Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 92




- Vừa nãy Thị trưởng Đặng đã thông báo tình hình kinh tế toàn Thị xã. Về tổng thể kinh tế của Hoài Khánh chúng ta là rất bình thường, không có gì đặc sắc, cũng không có điểm sáng đáng nhìn, khoảng cách với các nơi khác càng lúc càng lớn. Tôi không biết các vị đang ngồi đây có cảm thấy áp lực hay không, nhưng tôi thấy có. Lên tỉnh họp, mỗi lần lãnh đạo tỉnh nhắc tới sự phát triển kinh tế của các nơi, tôi lại thấy xấu hổ và chỉ sợ lãnh đạo nhắc tới Hoài Khánh chúng ta, yêu cầu trả lời.

Triệu Quốc Đống chống tay lên bàn mà nhìn xuống dưới:
- Thưa các đồng chí, bây giờ là tháng tám, số liệu quý hai đã đặt trước mặt các vị, mọi người tự nhìn xem trong ba tháng qua mình đã làm được gì? Có tính toán gì với công việc nửa năm tới không? Tôi hy vọng mọi người đều có tính toán, không nên hy vọng ngồi một chỗ chờ cơ hội tới. Mọi người nhìn đi, bây giờ là lúc giành giật từng giây để phát triển, nếu như anh thật sự cảm thấy mình khó có thể đảm nhiệm thì tôi xin khuyên anh sớm viết đơn xin từ chức với Thị ủy, Ủy ban, không nên ép Thị ủy, Ủy ban phải chịu đau mà điều chỉnh anh.

Lời nói sắc bén khiến các vị Bí thư, Chủ tịch và Phó chủ tịch phụ trách công tác kinh tế các quận, huyện bên dưới và lãnh đạo các cục trên Thị xã run lên và thấy như có lưỡi dao sắc bén kề bên cổ mình.

Năm nay kinh tế Hoài Khánh phát triển hơn năm trước. năm ngoái tốc độ tăng trưởng kinh tế của Hoài Khánh xếp top 3 từ dưới lên của tỉnh, năm nay kinh tế của Hoài Khánh đã hồi phục nhất định, kéo tới lớp trung bình của tỉnh nhưng vẫn không làm vị Thị trưởng Triệu này hài lòng.

Lãnh đạo quận, huyện bên dưới cũng dần quen với tác phong làm việc của Thị trưởng Triệu, xuống đến không hỏi gì nhiều mà chỉ hỏi mấy chỉ tiêu. Tăng trưởng GDP, thu tài chính tăng lên bao nhiêu, thu nhập của dân chúng tăng lên bao nhiêu, sau đó hỏi anh có ý định gì không?

Vị Thị trưởng Triệu này rất khó đối phó, là quỷ muốn lấy mạng người, chuyên môn chọn chỗ hiểm mà nhằm vào, làm cho anh lúc nào cũng phải suy nghĩ làm như thế nào cải tiến, làm như thế nào để phát triển, để đột phá.

- Có lẽ mọi người có ý kiến với tôi. Nhưng tôi nói với các đồng chí đây là do thực tế mà mới phải nói như vậy. Hoài Khánh đã đánh mất mấy năm quý giá nahat,s bây giờ Hoài Khánh chúng ta quá lạc hậu, lạc hậu sẽ bị đánh, đây là lời của Chủ tịch Mao. Bây giờ bị đánh thể hiện ở nhiều phương diện. Chúng ta thu hút đầu tư bị người coi thường, chúng ta có chính sách gì cũng không nghĩ đế chúng ta trước, đây đều là bị đánh.

- Nhìn Vĩnh Lương mấy năm trước là sao, bây giờ là sao? Người đi lên chỗ cao, nước chảy chỗ trũng. Mấy hôm trước một vị phó Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đến thăm Vĩnh Lương, sau đó là Chủ tịch Ứng đến Vĩnh Lương, rồi lại một vị Ủy viên Quốc vụ viện đến khảo sát tỉnh liền điểm danh chọn Vĩnh Lương. Nhưng Hoài Khánh chúng ta thì sao? Ha ha, nói khó nghe chính là tôi tới Hoài Khánh gần năm nhưng chưa có lãnh đạo tỉnh nào tới, đây là chênh lệch, đây là khác nhau,

- Có thể rất nhiều người ngồi đây không thích nghe nhưng các anh muốn không nghe thì phải phấn đấu lên. Chúng ta phải thay đổi cục diện trước mắt, như vậy chỉ có thể nỗ lực hơn người khác, chỉ như vậy chúng ta mới có thể đuổi kịp người phía trước.

Triệu Quốc Đống nói với giọng rất tức giận nhưng lại rất thực tế, rất đúng, làm người ta bị kích thích về thần kinh, làm người ta vô thức suy nghĩ theo hắn.

- Là do trụ cột sản xuất công nghiệp Hoài Khánh chúng ta kém? Không phải, ngũ đóa kim hoa của Hoài Khánh đã từng nổi tiếng cả nước, công nghiệp cơ khí thì từ kỹ thuật hay quy mô đều đứng top 3 trong các Thị xã của toàn quốc. Là khoa học kỹ thuật của chúng ta kém, trụ cột giáo dục kém ư? Không phải, học viện công nghiệp An Nguyên cùng với Học viện xây dựng công trình An Nguyên đều ở Hoài Khánh chúng ta, có thể nói về khoa học kỹ thuật chỉ kém mình An Đô. Vậy do thành thị Hoài Khánh kém, phương tiện trụ cột kém ư, phát triển nông nghiệp và kinh doanh đa loại hình kém ư? Không phải, phương tiện trụ cột của Hoài Khánh xếp hàng đầu của tỉnh, các ngành khác đều có ưu thế nhưng sao Hoài Khánh chúng ta vẫn xếp cuối của tỉnh?

Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm xuống dưới mà nói:
- Không cái gì khác, tôi thấy là do lòng người tản mát, tâm tư rối loạn. Chuyện hai năm trước đã là quá khứ, bây giờ chúng ta nên tỉnh lại, toàn tâm toàn ý mong phát triển.



Hội nghị đã tan, các cán bộ túm tụm đi ra ngoài ánh mắt tìm quanh như tìm kiếm mục tiêu. Hứa Kiều thành tiêu điểm để mọi người chú ý.

Đặng Nhược Hiền bây giờ đã phụ trách mảng công nghiệp. Mà mảng xây dựng thành thị, giao thông và đất đai giao cho Hứa Kiều phụ trách. Mảng bảo vệ môi trường, văn hóa, thông tin, xuất bản tin tức giao cho trợ lý Thị trưởng Lý Trường Giang phụ trách. Mà mảng khoa học kỹ thuật giao cho Đặng Nhược Hiền, vệ sinh giao cho An NHiên. Mà mảng thu hút đầu tư do Phó thị trưởng An Nhiên phụ trách bây giờ lại giao cho Phó thị trưởng thường trực Triệu Quốc Đống.

Một loạt biến đổi này coi như đã xong. Đặng Nhược Hiền chủ quản công nghiệp và khoa học kỹ thuật chính là thay thế Khổng Kính Nguyên. Mặc dù Khổng Kính Nguyên vẫn còn là Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng nhưng mọi người đều biết Khổng Kính Nguyên rời đi là sớm muộn. Đặng Nhược Hiền rất có thể thay Khổng Kính Nguyên làm Thường vụ thị ủy.

Hà Chiếu Thành mặt lúc nào cũng cứng nhắc nên khó nhận ra có tâm trạng gì, nhưng khó có thể tin được y không có dao động vì việc của Khổng Kính Nguyên. Không ít người có thể thấy trong thời gian này Hà Chiếu Thành có vẻ già đi không ít.

- Chủ tịch Lệ Quyên, lại có chuyện gì vậy?
Triệu Quốc Đống thấy Vương Lệ Quyên đến văn phòng mình liền cười nói.

- Thị trưởng Triệu có ý gì thế? Không có việc gì không thể tìm ngài sao, nghĩ tôi là Ôn Thần sao?
Vương Lệ Quyên cười cười đầy quyến rũ rồi nói.

- Được rồi Lệ Quyên, chị không có việc sẽ không tới, nếu không có bao giờ thấy chị tới chỗ tôi không? Lệnh Hồ, cậu nói có đúng không?
Triệu Quốc Đống không buồn ngẩng đầu lên.

- Lệnh Hồ, cậu đứng làm trung gian xem tôi có đến mức như vậy không?
Vương Lệ Quyên gắt giọng nói:
- Em gái tôi gọi tới bảo tôi mời Thị trưởng Triệu về Ninh Lăng nghỉ phép, tránh màu hè. Nhìn thái độ của Thị trưởng Triệu như vậy có phải làm đau lòng người ta không?

- Mặt trời chắc mọc từ phía tây rồi. Lệ Quyên mà có lòng tốt hẹn tôi tới Ninh Lăng nghỉ hè sao?
Triệu Quốc Đống nhìn Vương Lệ Quyên:
- Nói đi, có chuyện gì?

Vương Lệ Quyên chỉ cười cười không nói, Lệnh Hồ Triều biết hai người có chuyện quan trọng cần nói nên biết ý ra ngoài.

- Lệ Quyên, xem ra chị đúng là có việc rồi, còn phải tránh Lệnh Hồ sao?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nhìn Vương Lệ Quyên.

Vương Lệ Quyên ăn mặc rất hợp mốt nhưng không quá đường hoàng. Cô mặc chiếc áo trắng bó sát người, trên ngực thuê một đóa hoa hồng đẹp, bên dưới là chiếc váy màu đen, chiếc giày màu đen.

- Tôi thật lòng đến mời ngài về Ninh Lăng nghỉ phép mà. Hoài Khánh mặc dù có hoàn cảnh đẹp nhưng khí hậu không thể bằng Hoa Lâm được. Ngâm suối nước nóng, sức khỏe tốt có thể ngâm suối lạnh mà.
Vương Lệ Quyên cười hì hì nói.

- Ồ, điều này thì tôi tin, mấy người bạn bên Ninh Lăng cũng gọi tôi sang đó tránh nóng, nghỉ ngơi. Tôi trong thời gian này đúng là khá mệt nên muốn về. Ha ha.
Triệu Quốc Đống ưỡn người nói.
- Nhưng bây giờ có rất nhiều việc nên đâu có thời gian.

- Dành ra hai ba ngày, thứ sáu đi, tối chủ nhật về vẫn kịp mà.
Vương Lệ Quyên cười nói.

Triệu Quốc Đống cảm thấy Vương Lệ Quyên nhất định có việc nên nhìn thẳng vào mặt cô.
- Lệ Quyên, có phải không có việc gì không? Có chuyện thì nói thẳng đi, chị và tôi còn cần giấu như vậy sao?

- Ừ, đúng là có chút việc.
Vương Lệ Quyên do dự một chút rồi xấu hổ nói:
- Thị trưởng Triệu, nghe nói Chủ tịch Mã ở quận tôi sẽ điều lên cục Lao động Thị xã?

Triệu Quốc Đống nghe thấy thế liền cười nói:
- Ừ, đúng là có việc này. Lão Mã đủ tuổi và kinh nghiệm, vị trí Chủ tịch quận lại bị chị đoạt lấy, y cũng là từ Thị xã phái xuống nên quay về là bình thường.

- Vậy chức Phó chủ tịch thường trực quận sẽ sinh ra từ đâu?
Vương Lệ Quyên đảo đảo mắt đầy quyến rũ.