- Tôi đi thế nào bây giờ? Anh đã xé hỏng váy của tôi rồi thì tôi sao dám ra ngoài gặp người khác?
Cao Thiền vừa nói xong thì mới cảm thấy lời này có phần mập mờ nên mặt lập tức đỏ bừng lên.
Triệu Quốc Đống thì lại không chú ý nhiều như vậy, hắn chỉ cảm giác sao mình lại xui xẻo vậy, ngay cả đi đường mà cũng có thể đụng phải người khác mà đã thế lại còn là người mà hắn tuyệt đối không muốn tiếp xúc.
Chẳng qua váy của đối phương bị như vậy đúng là do tay chân mình vụng về, chất liệu cái váy lại cũng không quá chắc, chỉ vừa mới kéo một cái mà đã bị toạc thành hai nửa!
Triệu Quốc Đống liếc nhìn theo bản năng, một nửa cái váy của cô gái bị rách toạc khiến gần nửa bên mông và đùi đều lộ ra cả ngoài, tuy Cao Thiền đã cố sức che lại nhưng do khác biệt về góc nhìn nên cô cũng không phát hiện ra nửa mông trái của mình lại lọt vào mắt Triệu Quốc Đống.
- Tôi sẽ lái xe tới dưới lầu rồi cô lên thẳng xe luôn, tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện kiểm tra và tiện thể tìm một cửa hàng quần áo mua cho cô một cái váy khác, thế nào?
Dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, Triệu Quốc Đống cũng không thoát được trách nhiệm nên phải giải quyết, chứ nếu còn dây dưa ở chỗ này rồi bị người khác thấy thì sẽ khó ăn khó nói, nhất là nếu để cho Cao Chí Minh thấy thì có khi lại cho rằng mình quấy rối con gái hắn thì toi!
Cao Thiền cũng hiểu chỉ còn cách như vậy, hơn nữa đầu gối cũng đang rất đau nên liền gật đầu đáp ứng.
Triệu Quốc Đống lái xe đến dưới lầu một cách lén lút, ngó trước ngó sau thấy chung quanh không có người liền lao vút xuống xe đỡ Cao Thiền đang khập khiễng núp sau cánh cửa lên xe. Sau đó hắn đạp ga hết cỡ thoát khỏi hiện trường, tất cả động tác đều nhanh nhẹn giống như kẻ trộm, phản ứng linh hoạt giống như hồi còn ở đồn công an năm nào.
Tìm kiếm trên đường An Đô hồi lâu mới tìm được một cửa hàng trang phục nhưng chân Cao Thiền vô cùng đau đớn nên Triệu Quốc Đống đành phải mua một cái váy rồi để Cao Thiền thay ngay trên xe.
Mặc dù không gian trong xe cũng lớn nhưng Triệu Quốc Đống sao dám ngồi trong xe, sau khi Cao Thiền thay váy xong thì mới tìm đi một bệnh viện ven đường, dắt díu Cao Thiền khập khiễng vào chụp X-quang, cũng may là xương cốt không bị sao cả mà chỉ bị thương ngoài da và cơ, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được.
- Không muốn về nhà? Không muốn về thì cô định đi đâu?
Triệu Quốc Đống nhíu mày cảnh giác, cô bé này muốn làm gì?
- Thời tiết nóng bức như vậy mà về nhà thì chỉ có ngồi xem tv sao?
Cao Thiền nói với vẻ chán ngán:
- Không phải đều do anh sao, nếu tôi không bị thương thì tôi còn đi bơi được, giờ tôi làm sao bây giờ? Chỉ có thể ngồi ở nhà, ngay cả tắm cũng không xong!
Triệu Quốc Đống không biết nên khóc hay cười, cô gái này hình như cứ dính vào mình, mình với cô bé này cũng chưa quen thân lắm, mình cũng còn có chuyện, nhưng nếu bỏ lại đối phương trong tình cảnh này thì không được, nói cho cùng thì người ta bị thương cũng là do mình mà.
- Vậy cô muốn đi tới chỗ nào? Tôi đưa cô đi, tôi còn có chuyện nên không có nhiều thời gian ở bên cô được.
Triệu Quốc Đống gãi gãi đầu.
- Ơ, tôi biết anh là phó thị trưởng, là người bận rộn, được rồi, anh cứ vứt tôi ở chỗ này đi, tự tôi đi được!
Sắc mặt Cao Thiền lập tức trở nên lạnh lẽo.
Triệu Quốc Đống thở dài một hơi, biết rõ chuyện này mình phải giải quyết dứt điểm rồi, sao mình lại có duyên với người nhà Đường Cẩn như vậy? Đến Tĩnh Huyện nghiên cứu mà cũng gặp phải chuyện như vậy, đến ban tổ chức cán bộ một chuyến mà cũng va chạm khiến cô gái này bị thương, đây chẳng lẽ là thiên ý?
..............
Cao Thiền đưa mắt nhìn xung quanh, Triệu Quốc Đống đang đứng ở một góc gọi điện thoại, cô liếc nhìn thì thấy thần sắc đối phương dường như rất nghiêm túc, chắc là đối phương thực sự có chính sự.
Người này vốn là người yêu cũ của chị họ mình, chẳng trách mình thấy quen mặt, về đến nhà ngẫm nghĩ hồi lâu mãi cho đến khi Đổng Uy đi cảm tạ tên này thì mới mơ hồ cảm giác được hắn chính là người yêu trước kia của bà chị họ mình.
Chẳng qua đây là chuyện sáu, bảy năm trước, lúc ấy mình mới vừa vào trường cao trung nên chẳng biết gì cả, lúc đó chỉ cảm thấy chị họ của mình hình như khá hạnh phúc chứ cũng chưa từng gặp người này. Rồi đến một ngày nhìn thấy một tá áo mưa giấu dưới giường trong phòng ngủ chị họ mình thì cô khiếp sợ hồi lâu, đến lúc đó cô mới biết chị họ mình cùng với người này đã sớm làm cái chuyện abcxyz kia.
Thế nhưng về sau lại cũng không nghe thấy chị họ mình đề cập tới người này nữa, giống như người này chưa từng xuất hiện trên đời này vậy, lúc ấy mình có hỏi thì bà chị họ chỉ thản nhiên nói là chia tay, còn hỏi mẹ thì mẹ cũng ấp úng không muốn nói nhiều nên mình cũng rất kỳ quái, chị họ mình và người đàn ông này cũng đã từng làm chuyện đó thì sao còn có thể chia tay?
Song Cao Thiền biết đời sống tình cảm của chị họ mình sau này cũng không quá thuận lợi, mấy đối tượng tiếp xúc sau này thì cũng chỉ thấy mặt một vài lần rồi không thấy tới nữa. Hai năm gần đây bà chị này chỉ chuyên tâm vào công tác, hiện giờ đã là phó phòng quản lý cư trú ở phân cục Thiên Hà, nghe nói sắp tới sẽ có khả năng được đề bạt làm trưởng phòng, trở thành trưởng phòng trẻ tuổi nhất phân cục Thiên Hà.
Cao Thiền vẫn rất hoài nghi giữa chị họ mình và người yêu cũ có ẩn tình gì hay không, nhưng chị họ lại không muốn nói nhiều, còn mẹ cô thì mấy lần hỏi nhiều đến phát cáu, giống như là có cảm giác chột dạ, nhụt chí, còn thái độ của bố cô thì lại bình thản, chỉ có đôi lúc là thở dài nhưng cũng không nói gì cả mà chỉ bảo rằng chị họ cô và đối phương không có duyên, mà bây giờ người kia tiền đồ vô lượng. Điều này làm cho cô thấy rất tò mò.
Chỉ có điều sau đó cô lên học cấp ba thì áp lực càng lúc càng lớn, rồi sau khi lên đại học thì chị họ cô cũng thoát khỏi ám ảnh và làm rất xuất sắc trong công tác, chuyện xưa dần dần phai nhạt, không ngờ mình lại gặp mặt người đàn ông đó trong tình cảnh này.
Chuyện của Đổng Uy cuối cùng cũng được giải quyết tốt đẹp, bố của Đổng Uy lại trở lại cương vị một lần nữa, mà phòng giáo dục huyện cũng đồng ý sang năm đưa ra một chỉ tiêu giải quyết việc của bố mẹ cô, về vấn đề tạm giam của công an thì hình như là công an chủ động hủy bỏ, đương nhiên nhà Đổng Uy cũng thôi yêu cầu đòi truy tố bồi thường.
Người đàn ông này nói lời giữ lời, làm tròn lời hứa của mình, điều này làm cho cả nhà Đổng Uy đều cảm động đến rơi nước mắt vì vị phó thị trưởng cao quý này, điều này làm cho Cao Thiền khó chịu. Đầu năm nay tv chiếu phim Bao Thanh Thiên nên cô cảm thấy nhà Đổng Uy coi tên họ Triệu này giống như Bao Thanh Thiên vậy.
Đến khi Triệu Quốc Đống trở lại chỗ ngồi và ngồi xuống thì Cao Thiền mới như từ trong mộng tỉnh lại.
- Hình như anh thật sự rất bận?
- Cũng có chút chuyện, còn vài ngày nữa là sẽ khai mạc Hội chợ thương mại nên có một số việc phải thu xếp cho tốt.
Triệu Quốc Đống trả lời một cách cẩn thận, miệng lưỡi nha đầu này rất là sắc bén, chỉ hơi không chú ý một tí là sẽ bị cô móc, xỏ ngay.
- Anh thực sự mà vội thì cứ đi đi, không cần phải quản tôi.
Cao Thiền liếc nhìn đối phương một cái rồi cười ảm đạm.
Triệu Quốc Đống lại càng cảnh giác, cười xòa:
- Cũng thu xếp xong cả rồi, thật xấu hổ khi hôm nay đã biến cô thành như vậy, sẽ không thành sẹo đó chứ?
- Sẹo cái gì? Đùi chỉ bị tổn thương chút ít.
Mặt Cao Thiền hơi đỏ.
- Ha ha, phụ nữ hiện nay đều rất chú ý tới điều này, nếu để lại sẹo thì chẳng phải là tiếc nuối sao?
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói, hắn phát hiện tâm tư cô bé này không chuyên chú, ánh mắt nhìn mình lúc này khác hẳn với lúc trước, luôn luôn có vẻ quái dị như có như không, trông cứ như muốn nhìn thấu cái gì đó của mình vậy. Triệu Quốc Đống khá mẫn cảm với cái này, đoán chừng có khi cô gái này đã nhận ra được điều gì đó, chỉ có điều không biết là cô bé này biết được mình từ đâu, là từ chỗ Đường Cẩn hay là Cao Chí Minh và Đường Linh?
Cao Thiền cũng nhận thấy hình như Triệu Quốc Đống đang quan sát mình một cách cẩn thận nên mặt đỏ bừng lên. Triệu Quốc Đống càng khẳng định phán đoán của mình, hắn còn có ý nghĩ rằng hôm nay đối phương giằng co với mình chỉ là cái cớ. Đủ loại hình ảnh ngày xưa như từ từ hiện lên trong lòng, chỉ có điều chuyện cũ là hồi ức chứ không có khả năng trở lại như trước được.
- Cao Thiền, cô biết cái gì?
Triệu Quốc Đống đột nhiên đặt câu hỏi khiến Cao Thiền cả kinh đứng bật dậy khiến vết đau phát tác khiến cô bật thốt:
- Ối!
Một tiếng rồi ngả lệch sang một bên. Triệu Quốc Đống hoảng sợ vội vàng đứng dậy đỡ lấy vòng eo và đầu vai đối phương, khí chất thanh tân đầy sức sống có phần mê hoặc của người thiếu nữ trong nháy mắt cũng truyền tới mũi Triệu Quốc Đống.
Dìu Cao Thiền ngồi xuống xong Triệu Quốc Đống hít một hơi thật sâu rồi trở lại vị trí của mình, nói dửng dưng:
- Cô không cần che dấu gì cả, tôi biết cô, hình như cô cũng biết tôi.
- Anh biết tôi từ lúc nào?
Mặt Cao Thiền đỏ ửng, tình cảm của người thiếu nữ lúc này đang nở rộ, đôi đồng tử đen láy lúc nhắm lúc mở, môi thắm mày ngài đến mê người.
- Ừ, chính là đêm hôm đó, sau khi cô đi rồi nghĩ hình như đã gặp qua cô ở chỗ nào rồi, về sau mới nhớ ra đã thấy cô trong album ảnh của Đường Cẩn, có điều khi đó cô vẫn chỉ là một cô bé con.
Triệu Quốc Đống có phần cảm khái không nói lên lời, có một số việc không phải muốn quên là có thể quên được, mỗi một nét bút, nét họa giống như một lưỡi đao khắc sâu trong tim, cốt tủy.
Cao Thiền cũng rất mẫn cảm, cô cảm thấy được sự bối rối và đau xót của Triệu Quốc Đống trong giây phút này nên liền hỏi ngay:
- Vậy tại sao anh lại phải rời xa chị của tôi?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Cao Thiền một chút, nhìn thấy đối phương không giống như đang giả bộ thì mới cười khổ nói:
- Vấn đề này thì cô nên hỏi chị họ của cô mới đúng.
- Biểu tỉnh của anh và chị họ tôi đều giống nhau, đều là cười cay đắng và không chịu kể.
Cao Thiền càng thấy tò mò:
- Tôi biết lúc ấy anh và chị họ tôi gần như là sẽ bàn tới chuyện cưới xin rồi, chị họ tôi cũng yêu anh đến chết đi sống lại, cuối tuần nào cũng đều muốn ở bên anh, vậy vì sao anh lại rời bỏ chị họ tôi?
- Yêu đến chết đi sống lại?
Triệu Quốc Đống ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nước sống xanh biếc, cành lá bên sông khẽ lay động, tình cảnh bên bờ sông Ninh Giang dưới ánh trăng xưa kịp...hắn lắc đầu vô thức:
- Chuyện cũ như mây khói, tình này chỉ có thể trở thành hồi ức.
Cho dù Cao Thiền truy hỏi như thế nào thì Triệu Quốc Đống đều không trả lời thẳng vấn đề của đối phương, chuyện quá khứ đã qua thì cứ để nó qua, hắn không muốn sẽ phát sinh ra cơn sóng nào, tình cảm của mình cũng đã đủ phức tạp rồi, mà hết thảy những điều này đều không rời khỏi đoạn cảm tình với Đường Cẩn.
Chẳng qua nghe được tình hình hiện tại của Đường Cẩn từ miệng Cao Thiền thì lại khiến trong lòng Triệu Quốc Đống khẽ run lên, trưởng phòng quản lý cư trú, lại độc thân, chẳng lẽ người phụ nữ nào từng quấn quýt với mình thì đều thích độc thân sao? Triệu Quốc Đống không tin mình có sức hấp dẫn lớn như thế, nhưng hắn có phần kinh ngạc và xấu hổ khi phát hiện rằng sâu trong nội tâm của mình lại có chút đắc ý và vui sướng khi biết được tin tức này. Điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì sự thấp hèn của mình.