Quản lý nhà hàng là một người đàn ông cao gầy, mặc bộ đồ Valentino hợp mốt.
- Có chuyện gì?
Người đàn ông lạnh lùng nói.
- Sếp Lý, hai vị khách này đến thanh toán nhưng quẹt thẻ sai mật khẩu, mời bọn họ trả tiền mặt thì nói phải về lấy ví, chúng tôi nói là muốn đi cùng để tránh bọn họ phải đi một lần nữa nhưng họ không nghe.
Nhân viên đi theo mau mắn nói, nói mấy câu với giọng rõ ràng là nghi ngờ.
Trình Nhược Lâm ở An Đô hai năm cũng có nhiều kiến thức, lập tức cảm nhận được bẫy trong giọng của ả nhân viên. Cô lạnh nhạt nói:
- Cô đúng là biết nói đó, sợ chúng tôi đi thêm lần nữa, cô có ý tốt như vậy sao? Có phải sợ chúng tôi không trả nổi tiền nên bỏ chạy không? Nghi ngờ chúng tôi là kẻ đến lừa ăn, bên trong còn có mấy người, chẳng lẽ còn có thể trốn sao? Các người được tập huấn như thế nào mà lại nghi ngờ khách?
Người đàn ông lập tức hiểu được sự lo lắng của nhân viên thu ngân.
Thời gian trước cũng đã xảy ra chuyện như vậy. Hai người phụ nữ xinh đẹp mang theo một đám người đến ăn tiêu, ăn không ít không nói, còn lấy thuốc xịn, rượu nổi tiếng, cuối cùng mấy người phụ nữ chuồn đi, cuối cùng còn lại mấy người đàn ông uống say ở trong phòng.
Kết quả khi đòi thanh toán thì mấy người đàn ông nói mấy người phụ nữ mời đến bàn việc làm ăn, do hai người phụ nữ kia trả. HỎi tiếp thì lại nói không quen hai người phụ nữ kia mà chỉ là bàn chuyện nên mới tới. Vốn nghĩ đó là người làm ăn lớn, kết quả lại bị lừa. Cái này hay rồi, mấy người đàn ông không muốn thanh toán, cuối cùng phaiir mời công an đến giải quyết. Mấy người đàn ông nguyền rủa một lúc và không đủ tiền thanh toán, nhà hàng tổn thất mấy ngàn tệ.
Sau đó hiệp hội nhà hàng thông báo thời gian này mấy nhà hàng, khảo sát cao cấp ở An Đô đều xuất hiện việc này. Có lẽ đây là đám lừa gạt nên mọi người mới cảnh giác.
Người đàn ông lạnh nhạt nhìn Trình Nhược Lâm và La Băng. Trình Nhược Lâm khoanh tay trước ngực, mắt trợn tròn, người phụ nữ bên cạnh thì có chút lo lắng, vừa nhìn là biết đi theo, không chừng lần đầu làm việc này.
Không biết hai người phụ nữ này nghĩ như thế nào. Về dáng người, khuôn mặt đều đẹp, tìm một ông chủ lớn bao cũng dễ dàng. Vậy mà lại đi làm việc này, đúng là không biết trong đầu hai người phụ nữ này nghĩ như thế nào?
Trong lòng vốn có cảnh giác nên người đàn ông càng lúc càng nghi ngờ Trình Nhược Lâm, chỉ là bây giờ không có chứng cứ nên không thể vu cáo người ta. Chẳng qua y sớm đã ra hiệu cho bảo vệ để bọn họ chú ý đề phòng tên lừa gạt bỏ trốn.
- Thưa hai cô, nếu không hài lòng với thái độ phục vụ của chúng tôi, tôi rất xin lỗi.
Người đàn ông cười cười nhưng lại khiến người ta khó chịu.
- Xin lỗi với thái độ này sao?
Trình Nhược Lâm rất thông minh nên nhận ngay ra vẻ khinh thường phía sau thái độ của đối phương. Cô tức giận nói:
- Gọi chủ nhà hàng gia đây, tôi muốn xem y sao lại có nhân viên như thế này.
- Xin lỗi, chủ nhà hàng không ở đây, có chuyện gì tôi có thể làm chủ.
Người đàn ông càng thêm đắc ý, đối phương càng như vậy càng chứng minh thì càng là chột dạ.
- Tiểu Hoàng, bọn họ ở phòng nào?
- Sếp Lý, bọn họ ở phòng Hoàng Sơn.
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, hai ả này quá to gan, còn chọn phòng đắt nhất nhà hàng, tiêu đều từ trên 1600 tệ, đúng là nghĩ càng nơi nguy hiểm càng an toàn sao?
- Ai phục vụ phòng đó?
- Giám đốc Lý, bọn họ không cần nhân viên phục vụ, nói có chuyện quan trọng cần nói.
Quả nhiên là như vậy, là sợ nhân viên phục vụ thấy mánh khóe. Đám này đúng là chuyên nghiệp.
- Được rồi quý cô, chị thấy như thế này có được không, tôi đi cùng chị, hỏi ý kiến mấy người khách kia, xem bọn họ có ý kiến gì với đồ ăn ở đây.
Người đàn ông nhã nhặn nói.
- Chờ chút.
Trình Nhược Lâm rất tức giận, cô đã nhìn ra đám nhân viên nhà hàng nghĩ mình và La Băng là ai. Lúc trước còn nghĩ bọn họ sợ mình không thanh toán nổi, bây giờ mới biết đối phương coi mình và La Băng là kẻ lừa gạt.
- Quý cô, sao vậy? Chẳng lẽ như vậy không được?
Người đàn ông cười phá lên nói:
- Nếu hai cô có gì thấy không tiện thì có thể nói, nhưng chúng tôi không chào đón hành vi không tốt.
Ngay cả La Băng cũng tức giận vì giọng điệu của đối phương. Mặc dù mình có chút sai lầm nhưng không đến mức bị coi là kẻ lừa đảo chứ? Nhà hàng này ở cấp năm sao, Trình Nhược Lâm càng tức hơn. Là cái gì khiến đám người kia dám coi mình như vậy?
Trình Nhược Lâm đang định phát tiết đột nhiên thấy mặt La Băng hơi đổi, xám xanh lại, nhìn về phía sau cô với vẻ kích động, tức giận, đau đớn, buồn bã. Trình Nhược Lâm chưa bao giờ thấy zz như vậy.
Trình Nhược Lâm quay đầu lại thì thấy một người đàn ông hơn 30 tuổi đi tới. Người này nhìn La Băng với vẻ lạnh nhạt và bất đắc dĩ.
- Xảy ra chuyện gì?
Ngngười này đầy khí thế đi tới, nhưng cảm giác ngạo mạn làm Trình Nhược Lâm không thoải mái.
- Chánh văn phòng La, không có gì, đúng là làm ngài phải bận tâm. Hai quý cô này không nhớ mật mã thẻ chuẩn bị về phòng, tôi đi cùng hai cô ấy.
Người đàn ông họ Lý ân cần cười cười với người kia.
- Không mang đủ tiền sao?
Người đàn ông vừa tới tên là La Duệ. La Duệ nhìn La Băng, cô em gái mình vẫn như vậy, vẫn buồn bã, cao ngạo như mười năm trước. Y có chút đau lòng, em gái mình vẫn bướng bỉnh như vậy, lúc đầu mình đã tìm mọi cách nói rõ với nó, nó vẫn không nghe cuối cùng mới bị suy sụp.
- Bao tiền, tôi trả.
- Chánh văn phòng La, ngài biết bọn họ?
Quản lý nhà hàng có chút giật mình và lén nhìn hai người Trình Nhược Lâm:
- Ba ngàn sáu.
La Duệ nhíu mày, bảo sao người ta coi bọn họ là kẻ lừa gạt. Tiêu nhiều như vậy mà không có tiền trả.
- Không có gì, ghi là tôi thanh toán.
La Duệ lạnh nhạt nói.
Trình Nhược Lâm nhìn La Duệ mà có chút khó chịu. Y nghĩ mình là ai chứ, nghĩ mình và Băng tỷ là người đến nhà hàng năm sao ăn quịt sao? Ôi, còn hào phóng quá, ghi y thanh toán sao? Nhưng Trình Nhược Lâm đang tức giận. Trình Nhược Lâm chưa bao giờ chịu khinh thường như vậy nên cô không nhịn được.
- Này, anh là ai? Ai cần anh trả tiền? Nhìn xem nào, anh nghĩ mình là đáng cứu thế sao? Sao, đừng dùng ánh mắt đó nhìn chúng tôi, chúng tôi tiêu thì chúng tôi trả, cần anh đến ra vẻ sao?
Trình Nhược Lâm nói rất sắc bén. Nhất là thấy vẻ mặt của La Băng, mặc dù cô không rõ nguyên nhân nhưng thấy vẻ kiêu căng của đối phương thì đúng là rất phản cảm.
La Duệ có chút tức giận với cô gái không biết nói lý này. Mình nể mặt em gái mới giải vây giúp, ả này lại nói khó nghe như vậy.
- Thưa cô, tôi đúng là lần đầu nếm thử cảm giác chó cắn Lã Động Tân. Ha ha, các người có thể trả vậy tự trả đi, đừng đứng đây cho mất mặt.
La Duệ tức giận chuyển cười, y nhìn mấy vị khách đi bên kia rồi nói:
- Đây là nhà hàng ngoại giao, đừng để mất mặt người Trung Quốc.
- Ồ, lớn lối nhỉ, tôi lần đầu nghe tôi đi tiêu tiền mà làm người mất mặt. Tôi thật ra muốn xem là vị lãnh đạo Trung Quốc nào có thể làm nhục cm như vậy?
Triệu Quốc Đống lúc này đã đi tới.
- Không phải là cầm nhầm thẻ sao, vậy là đến vấn đề chính trị Trung Quốc đó.