Lộng Triều

Quyển 11 - Chương 97




Lần này mọi người một lần nữa cảm nhận được tài ăn nói của Hứa Kiều, cũng làm cho các vị Phó thị trưởng thấy được hy vọng to lớn của Triệu Quốc Đống trong quy hoạch đô thị Hoài Khánh.

Trong bản quy hoạch lấy bốn công viên lớn làm trung tâm, đặc biệt là công viên Rừng Rậm. Trong nội thành Hoài Khánh tương lai rất nhiều điểm di tích lịch sử được khai quật, sửa chữa lại, muốn cho Hoài Khánh vốn là thành thị nổi tiếng về lịch sử, văn hóa cấp quốc gia trở thành thương hiệu vàng cho sự phát triển đô thị Hoài Khánh sau này, đồng thời cũng phát triển đô thị xanh, đây là phương hướng chung trong phát triển đô thị của Hoài Khánh.

Mà căn cứ phương án quy hoạch đô thị, trung tâm nội thành sẽ chếch về phía tây bắc khoảng 4km, hoàn toàn thoát ra khỏi lịch sử lưu lại do nội thành Hoài Khánh trước đó lấy năm công ty, nhà máy kia làm trung tâm, khiến cho đô thị trở nên khoa học và có tính liên tục hơn cả.

- Thị trưởng Hứa, xem ra đường đi sau này của chúng ta càng khó khăn hơn. Ngay cả lãnh đạo Thị xã còn có thái độ này, nếu muốn thuyết phục người khác chấp nhận bản quy hoạch của chúng ta sẽ không đơn giản. Sao, chị có thấy áp lực không?
Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng đi chậm bên hồ Liên Diệp.

Hồ Liên Diệp trong bản quy hoạch là trung tâm thuộc công viên Rừng Rậm, nó rộng trên ngàn mẫu, phía tây nam có một khu vực đất ẩm ướt, quanh hồ có nhiều ngọn đồi trông khá uy nghi, chẳng qua những ngọn đồi này cao chỉ tầm chục mét, cao nhất không vượt quá 30 mét. Dọc hồ có không ít cây cối và các bụi rậm.

- Thị trưởng Triệu, áp lực nhất định là có nhưng tôi không bi quan như ngài.
Hứa Kiều mặc bộ đồ thể thao, bên dưới cũng đi giầy thể thao, tất nhiên là để chuẩn bị đi leo núi.
- Lúc trước tôi không phải cũng không chấp nhận ý tưởng của anh sao? Nhưng bây giờ tôi lại là người ủng hộ tuyệt đối quan điểm này. Tôi tự nhận mình là người kiên định, không dễ thay đổi cái nhìn nhưng vẫn có thể bị anh làm cho cảm phục. Tôi cũng không tin khi chúng ta đưa ra các cơ sở khoa học cho bản quy hoạch ra, bọn họ còn không tiếp thu.

- Điều này thì chưa chắc. Thị trưởng Hứa, ánh mắt và lòng dạ cùng những điều đã trải qua của một người sẽ tạo thành nhân sinh quan của anh ta. Cho nên anh ta khi nhìn sự vật phát triển chưa chắc đã nhất trí với chúng ta. Tôi có thể thuyết phục chị cũng không có nghĩa chúng ta có thể thuyết phục người khác. Ở điểm này chị phải chuẩn bị tư tưởng. Chẳng qua một số ít người không thể hiểu cũng không thể ngăn cản bước tiến của chúng ta.

- Ừ, tôi cũng thấy như vậy, nhưng tôi thấy sau đó Thị trưởng Đặng, Thị trưởng Cố cùng An Nhiên thực ra cũng bị lời nói của chúng ta đả động, tôi nghĩ mấy người bọn họ có thể thuyết phục hơi dễ. Trước dễ, sau khó, tranh thủ đối thủ có thể tranh thủ trước, sau đó trở lại công việc khó khăn sau.

Hứa Kiều giơ giơ hai đấm lên nói chuyện đầy khí thế.

- Ừ, Nhược Hiền cùng An Nhiên có lẽ không vấn đề gì mấy. Nhược Hiền cũng đã từng phụ trách mảng xây dựng thành thị. Còn An Nhiên thì tôi nghĩ ánh mắt cũng không kém. Về phần Cố Hiểu Bằng suy nghĩ chính là tài chính có thể chống đỡ hay không. Tôi nghĩ đây chắc cũng không phải vấn đề gì. Chủ yếu là mấy vị kia.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút:
- Lão Tiền cùng Lão Lý chắc dễ làm công tác tư tưởng. Dù trong lúc nhất thời bọn họ chưa hiểu nhưng cũng sẽ không gây trở ngại cho chúng ta. Nhưng Lữ Thu Thần và lão Hứa sợ mất nhiều công sức.

- Đây chính là một quá trình, tôi đã chuẩn bị tư tưởng rồi.
Hứa Kiều gật đầu nói:
- Hoài Khánh chúng ta có hoàn cảnh tự nhiên tốt như vậy, lại có điều kiện thu hút đầu tư, đồng thời cũng có thể cung cấp một nơi nghỉ ngơi và sống tốt cho dân chúng Hoài Khánh, chỉ cần có quan điểm này thì tôi sẽ đối đầu được với tất cả.

Triệu Quốc Đống cười cười. Hứa Kiều là người đã nhận định thì tuyệt đối không quay đầu lại, không đạt mục đích không bỏ qua. Ngay cả hắn ở vài điểm cũng không bằng chị ta. Hứa Kiều được như vậy mặc dù có nguyên nhân là không vào đảng, nhưng cũng có quan hệ mật thiết với tính cách bản thân.

- Ừ, tôi đang suy nghĩ chúng ta có phải đưa ra những cơ sở khoa học khi tạo bản quy hoạch này không? Đồng thời cũng có thể trích dẫn điển hình thành công ở nước ngoài, như vậy cũng có thể làm mọi người dễ dàng hiểu hơn nữa, cũng có thể tăng tính thuyết phục của phương án.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

Mắt Hứa Kiều sáng lên. Đây chính là cách trước đó Triệu Quốc Đống thuyết phục cô. Nếu như hoàn thiện và sửa lại thêm chút nữa, làm cho nó càng thêm phong phú thì có thể giúp những người không hiểu công việc này thừa nhận được. Như vậy cũng dễ dàng được bọn họ ủng hộ.

- Tốt, Thị trưởng Triệu, ý tưởng này rất tốt, tôi lúc trước không phải cũng bị anh dùng cách này thuyết phục sao? Chúng ta có thể sửa lại thành tài liệu, tạo ra một văn bản mang tính hệ thống, làm càng chi tiết càng tốt.
Hứa Kiều vui vẻ nói:
- Chúng ta còn có thể đưa sang cho các đồng chí bên Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Thị xã xem xét và đánh giá, làm cho bọn họ ủng hộ. Ở điểm này tôi thấy một ít đồng chí ở Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân còn nhìn xa hơn lãnh đạo Thị xã.

- Như vậy sẽ khiến công việc của chúng ta làm chắc từng bước. Đây cũng không phải chuyện một hai ngày, một hai năm là thành công. Chủ yếu là nằm ở chỗ bước đi của chúng ta có tính khoa học, chắc chắn. Làm được điểm này thì dù sau này chúng ta không còn đảm nhiệm vị trí bây giờ thì cũng có thể khiến Hoài Khánh đi theo con đường chính xác.

Triệu Quốc Đống dừng lại, trên người đã có chút mồ hôi. Trên trán Hứa Kiều cung xuất hiện mồ hôi, hai người nhìn xuống hồ Liên Diệp bên dưới.

……….

- Bí thư Trần, Triệu Quốc Đống chưa trình phương án quy hoạch đô thị Hoài Khánh chúng ta cho ngài duyệt sao? Hừ, tôi đoán hắn chưa làm. Bây giờ hắn cũng không dám trình phương án quy hoạch này cho ngài bởi vì bản thân hắn cũng không tự tin.
Lữ Thu Thần thở hổn hển vào văn phòng Trần Anh Lộc, mặt mày đầy kích động.

- Bí thư Trần, lần này tôi không xen ân oán, tình cảm cá nhân nào vào. Sau khi ngài nhắc nhở tôi, tôi đã rất nỗ lực dung hòa vào công việc bên Ủy ban, cố gắng thích ứng tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống, tôi tự nhận mình đã làm rất tốt. Nhưng chuyện lần này liên quan đến phương hướng phát triển đô thị của Hoài Khánh chúng ta mấy năm, thậm chí 10 năm sau, liên quan tới lợi ích nhân dân Hoài Khánh nên tôi không thể không đứng ra.

Trần Anh Lộc có chút buồn bực day day trán. Y tự hỏi lúc trước muốn Lữ Thu Thần làm Phó thị trưởng thường trực là có tư tâm, nhưng chủ yếu là do cảm thấy Lữ Thu Thần về phương hướng là tốt, ngoài tính cách cứng rắn một chút ra thì không có tật xấu gì mấy. Nhưng bây giờ xem ra mình đã tính sai.

Thời gian trước thấy Triệu Quốc Đống và Lữ Thu Thần trở nên hòa hợp đôi chút đã làm y hài lòng. Y bảo Phó Thiên đi làm công tác tư tưởng, yêu cầu hai người này phối hợp xem ra đã có chút tác dụng. Vì thế Trần Anh Lộc cũng thay đổi không ít ấn tượng về Phó Thiên. Nhưng bây giờ xem ra bản tính khó dời. Dù là Lữ Thu Thần hay Triệu Quốc Đống đều có sự khác nhau quá lớn. Mà Lữ Thu Thần lại là người luôn cứng rắn, hay nổi giận như thế này đúng là có chút khó làm.

- Thu Thần, anh có gì thì nói ra.
Trần Anh Lộc nhíu mày nói:
- Có đến mức như anh nói không? Quốc Đống không dám đưa tôi xem, nhưng đưa phương án cho các anh xem thì có gì không ổn? Ngay cả bên Ủy ban Thị xã còn chưa thống nhất ý kiến, chẳng lẽ còn đưa ra Hội nghị thường ủy nghiên cứu sao? Tôi thấy Quốc Đống làm như vậy là rất chính xác.

- Không, Bí thư Trần, tôi không có ý này. Tôi nói phương án quy hoạch đô thị của hắn làm quá mức thôi. Nói không khách khí một chút đây là thích công trình mặt mũi, ham công danh, tốn tiền của quần chúng nhân dân, không để ý tới tình hình thực tế của Hoài Khánh chúng ta. Mấy vị Phó thị trưởng khác đều không coi trọng phương án này, không thể chấp nhận phương án này.
Lữ Thu Thần tức giận nói.

- Ồ.
Trần Anh Lộc cũng đã nghe có người nói phương án quy hoạch đô thị của Ủy ban làm ra đã tạo thành tranh cãi khá lớn. Có người khen, có người chê, có người còn nói không đáng một đồng vì đây là xây nhà trên không, không có móng.