phi lợi dụng lúc vào Wc đã hẹn Vu Văn Lượng tối đi ăn.

Phương Hùng Phi vốn định gọi Phó chủ nhiệm Tiêu Toàn Lễ và Chánh văn phòng cùng đi, nhưng suy nghĩ mãi y cảm thấy chỉ có một mình mình và Vu Văn Lượng là tốt hơn cả.

- Lão Vu, ông nói Hứa Kiều sao cứ nhằm vào Ủy ban Xây dựng tôi vậy? Công ty khai thác đô thị là đơn vị trực thuộc Ủy ban Xây dựng, ai có thể hiểu được Công ty khai thác đô thị này bằng Ủy ban Xây dựng chúng tôi? Đảng ủy Ủy ban Xây dựng nếu mất quyền nhận, đuổi với nhân sự đơn vị trực thuộc, như vậy còn cần Ủy ban Xây dựng làm gì? Quá đáng, Thị trưởng Đặng trước đâu có như vậy.

Vu Văn Lượng cười cười một tiếng nói:
- Được rồi, anh đừng giả vờ với tôi, tôi còn không biết anh như thế nào sao? Lúc Thị trưởng Đặng quản anh, có thể đến lượt anh kêu gào như vậy không? Thị trưởng Đặng vừa lên tiếng, anh không phải vẫn sẽ dựa theo ý của Thị trưởng Đặng làm sao? Bây giờ đổi sang Thị trưởng Hứa nên anh cảm thấy người ta không trong Đảng nên dễ ức hiếp sao?

Phương Hùng Phi không thèm để ý vì bị Vu Văn Lượng nói như vậy, y cười nói:
- Lão vu, Thị trưởng Đặng quản chúng ta thì không nói, Thị trưởng Đặng biết chừng mực, không nhúng tay vào phạm vi công việc của tôi. Việc cần quản thì Thị trưởng Đặng quản cũng tốt, tôi không thể không phục. Nhưng Hứa Kiều thì sao? Chỉ thích thành tích, làm ra trận thế lớn như vậy, tăng địa vị, nghiệp vụ cho Công ty khai thác đô thị thì tôi cũng vui. Tốt xấu cũng là đơn vị trực thuộc của Ủy ban Xây dựng mà. Nhưng cái này thì hay, đá Ủy ban Xây dựng sang bên, tất cả nghe theo ả, trên đời có lý như vậy sao?

Vu Văn Lượng sa sầm mặt nói:
- Anh nói năng cho cẩn thận. Chỉ có hai chúng ta thì anh có thể nói như vậy, nhưng nếu truyền ra thì anh không yên đâu.

Phương Hùng Phi không sợ:
- Được rồi, anh đừng có thổi phòng họ Triệu lên trời. Chẳng qua ý tốt của anh thì tôi biết. Người dưới mái hiên phải cúi đầu mà. Chẳng qua tôi vẫn phản đối với phương án quy hoạch đô thị của Thị xã, tôi rất nghi ngờ phương án này có thể áp dụng hay không? Họ Triệu dù được bầu thì hắn có thể ở Hoài Khánh mấy năm? Hai năm hả? Phương án này chắc mất năm năm, 10 năm mới áp dụng xong, hừ nói thì ai chẳng nói được, thực hiện đâu có đơn giản thế?

Vu Văn Lượng cảm thấy tâm trạng Phương Hùng Phi không quá đúng. Tên này vốn không phục ai, ỷ vào có quan hệ khá tốt với Bí thư Trần, có quan hệ mật thiết với Lữ Thu Thần nên đôi khi lãnh đạo Thị xã nói không nghe.

Ở Ủy ban Thị xã Phương Hùng Phi chỉ tôn trọng mỗi Thị trưởng Đặng, các Phó thị trưởng khác y không nể mặt. Thêm cả việc cạnh tranh chức Phó thị trưởng thất bại nên trong lòng càng tức, nói chuyện cũng không quá để ý.

Tâm trạng này rất nguy hiểm, bởi vì con người là loài động vật có tình cảm. Dù anh giỏi khống chế nhưng khó tránh khỏi lúc nào đó sẽ lộ ra.

Phương Hùng Phi nói ra như vậy là do hai bên có quan hệ mật thiết, nhưng điều này có nghĩa y sẽ lộ ra trước mặt người có quan hệ mật thiết khác, chẳng lẽ ai cũng sẽ kín mồm được sao?

Hơn nữa chức Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng là rất hiển hách, bình thường cũng tiếp xúc với lãnh đạo các cấp khá nhiều. Những người khác ai đều thông minh, anh mà lộ miệng cái, bọn họ sẽ nhận ra ngay. Nếu ai đó nói một chút với Triệu Quốc Đống thì anh có bản lĩnh hơn nữa cũng khó sống.

- Lão Phương, tôi thấy tâm trạng này của anh không ổn. Phương án quy hoạch đô thị đã được Hội nghị thường vụ Thị ủy thông qua, hội nghị thường trực Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã cũng đã thông qua, bây giờ còn được Bí thư tỉnh ủy tán thành, đây là việc không thể thay đổi. Anh là Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng nếu không chú ý tâm trạng của mình thì sẽ khó khăn đó.

- Tôi biết chừng mực mà. Nói chuyện khác đi, sao Hứa Kiều lại cứng rắn như vậy chứ? Có phải là Thị trưởng Triệu tiếp sức cho ả không?
Phương Hùng Phi vẫn không thèm để ý khiến Vu Văn Lượng không khỏi lắc đầu.

- Anh cũng biết Thị trưởng Hứa nắm rõ quan hệ của hai chúng ta, cho nên rất nhiều lời nói đều để lại một phần. Chẳng qua tôi tin chị ta đã tìm Thị trưởng Triệu. Tôi nghe ý của Thị trưởng Hứa thì Thị trưởng Triệu có lẽ là muốn giao quyền định đoạt thành viên bộ máy Công ty khai thác đô thị cho chị ta chọn. Cho nên tôi nói anh phải biết tình thế, không nên quá căng thẳng với Thị trưởng Hứa. Sau lưng Thị trưởng Hứa còn có Thị trưởng Triệu cơ mà.
Vu Văn Lượng trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Hơn nữa thái độ của Bí thư Trần đã thay đổi. Trước đó Bí thư Trần không quá đồng ý với phương án này, nhưng sau khi Bí thư Ninh đến thị sát, thái độ của Bí thư Trần thay đổi rất nhiều. Tôi đoán Bí thư Ninh nói gì đó. Anh cũng biết Bí thư Ninh cùng Bí thư Trần đã nói chuyện hơn tiếng ở Thất Tinh Quan chứ?

- Không phải chứ?
Phương Hùng Phi run lên. Chỗ dựa lớn nhất của y là Trần Anh Lộc cùng Lữ Thu Thần, mấy ngày hôm trước Lữ Thu Thần còn cùng Trần Anh Lộc đi thị sát công tác bảo vệ môi trường của nội thành. Lữ Thu Thần mặc dù không điểm danh phê bình Triệu Quốc Đống, nhưng ai cũng nghe được ý này. Trần Anh Lộc không nói gì.

- Không phải sao? Tâm tư lãnh đạo anh đoán chính xác thế sao?
Vu Văn Lượng hỏi lại một câu.

Phương Hùng Phi vô thức gật đầu nói:
- Lão Vu, anh biết Thị trưởng Lữ cùng Thị trưởng Triệu có mâu thuẫn. Tuy nói Thị trưởng Triệu thắng ở quy hoạch đô thị, nhưng tôi thấy lúc trước Bí thư Trần không hài lòng mấy với phương án này, có lẽ cân nhắc Triệu Quốc Đống là Thị trưởng, cuối năm còn tuyển cử nên không muốn vì việc này ảnh hưởng toàn cục nên mới chấp nhận. Nhưng khi áp dụng vào thực tế cũng là việc nhiều năm. Tôi nghĩ ý tưởng của lãnh đạo có nhiều ẩn số, hơn nữa trong thực tế cũng sẽ gặp nhiều vấn đề, sao có thể hoàn toàn dựa theo phương án được?

Vu Văn Lượng vội vàng nói:
- Chuyện này anh đừng có mà gây rối. Thị trưởng Triệu là người trọng thể diện, nhất là ở việc lớn như thế này. Anh nếu mà gây chuyện thì xong đó.

- Hừ, yên tâm, chuyện cụ thể không phải do Công ty khai thác đô thị làm sao? Phương án có rồi, tôi trêu hắn làm gì. Chẳng qua tôi cảm thấy người làm việc đừng có quá đáng quá. Anh ăn cá ăn thịt cũng phải cho người bên dưới chén canh chứ?