Lộng Triều

Quyển 11 - Chương 47




Trần Anh Lộc đến rất nhanh, y gần như là giục lái xe chạy thẳng tới đây.

Chuyện có quy mô lớn như vậy, Trần Anh Lộc là Bí thư nhất định có trách nhiệm chính trị, phải nhanh chóng giải quyết được vấn đề trước khi nó xấu hơn nữa, đó là đường ra duy nhất.

Trần Anh Lộc phải thầm than Hà Chiếu Thành quá may mắn. Trên tỉnh tổ chức cho Bí thư, Chủ tịch các thành phố, Thị xã đi khảo sát khu vực duyên hải, Trần Anh Lộc không đi để Hà Chiếu Thành đi. Bây giờ mình gặp chuyện có thể ảnh hưởng tới vận mệnh chính trị.

Cùng chạy tới với Trần Anh Lộc còn có Thường vụ tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy chính pháp Đinh Sâm. Y nhận lệnh của Ứng Đông Lưu đến chỉ huy việc này. Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hồ Liêm cũng đang trên đường đến Hoài Khánh.

Chuyện đã báo cáo lên Tỉnh Ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, sự kiện quần thể quy mô lớn như vậy là lần đầu xuất hiện trong lịch sử của tỉnh An Nguyên. Nếu xử lý không tốt sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng tới cục diện chính trị của tỉnh An Nguyên.

Dù là Ninh Pháp hay Ứng Đông Lưu đều rất chú ý tới việc này. Sau khi Đinh Sâm đi, Ninh Pháp vẫn lo lắng nên Hồ Liêm được phái tới.

Đinh Sâm và Trần Anh Lộc tới nơi, Triệu Quốc Đống, Lý Trường Giang cùng Đàm Lập Phong, Lưu Liên Xương về cơ bản đã thống nhất ý kiến. Lúc này mọi người phải vứt mọi hiềm khích sang bên. Nếu xảy ra chuyện thì mọi người ở đây đều không có kết quả tốt. Lưu Liên Xương là Bí thư Đảng ủy chính pháp càng lo hơn.

- Các anh có nắm chắc không?
Đinh Sâm nhìn Triệu Quốc Đống rồi lại nhìn sang Lưu Liên Xương. Triệu Quốc Đống thì Đinh Sâm không quá quen, chỉ biết người này có năng lực, năm ngoái là anh hùng, làm kinh tế cũng giỏi, cũng bị Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy điều tra, được Bí thư Ninh coi trọng.

Lưu Liên Xương nhìn Triệu Quốc Đống rồi do dự một chút nói:
- Chúng tôi đã bàn, Trương Chí Viễn là người có uy tín cao trong Trương gia, chẳng qua y từ chức Phó Trưởng phòng tài chính chuyển sang làm Phó chủ nhiệm Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân huyện nên vẫn có ý kiến. Tôi lo y chẳng những không phát huy tác dụng mà còn phản tác dụng.

- Nếu là như vậy sao còn để y ra mặt?
Đinh Sâm lớn tiếng nói:
- Chẳng lẽ huyện Tĩnh to như vậy mà không tìm được người đi đối mặt với quần chúng? Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện Tĩnh đâu?

- Bí thư huyện ủy La Diệu Tổ còn đang cùng một ít nhân viên vận động quần chúng, Chủ tịch huyện Võ Tử Sam lúc trước đã ba lần nói chuyện với người nhà nạn nhân, bị bọn họ mắng chửi và bao vây, bây giờ vẫn trong trụ sở Chính quyền xã.
Lý Trường Giang vội vàng nói:
- Xã Mã Truân bởi vì xa xôi, nằm ở giao giới của Hoài Khánh và Lam Sơn, đi về phía đông nam gần 10km là huyện Hợp Ngân – Lam Sơn, kinh tế khá lạc hậu nên công tác của Chính quyền xã không tốt mà xảy ra chuyện.

- Tôi lúc này không muốn nghe các anh kiểm điểm, chuyện này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cục diện chính trị của tỉnh. Tháng sáu Hội chợ thương mại lần thứ 4 của khu vực trung tây sẽ tổ chức ở An Đô, đây là hoạt động quan trọng nhất của tỉnh trong năm, tuyệt đối không thể có gì ảnh hưởng tới. Cho nên tôi được Bí thư Ninh cùng Chủ tịch Ứng ủy thác, cần phải nhanh chóng giải quyết ảnh hưởng không tốt.

Đinh Sâm lạnh lùng nhìn Trần Anh Lộc, Đàm Lập Phong, cuối cùng nhìn Lưu Liên Xương:
- Lão Lưu, anh nói Trương Chí Viễn không đáng tin, vậy anh có đề nghị gì không?

- Thị trưởng Triệu đề nghị để quản lý hạng mục của Công ty xây dựng mà chồng người chết tới khuyên bảo, đồng thời do lãnh đạo chính quyền ra mặt tiếp xúc, ngoài ra chúng tôi có thể đốc thúc người không liên quan rời đi.
Lưu Liên Xương đang rất lo lắng, y khôn khéo đẩy trách nhiệm sang người Triệu Quốc Đống. Dù sao cũng là ý kiến của Triệu Quốc Đống, y không nói sai mà.

- Ồ, Quốc Đống, cậu cảm thấy chủ thầu xây dựng kia có thể nói được sao? Cậu có chắc không?
Đinh Sâm nói chuyện với Triệu Quốc Đống thì khách khí hơn chút nhưng vẫn đầy nghi ngờ. Y nghe ra Thị xã có vẻ không muốn để lãnh đạo huyện Tĩnh ra mặt, trong này nhất định có vấn đề.

- Bí thư Đinh, chuyện này sao dám nói chắc chắn. Tôi đã gọi điện cho người quản lý kia, đối phương nói sẽ phối hợp với chính quyền mà khuyên nhân viên của mình, bây giờ đang tới. Còn nắm chắc hay không thì tôi không rõ, người quản lý nói mình mặc dù có tác dụng nhưng tôi cũng không quá yên tâm vì chưa tiếp xúc.
Triệu Quốc Đống cười khổ nói:
- Bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể làm như vậy, dân chúng ở hiện trường rất bất mãn với lãnh đạo huyện. Tôi vừa nãy đã bàn với Bí thư Đàm, Bí thư Lưu cùng với Thị trưởng Lý, lãnh đạo huyện bây giờ ra mặt sợ không có hiệu quả mấy, chỉ có lãnh đạo Thị xã ra mặt thì còn đỡ.

Đinh Sâm nhìn Trần Anh Lộc. Trần Anh Lộc hơi nhíu mày, nếu Hà Chiếu Thành ở đây thì Hà Chiếu Thành ra mặt là thích hợp nhất. Y là Bí thư Thị ủy ra mặt nói chuyện với quần chúng là không thích hợp, nếu như nói chuyện không tốt sẽ không có đường lui.

Đàm Lập Phong thì ăn nói hơi kém. Lưu Liên Xương thì có thể nhưng thân phận của Bí thư Đảng ủy chính pháp hơi mẫn cảm. Triệu Quốc Đống thật ra đủ điều kiện nhưng còn quá trẻ nên khó khiến quần chúng tin tưởng.

Có lẽ chỉ Lý Trường Giang là thích hợp. Y làm Bí thư huyện ủy huyện Tĩnh nhiều năm, không ít người biết y. Nhưng lại có không ít người biết y đã lên làm Cục trưởng Cục Công an Thị xã, thân phận này lộ ra trong hcaa này thì dễ khiến quần chúng phản cảm.

Trần Anh Lộc đang do dự, Triệu Quốc Đống đã lên tiếng:
- Bí thư Trần, tôi thấy tôi đi là thích hợp nhất. Chuyện này không thể kéo dài. Chúng tôi vừa bàn thì thấy mấy người ở trước cửa trụ sở đang rất kích động, cứ kéo sẽ xảy ra chuyện. Bọn họ nhất định cũng biết bây giờ là thời cơ tốt nhất để uy hiếp Đảng ủy, chính quyền, nếu chúng ta không chủ động tiếp xúc thì sợ bọn họ mà kích động được quần chúng thì sẽ không thể khống chế được bọn họ.

Triệu Quốc Đống nói làm Đinh Sâm và Trần Anh Lộc đều giật mình. Triệu Quốc Đống nói có lý, dân chúng dễ bị kích động, mà khi mấy bình tĩnh thì anh muốn bọn họ bình tĩnh lại là rất khó khăn.

- Được rồi lão Trần, tôi thấy để Quốc Đống đi giải quyết.
Đinh Sâm trầm giọng nói:
- Cậu định bao giờ đi.

- Ừ, chờ người quản lý kia tới, tôi và y sẽ đi. Bên này còn mời Bí thư Lưu cùng Thị trưởng Lý lập tức an bài cán bộ xã, thôn và một số nhân viên cảnh sát mặc quần áo bình thường đi theo, yêu cầu người không có quan hệ về nhà.

Lúc này Triệu Quốc Đống không cần khách khí, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bí thư Đinh, Bí thư Trần, tôi đoán nhất định phải bồi thường. Nạn nhân uống thuốc sâu tự tử, xã có thể nói là không có trách nhiệm, nhưng nguyên nhân của việc là do thu thuế nên sẽ có vấn đề. Chính quyền nếu đáp ứng bồi thường có nghĩa chính quyền có trách nhiệm, cho nên tôi đề nghị không thể nói là bồi thường, nhưng có thể từ góc độ nhân đạo mà trợ cấp cho nhà nạn nhân.

Đinh Sâm và Trần Anh Lộc đều gật đầu khen ngợi. Trần Anh Lộc nói:
- Có thể, tôi đồng ý với ý kiến của cậu, tất cả do cậu căn cứ tình hình thực tế mà quyết định.

- Quốc Đống, cậu phải nắm chắc tình hình, tôi sẽ lập tức báo cáo với Bí thư Ninh cùng Chủ tịch Ứng về ý kiến này.

Đinh Sâm lạnh nhạt nhìn sang Lưu Liên Xương. Lúc này mà đối phương không dám chủ động đứng ra đối mặt với quần chúng, vậy có đáng được làm Bí thư Đảng ủy chính pháp không?

Người quản lý công trình xây dựng tên Hoàng Dũng, y còn mang theo hai người. Triệu Quốc Đống cũng không ngờ người này còn biết mình, lại có ấn tượng sâu về mình. điều này làm hắn có chút kinh ngạc, chẳng qua hắn cũng không tiện hỏi nhiều mà chỉ nói chuyện vài câu. Đối phương cũng tỏ vẻ nhất định sẽ phối hợp với Triệu Quốc Đống.

Người trước cửa trụ sở Chính quyền xã thấy bên này biến hoá, nhất là cán bộ xã, thôn và cảnh sát mặc quần áo bình thường đã cho thấy thân phận, yêu cầu nhân viên không liên quan rời đi, đám người bắt đầu xôn xao. Nhất là 40 người ở giữa liền có hành động. Triệu Quốc Đống cũng biết đã đến lúc mình ra mặt.

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi vung tay lên và mang theo Hoàng Dũng cùng hai nhân viên tiến vào, ngoài ra còn có bốn chính sách của Cục Công an Trường Xuyên mặc thường phục, một Phó chủ tịch xã và một Phó chủ tịch huyện trực tiếp đi vào giữa.