Đêm tân hôn đã trôi qua trong cuộc trò chuyện, ngay cả Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng đều cảm thấy sau khi kết hôn mà mình trở nên hòa hợp hơn.
Bữa tiệc ở An Đô tổ chức với quy mô không lớn nhưng khá long trọng. Ngoài bạn bè của Triệu Quốc Đống ra, bên Hoài Khánh và Ninh Lăng thì ngoài lãnh đạo không thể không mời còn đâu không mấy người biết Triệu Quốc Đống kết hôn.
Tuần trăng mật hơn mười ngày đã kết thúc, hai người không cố gắng đi xem nhiều mà chỉ chạy quanh, có đôi khi đến chỗ nào đó thấy hay liền ở đó một đêm.
Triệu Quốc Đống cũng không giấu diếm nhưng cũng không cố ý khoe khoang. Tình hình Thương Lãng thì Lưu Nhược Đồng biết đôi chút, cô chỉ thấy tò mò sao bảy tám năm trước Triệu Quốc Đống lại có thể làm như vậy, có thể khiến hai người em trai tạo dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng?
Về phần Thiên Phu, Triệu Quốc Đống chỉ nói qua bố mình đại biểu mình nắm cổ phần ở Thiên Phu, chẳng qua Triệu gia không tham gia việc kinh doanh cụ thể ở Thiên Phu, hắn cùng lắm chỉ đưa ra triển vọng về sự phát triển và hướng đi cho Thiên Phu mà thôi.
Lưu Nhược Đồng cũng không hỏi nhiều, cô cũng lặng lẽ giới thiệu về mình. Chỉ cần trong phạm vi cho phép thì cô cũng không giấu.
Triệu Quốc Đống đúng là không ngờ Lưu Nhược Đồng hồi còn học đại học đã là quân nhân, bây giờ chính xác mà nói đã trả qua hai năm khảo sát, cô đã là một quân nhân đóng bên ngoài, lúc nào cũng có thể được phái sang nước ngoài. Điều này có hơi khác so với trước đây Triệu Quốc Đống nghĩ Lưu Nhược Đồng là gián điệp ngoại giao, chẳng qua thân phận này cũng khá mẫn cảm.
Lưu Nhược Đồng không nói nhiều về công việc của mình, nhưng cũng thích dẫn ra chuyện của Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống cũng nói ra những quan điểm đầy sắc bén của mình trong lĩnh vực quốc tế, điều này làm Lưu Nhược Đồng có chút kinh ngạc.
Cán bộ địa phương thường không hiểu mấy về vấn đề quốc tế, Lưu Nhược Đồng thấy bọn họ xem khá nông cạn, nếu như bàn về cấp độ sâu thì thứ nhất bọn họ không thể có tài liệu chi tết, hơn nữa cũng không có khả năng và tâm trí để phân tích phương diện này.
Nhưng những lời nói của Triệu Quốc Đống lại khác hẳn. Là nhân viên đặc biệt của Bộ Ngoại giao, Lưu Nhược Đồng nhận thức vấn đề rất mẫn cảm. Điều này đúng như Lưu Kiều nói, càng hiểu về Triệu Quốc Đống thì càng thấy hắn như trong sương mù, như con rồng thấy đầu không thấy đuôi. Khả năng phân tích và phán đoán tình hình quốc tế của Triệu Quốc Đống khiến Lưu Nhược Đồng không thể tin đây là cán bộ địa phương chưa đầy 30 tuổi.
Nửa tuần trăng mật được hai người dành để tranh luận vấn đề chính trị quốc tế.
…..
Cuộc sống sau hôn nhân dần trở lại bình thường, còn bình thường hơn so với Triệu Quốc Đống tưởng tượng. Điều này làm Triệu Quốc Đống vừa có chút thất vọng vừa thấy được an ủi.
Lưu Nhược Đồng có thể nửa năm tới sẽ sang nước ngoài, ở điểm này Lưu Nhược Đồng cũng không giấu. Lãnh đạo cấp trên đã hỏi ý kiến Lưu Nhược Đồng, cô cũng muốn nhân lúc còn trẻ ra ngoài học tập kinh nghiệm, trên bộ tôn trọng ý kiến của Lưu Nhược Đồng.
- Quốc Đống, kết hôn là việc tốt, nếu không dù cậu không nhớ tới thì tổ chức cũng tính tới cho cậu.
Nhâm Vi Phong giơ chén lên. Y hôm đó vì có việc nên không tham gia hôn lễ của Triệu Quốc Đống.
- Cảm ơn Chủ tịch Nhâm quan tâm tôi trong công việc và cuộc sống.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Như vậy cũng tốt, nếu không lại có người luôn nhớ tôi chưa lập gia đình.
Nhâm Vi Phong cùng Trịnh Kiện và Tiêu Hoa Sơn cùng cười nói:
- Cậu còn nghĩ mình là người được vạn người mê sao?
- Cái này không chắc, Quốc Đống là nhân tài thì nhất định có không ít cô gái nhớ nhung. Theo tôi biết có không ít cô gái ở Thị ủy, Ủy ban Hoài Khánh mong chờ được làm bạn gái của Quốc Đống đó.
Tiêu Hoa Sơn nói.
- Đâu có đến mức như giám đốc Tiêu nói. Tôi giữ mình trong sạch mà.
Triệu Quốc Đống mặt không chút thay đổi nói.
- Chủ tịch Nhâm, nghe nói sang năm trên tỉnh xác định bốn chỉ tiêu niêm yết lên thị trường chứng khoán?
Nhâm Vi Phong nhướng mày nói:
- Quốc Đống, tin tức cửa cậu nhanh nhạy đó. Sao, Hoài Khánh có ý định à?
- Ha ha, Chủ tịch Nhâm, toàn bộ tỉnh có 14 thành phố, Thị xã, ai không có ý này.
Triệu Quốc Đống không giấu diếm:
- Chẳng qua tôi nghĩ rằng muốn làm được cũng cần thực lực.
- Ý của cậu Hoài Khánh có thực lực mà nơi khác không có?
Nhâm Vi Phong hỏi lại một câu.
- Chủ tịch Nhâm, tôi không nói như vậy, nhưng nhất định có một số Thị xã không có thực lực này, đây là thực tế. Để lên thị trường chứng khoán chính là một cách giải khốn cho công ty nhà nước, ai có thể dùng tốt tức là có thể làm cho công ty, nhà máy đó trở lại con đường huy hoàng.
Triệu Quốc Đống nói rất sắc bén, nhưng hắn biết Nhâm Vi Phong không thích nghe người nói vòng vo.
- Quốc Đống, xem ra cậu cũng có cái nhìn của mình trong chuyện này đó. Chẳng lẽ có ý kiến với chính sách quốc gia? Ừ, cậu cảm thấy công ty nào ở Hoài Khánh đủ điều kiện niêm yết lên thị trường chứng khoán?
Nhâm Vi Phong nhíu mày nói. Y biết đầu óc Triệu Quốc Đống rất nhạy bén.
- Chủ tịch Nhâm, đây thực ra không phải cái nhìn của cá nhân tôi. Rất nhiều chuyên gia kinh tế đã trải qua vô số lần tham khảo mà. Thị trường chứng khoán bây giờ thành nơi để công ty trên đó huy động tiền, mà tiền đó như là tiền cứu mạng công ty nhà nước đang gặp khó khăn. Khi công tác cải cách công ty nhà nước bắt đầu từ mấy năm trước, thị trường chứng khoán đã bơm bao nhiêu máu cho các công ty nhà nước? Cải cách công ty nhà nước mấy năm nhưng hiệu quả vẫn càng lúc càng kém.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Bây giờ các nơi đều cân nhắc làm như thế nào để đẩy bao quần áo nặng nề nhất của thành phố, Thị xã lên thị trường chứng khoán, mong kiếm được ít tiền mà chống đỡ vài năm, nếu không được thì ít nhất còn cái xác, như vậy ai muốn mua lại cái xác cũng phải rót tiền vào mà. Nếu không dựa vào gì cho anh dùng cái xác này, đây thực ra chính là cách để bơm máu. Chẳng qua đến cuối cùng công ty, nhân viên công ty sẽ như thế nào? Ai sẽ gặp đen đủi?
Trịnh Kiện và Tiêu Hoa Sơn im lặng không nói. Là chuyên gia trong lĩnh vực tài chính, bọn họ đương nhiên rõ ràng tình hình thị trường chứng khoán bây giờ. Chẳng qua hàng năm các tỉnh đều đưa các công ty khó khăn nhất vào chỉ tiêu để niêm yết lên thị trường chứng khoán, đây là chính sách mà quốc gia và chính quyền không công bố nhưng ngầm hiểu là vậy. Đây là muốn thông qua thị trường chứng khoán để kiếm một khoản tài chính để cứu giúp các công ty khó khăn. Vì thế các công ty đã cải cách hoặc chuyển đổi hình thức và hoạt động hơi tốt một chút thì rất khó đạt được chỉ tiêu niêm yết lên thị trường chứng khoán. Về phần công ty tư nhân thiếu tài chính nhưng đầy sức sống thì đừng mơ đạt được chỉ tiêu này.
Nhâm Vi Phong cũng không xa lạ gì với quan điểm của Triệu Quốc Đống, quan điểm này các chuyên gia kinh tế hay nói tới nhưng tình hình thực tế vốn là như vậy. Lãnh đạo ở đâu cũng không dám để một công ty phá sản, nó sẽ mang tới hậu quả khó có thể tưởng tượng, cho nên làm như thế nào để lợi dụng tốt nhất tiền cứu mạng thì phải cân nhắc giải quyết vấn đề khó khăn nhất mà.
- Quốc Đống, nếu từ góc độ kinh tế thì thích hợp nhất để niêm yết lên thị trường chứng khoán phải là các công ty có tương lai nhưng thiếu tài chính. Nhưng Đảng ủy, chính quyền địa phương lại không thể không tổng hợp tạo ra sự cân bằng. Bất cứ một vấn đề kinh tế nào thì không chỉ đơn giản là kinh tế, còn phải cân nhắc nhưng yếu tố ảnh hưởng đến kinh tế. Cho nên khi cân nhắc việc niêm yết lên thị trường chứng khoán thì có những thứ phải bỏ. Ở điểm này khi cậu lên vị trí của tôi thì sẽ hiểu chỗ khổ của tôi.
Nhâm Vi Phong từ tốn nói. Y cũng có cái nhìn của cá nhân, nhưng là Phó chủ tịch tỉnh phụ trách công nghiệp, tỉnh nhiều công ty nhà nước như vậy, làm như thế nào để đạt được sự thăng bằng cũng là cả một vấn đề. Triệu Quốc Đống không phải lãnh đạo thành phố, Thị xã đầu tiên nhắc đến việc này, cũng không phải người cuối cùng.