Lộng Triều

Quyển 11 - Chương 19




Nhìn đoàn xe rời đi, Hà Chiếu Thành có chút uể oải nhìn Trần Anh Lộc sau đó nhíu mày nói:
- Bí thư Trần, tôi thấy hạng mục này sợ rằng không thể vào Hoài Khánh chúng ta.

Trần Anh Lộc có chút giật mình rồi gật đầu nói:
- Lão Hà, anh thấy sao?

- Ừ, giọng của Chủ tịch Nhâm rất hàm hồ, nhất là thể hiện rõ trước mặt chúng ta nhưng không nói trước mặt Quốc Đống. Lời này còn không rõ sao?
Hà Chiếu Thành nhăn nhó nói:
- Bí thư Trần, chỉ sợ ngài cũng nhận được tin tức. Bên An Đô đang chuẩn bị, xem ra đoàn người Quốc tế Hoa Tâm về sẽ tới khảo sát Khu công nghệ cao An Đô, ha ha, có người hái đào rồi.

Mặt Trần Anh Lộc cũng sa sầm lại. Y đương nhiên cũng nhận được vài tin tức nhưng không quá xác định. Chẳng qua nếu An Đô thật sự muốn cạnh tranh với Hoài Khánh, y biết Hoài Khánh gần như không có hy vọng.

Đúng như Quốc tế Hoa Tâm nói, Hoài Khánh thiếu là trụ cột liên quan trong ngành sản xuất này. So sánh với An Đô thì trụ cột của họ hơn xa Hoài Khánh, hơn nữa lực lượng nghiên cứu khoa học cũng hơn Hoài Khánh một bậc.

Hơn nữa Thành phố An Đô là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa của toàn tỉnh, đồng thời lại được Trung ương toàn lực xác định làm trung tâm tài chính của khu vực trung tây, điều kiện giao thông cũng có ưu thế không thể so sánh.

Ưu thế lớn nhất của Hoài Khánh là hoàn cảnh tự nhiên, chất lượng không khí và tài nguyên nước phong phú, mấy điểm này có sức hấp dẫn lớn đối với ngành sản xuất hệ thống mạch điện. Hơn nữa Khu Khai Phát còn chuyên môn dành ra năm ngàn mẫu đất để phát triển lĩnh vực này, điện, nước thông tin đầy đủ, đất bằng phẳng, cây xanh phong phú. Bưu điện Thị xã Hoài Khánh trước đó thông qua Triệu Quốc Đống và Hứa Kiều toàn lực hoạt động cũng đang nhanh chóng mở rộng quy mô, rất nhanh đạt được năng lực thông tin không thua gì An Đô. Đây là điều làm Quốc tế Hoa Tâm đánh giá không mấy Thị xã ở đất liền đạt được.

Hy vọng lớn nhất của Hoài Khánh là mong tỉnh ủng hộ. Nếu tỉnh có thể ủng hộ về chính sách, tài chính cho Khu Khai Phát Hoài Khánh, như vậy sẽ có thể giảm đi nhược điểm của Hoài Khánh. Nhưng bây giờ sao tỉnh lại đổi thái độ?

Trần Anh Lộc im lặng không nói.

Triệu Quốc Đống cùng Đặng Nhược Hiền đưa khách tới Quy Ninh mới về. Trần Anh Lộc không biết Triệu Quốc Đống có nhận được tin ở vấn đề này không. Thái độ của Nhâm Vi Phong khá mập mờ nhưng không phải đại biểu cá nhân đối phương. Làm Bí thư Thị ủy, y hiểu vị Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Nhâm Vi Phong này có quan hệ không quá tốt với An Đô. Y nếu đã ám chỉ thì có nghĩa lãnh đạo chủ yếu có ý ở việc này. Đây mới là điều Trần Anh Lộc lo nhất.

Hà Chiếu Thành thở dài một tiếng, thực ra lúc đầu khi Triệu Quốc Đống đưa ra ý này thì y cũng thấy không quá thực thế. Nhưng Triệu Quốc Đống, Đặng Nhược Hiền cùng với Hứa Kiều đều cố gắng, muốn Hoài Khánh đạt được đột phá trong ngành sản xuất điện tử thông tin. Nhưng điều này có dễ làm như vậy không?

Hoài Khánh không có sản nghiệp trụ cột trong lĩnh vực này, dựa vào mấy lời nói mà muốn phát triển lĩnh vực này thì theo Hà Chiếu Thành thấy là nằm mơ giữa ban ngày. Hội nghị thường trực Ủy ban không có thái độ rõ ràng, đến khi Trần Anh Lộc nói tán thành thì y mới tỏ vẻ ủng hộ nhưng trong lòng vẫn rất nghi ngờ.

….

Khi Triệu Quốc Đống về Hoài Khánh liền nhận được điện của Trần Anh Lộc bảo y tới văn phòng Trần Anh Lộc.

Điều Trần Anh Lộc lo chính là điều Triệu Quốc Đống đang lo. Nhất là khi Trần Anh Lộc nói ra thái độ của Nhâm Vi Phong với Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống liền im lặng.

Đi hỏi Nhâm Vi Phong không có tác dụng gì. Hoạt động của An Đô là điều Triệu Quốc Đống biết được. Trên đường Nhâm Vi Phong cùng Trương Dật Kinh cũng nói với Triệu Quốc Đống là ngày mai, ngày kia Quốc tế Hoa Tâm sẽ ở An Đô. Ngày thứ ba Tỉnh Ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ do chủ tịch tỉnh Ứng Đông Lưu ra mặt nói chuyện với khách, tối còn do Bí thư tỉnh ủy Ninh Pháp tự mình bày tiệc tiếp khách. Đây coi như An Nguyên thể hiện thành ý lớn nhất để đạt được hạng mục này, nhưng hạng mục này sẽ thuộc về Hoài Khánh sao?

Để mặc hay tiếp tục cố gắng?

Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Xem ra Ngu Cơ cùng Mễ Á đúng là nói chuẩn. Mình tốn hết tâm trí, Khu Khai Phát không tiếc tiêu tiền, Thị xã cũng bỏ rất nhiều tiền để tạo hoàn cảnh tốt đẹp nhưng lại có kết quả này. Có phải trò cười cho thiên hạ không?

- Bí thư Trần, ý của ngài là?

- Ôi, tôi cũng đang hoang mang, về lý thì Hoài Khánh chúng ta chuẩn bị từ đầu, từ quy hoạch Khu công nghệ cao điện tử thông tin đến một loạt hoạt động nhằm vào hạng mục này, có thể nói thời gian trước đó đều do Hoài Khánh chúng ta tự hoạt động, nhưng kết quả lại là như vậy. Tôi không cam tâm.

Trần Anh Lộc cũng suy nghĩ hậu quả khi hạng mục không đạt được hạng mục này. Từ trên xuống dưới Khu Khai Phát Hoài Khánh đã quanh quẩn bên hạng mục này vài tháng. Bởi vì nghĩ tới hạng mục này sẽ dùng tới diện tích lớn nên đã đầu tư rất nhiều tiền vào khu đất đó.

Bây giờ lại xảy ra chuyện, hạng mục này nếu không đầu tư vào Hoài Khánh mà đến An Đô thì đúng là không thể ăn nói với mọi người.

- Bí thư Trần, tôi cảm thấy chúng ta không thể ngồi chờ chết. An Đô bây giờ đã có hành động nhưng không có nghĩa bọn họ nắm chắc phần thắng. Trưa tôi đi gặp Trương Dật Kinh tiên sinh, nói chuyện rất hòa hợp. Cao tầng của Quốc tế Hoa Tâm thì tiếng nói của Trương Dật Kinh trong hạng mục này là lớn nhất. Dù là trên tỉnh cũng không có quyền can thiệp vào quyết định của Quốc tế Hoa Tâm. Tôi cảm thấy chúng ta không nên tự nhận thua.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Lui một vạn bước thì dù Quốc tế Hoa Tâm đầu tư vào An Đô, chúng ta cũng không tổn thất quá lớn. Hoài Khánh đã xây dựng quy hoạch ngành sản xuất điện tử thông tin làm sản nghiệp trụ cột thì sẽ không vì một hạng mục này mà thay đổi. Hạng mục Quốc tế Hoa Tâm làm người ta thèm muốn nhưng không phải là trông mong duy nhất của chúng ta. Ngành sản xuất điện tử thông tin của Hoài Khánh chúng ta không thể nào treo cổ tự tử trên một thân cây. Khu Khai Phát Hoài Khánh có điều kiện tốt như vậy, tôi không tin không ai tới.

Sự tự tin và cố chấp của Triệu Quốc Đống làm vẻ mặt Trần Anh Lộc dịu đi đôi chút. Chẳng qua y cũng nghe ra sự không yên tâm của Triệu Quốc Đống đối với hạng mục này.
- Quốc Đống, cậu thấy chúng ta có bao hy vọng?

Không khí trong phòng trở nên căng cứng, Triệu Quốc Đống không tiện trả lời. Không thể nghi ngờ An Đô có ưu thế quá lớn. Bí thư Thị ủy Miêu Chấn Trung kiêm chức Phó bí thư Tỉnh ủy, xếp hạng trong tỉnh thì chỉ kém Ninh Pháp, Ứng Đông Lưu cùng Yến Nhiên Thiên. Mà Thị trưởng Diêu Văn Trí bây giờ lại được Ninh Pháp tin tưởng, một lòng cất nhắc y lên. An Đô còn có điều kiện tốt hơn nhiều so với Hoài Khánh. Nếu như tỉnh còn ủng hộ An Đô thì Hoài Khánh không còn hy vọng.

- Bí thư Trần, tôi chỉ có thể nói chúng ta làm hết sức, tôi không thể có câu trả lời chính xác với ngài.
Triệu Quốc Đống nói xong liền lắc đầu nói:
- Chẳng qua tôi vẫn nói câu kia, Quốc tế Hoa Tâm không chọn Hoài Khánh chúng ta, không có nghĩa là Hoài Khánh không có sức hấp dẫn. Tôi không phục. An Đô có ưu thế của họ, chúng ta có sở trường của mình. Nếu nói tỉnh đưa ảnh hưởng chính trị vào vấn đề kinh tế thì tôi thua. Có lẽ nếu ngài là Thường vụ tỉnh ủy, Hoài Khánh chúng ta là thành phố cấp phó tỉnh thì tôi có thể nói An Đô không có phần thắng trong cuộc đua này.

Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, Trần Anh Lộc chỉ có thể cười khổ.

Triệu Quốc Đống này mặc dù nói chuyện luôn ngông cuồng như vậy, nhưng thực ra cũng nói ra sự khó chịu trong lòng Trần Anh Lộc. Cũng bởi vì Hoài Khánh nhờ tỉnh ủng hộ mà bị An Đô vung đao đoạt tiền, như vậy không bằng để Hoài Khánh tự vận động, ngay cả thất bại cũng không đến mức tức giận như thế này.