Lô Vệ Hồng nhướng mày nói:
- Quốc Đống, kẻ sĩ ba ngày đã khác, làm việc chính là cần sự hào sảng như vậy. Khu công nghệ cao An Đô đạt được hạng mục này không đáng gì, duy trì liên tục mới là quan trọng nhất. Tôi rất muốn bên Hoài Khánh tăng cường liên lạc với Khu Khai Phát công nghệ cao An Đô, hai bên bắt tay hợp tác cùng có lợi.
- Cảm ơn Bí thư Lô đã chiếu cố. Tôi về sẽ nói lại với Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà. Lão lãnh đạo nếu có cơ hội cũng mời đến Hoài Khánh làm khách. Tôi không dám thay mặt Thị ủy, Ủy ban Hoài Khánh nhưng có thể lấy danh nghĩa cá nhân mời.
Triệu Quốc Đống cũng biết có những lời nên nói rồi thôi. Lúc này Lô Vệ Hồng khá bận, có thể rút thời gian ra nói chuyện với mình đã là nể mặt. Hắn cũng cảm thấy Lô Vệ Hồng không phải đến để ra vẻ, đối phương chỉ là đến nói lời thực tâm mà thôi. Vì thế Triệu Quốc Đống thấy Lô Vệ Hồng còn thật lòng hơn Diêu Văn Trí.
- Được, tôi đã lâu không sang Hoài Khánh, sang năm nhất định sẽ tới thăm.
Lô Vệ Hồng xua tay nói. Y đột nhiên nghĩ đến gì dó:
- Quốc Đống, sắp tết rồi, tới lúc đó tôi gọi lão Mao, lão Lương và Tiểu Cù lên, mọi người tụ tập một chút. Giang Khẩu bây giờ phát triển rất tốt. Cậu và Tiểu Cù lúc ấy cũng đã hợp tác tốt ở Khu Khai Phát Giang Khẩu mà.
Triệu Quốc Đống run lên. Tối qua hắn còn cùng Cù Vận Bạch đại chiến vài hiệp, quan hệ của hai người mặc dù người ngoài không biết nhưng chuyện Cù Vận Bạch vẫn độc thân khiến không ít người chú ý. Nhất là Mao Đạo Lâm vẫn luôn giúp đỡ Cù Vận Bạch, nhiều lần muốn giới thiệu bạn trai cho cô nhưng cô đều từ chối. Điều này làm Mao Đạo Lâm có chút ngạc nhiên. Nếu thật sự ngồi cùng Mao Đạo Lâm, Lương Kiến Hoằng thì đúng là Triệu Quốc Đống sợ sẽ lộ.
Chẳng qua hắn không dám lộ suy nghĩ của mình ra.
- Bí thư Lô đã nói thì tôi sao dám không nghe. Đến lúc đó Bí thư Lô báo tôi một tiếng, tôi sẽ liên lạc với bọn họ.
- Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó tôi gọi cho cậu, chúng ta ngồi với nhau. Tiểu Hàn nhớ phải đến đó, coi như là khách mời đi.
Lô Vệ Hồng nhìn Hàn Đông rồi nói.
- Được, chỉ cần Bí thư Lô gọi thì tôi nhất định sẽ tới.
Hàn Đông lập tức đồng ý.
Triệu Quốc Đống có chút đau đầu. Cù Vận Bạch mà đến, Hàn Đông cũng đến, với sự nhạy cảm của hai cô không chừng sẽ nhìn ra vấn đề. Hàn Đông còn đỡ dù sao hắn và cô không có gì. Nhưng Cù Vận Bạch thì hắn ở bên cô nhiều năm giống heejt vợ chồng, trực giác của phụ nữ lại rất nhạy bén, nếu Hàn Đông biết thì sao?
Chuyện này làm Triệu Quốc Đống không yên tâm. Lô Vệ Hồng là người nói được làm được. Nếu y đã gọi mọi người thì Triệu Quốc Đống không thể bảo Cù Vận Bạch ở nhà. Mà Hàn Đông đã đồng ý thì nhất định sẽ tham gia mà.
Sau khi Lô Vệ Hồng rời đi, Triệu Quốc Đống liền hỏi qua Hàn Đông về chuyện của Mao Đạo Lâm.
Mao Đạo Lâm bây giờ đã làm Phó trưởng ban thư ký kiêm Chánh văn phòng Thị ủy An Đô, coi như tiến thêm một bước. Y mặc dù không có thân phận Thường vụ thị ủy nhưng cũng ngồi trên vị trí nóng bỏng. Hơn nữa nghe nói y được Bí thư Thị ủy Miêu Chấn Trung hài lòng, cũng do Miêu Chấn Trung tự điểm danh Mao Đạo Lâm lên chức vụ đó. Có lẽ chức Phó thị trưởng thậm chí Thường vụ thị ủy cũng không quá khó khăn với Mao Đạo Lâm.
Bữa tiệc cuối cùng đã kết thúc, Nhâm Vi Phong cũng đã tới nói chuyện với Triệu Quốc Đống một phen. Hàn Đông biết ý rời đi, chẳng qua trước khi đi cô nhìn hắn với ánh mắt không cho hắn chạy. Xem ra chiều nay phải đi với cô rồi.
Nhâm Vi Phong cũng giới thiệu qua về tình hình chuẩn bị xây dựng của Quốc tế Hoa Tâm. Trong đó Nhâm Vi Phong cũng nói về việc trước khi Quốc tế Hoa Tâm ký kết đã nói chuyện với lãnh đạo chủ yếu của tỉnh. Khi đó Trương Dật Kinh, Dư Hoa Niên cùng Vương Dương nói chuyện với Bí thư và chủ tịch tỉnh đã hết lời khen ngợi Triệu Quốc Đống, nói Triệu Quốc Đống là cán bộ có tầm nhìn chiến lược hiếm có, hiểu sâu sắc về tương lai và sự phát triển của lĩnh vực hệ thống mạch điện, hơn nữa cũng đưa ra ý kiến đáng giá cho Quốc tế Hoa Tâm.
Ba người đều nói rất kinh ngạc khi thấy cán bộ nội địa có nhìn xa trông rộng như vậy.
Đến khi Nhâm Vi Phong rời đi, Triệu Quốc Đống vẫn còn suy nghĩ hàm nghĩa của câu chuyện này. Nhâm Vi Phong đặc biệt tới nói cho hắn đã là ẩn giấu điều gì đó. Đúng thế, lãnh đạo cao cấp của Quốc tế Hoa Tâm khen hắn trước mặt Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đúng là làm người ta vui vẻ, nhưng điều này lại không thể nói được gì. Nhà kinh doanh trước mặt lãnh đạo tỉnh khen một quan chức địa phương, nói có lợi cho sự hợp tác sau này.
Nhâm Vi Phong có quan hệ khá tốt với Ninh Pháp, hơn nữa cũng được Ứng Đông Lưu nể trọng. Ngược lại Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tần Hạo Nghiên lại có quan hệ bình thường với Ứng Đông Lưu. Quan hệ phức tạp trên tỉnh thì cấp dưới không thể hiểu rõ ràng được, Triệu Quốc Đống chỉ có thể thông qua mấy công việc mà phán đoán được cười một tiếng.
….
Triệu Quốc Đống lái xe ra ngoài khách sạn, Hàn Đông đã sớm đứng ở cửa chờ. Xe vừa dừng lại, Hàn Đông khẽ cúi người lên xe.
- Đi đâu?
- Anh bố trí, bảo em đi đâu thì em đi đó.
Hàn Đông trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.
- Được, hay là đến Vân Trung ngồi?
Vân Trung là một quán café mới mở ở cạnh dòng Thanh Khê, hình như là khu nhà ở do công ty trách nhiệm hữu hạn An Đô xây dựng và cho người thuê. Nơi này có tầng hai và hành lang là quán café, tầng một triển lãm tranh.
- Hay là đến Lan Nhược tự.
Hàn Đông nói.
- Cũng được.
Triệu Quốc Đống cười cười.
Chỗ đỗ xe ở Lan Nhược Tự sớm đỗ kín xe, Triệu Quốc Đống tốn nhiều sức mới tìm được một khe hở ở cạnh bờ sông. Hắn nhìn thấy cảnh sát giao thông đang không ngừng đi viết đơn phạt cho các xe đỗ trái phép, Triệu Quốc Đống và Hàn Đông nhìn nhau cười. Hai người xuống xe, đóng cửa đi vào.
- Tốt không?
Một chén trà Bích loa xuân được mang lên, Hàn Đông nhìn chằm chằm vào lá trà nổi trong chén, theo nước thấm vào khiến lá dần giãn ra.
- Cũng được.
Triệu Quốc Đống không tiện trả lời vấn đề này, rốt cuộc là vì tâm trạng nào mà hắn chọn kết hôn thì Triệu Quốc Đống cũng không nhớ rõ. Nhưng tại sao hắn không chọn Hàn Đông mà chonh Lưu Nhược Đồng, có lẽ là hắn cảm thấy mình phóng túng trong tình cảm sẽ không khiến Lưu Nhược Đồng tổn thương, mà đối với Hàn Đông thì Triệu Quốc Đống không thể làm như vậy.
Hàn Đông nhìn chằm chằm vào mắt hắn. Mắt đối phương đầy chân thành kèm theo một tia áy náy, bất đắc dĩ, Hàn Đông khẽ thở dài một tiếng. Cô biết hắn có thể làm bạn tốt nhất nhưng quyết không phải người chống tốt. Có lẽ hắn có thể vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, nhưng hắn lại không muốn cố định trong tình cảm. Giống như một lần hắn vô tình nói với cô về việc này.
- Cô ấy có tốt không?
Hàn Đông vốn không định hỏi câu này nhưng cô phát hiện nếu mình không hỏi thì chỉ sợ mấy ngày sau sẽ không yên ổn.
- Cô ấy?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi đột nhiên hiểu ra.
- Cô ấy khác em, có việc của mình. Đối với cô ấy thì công việc cao hơn tất cả.
- Là người phụ nữ mạnh trong công việc?
Hàn Đông nhướng mày nói.
- Có phải vậy hay không thì anh không biết, nhưng có lẽ đam mê công việc hơn cả anh.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Không nói tới việc này, nó cách quá xa so với anh và em mà.
Hàn Đông không biết sao mình lại thấy nhẹ lòng. Tình cảm của bọn họ có vẻ không tốt, nó không phải là có mâu thuẫn mà giống như từ trước đến giờ đều lạnh nhạt.
- Được, chúng ta đổi sang việc khác, nói về công việc bây giờ của anh đi.
Hàn Đông nở nụ cười đầy quyến rũ làm Triệu Quốc Đống không khỏi thất thần. Hắn đã lâu không thấy Hàn Đông cười tươi như vậy. Đây là sự vui sướng tận sâu trong lòng, ngay cả hắn cũng bị lây.