Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 85




Khi Triệu Quốc Đống đi ngang qua Nhà hàng Xích Nham thì thấy một chiếc xe cảnh sát đang lấp lánh ánh đèn, mấy cảnh sát vũ trang đang lập một đạo cảnh giới ngăn không cho người vào trong.

Xung quanh đầy dân chúng đang chỉ trỏ, bàn tán. Xe đi qua cũng chạy chậm lại. Triệu Quốc Đống cũng cố ý hạ cửa sổ xe xuống nghe một chút tình hình.

- Cục Công an ăn gan hùm hay sao mà dám động đến nhà của Mã tam gia?

- Đây còn không phải là động sao? Bảo sao Mã tam gia lại không lộ mặt.

- Nói chuyện nhỏ thôi, đừng tự chuốc phiền phức.

Mấy người đang nhỏ giọng bàn tán, đột nhiên đám người trở nên xao động, Triệu Quốc Đống dừng xe rồi thò cổ ra ngoài xem. Các xe khác cũng ngừng lại. Một đám cô gái ăn mặc thiếu vải bị cảnh sát áp giải ra, thấy nhiều dân chúng bên ngoài như vậy liền vội vàng buông tóc che mặt hoặc đưa tay lên che mặt.

Xe áp tải đầy phụ nữ, ba nữ cuộc sống lên xe cuối cùng chỉ có thể đừng ở cửa. Triệu Quốc Đống thấy một ả đang bị hai nữ cảnh sát đẩy lên mà vẫn không ngừng la mắng đòi gọi điện.

Xem ra lần này Cục Công an đã chuẩn bị khá đầy đủ, mấy điểm đồng loạt ra tay. Lý Trường Giang đã hạ quyết tâm. Triệu Quốc Đống rất hài lòng.

Theo dòng xe chuyển động, Triệu Quốc Đống cũng lên đường.

Vào trụ sở Cục Công an Hoài Khánh, Triệu Quốc Đống cảm nhận không khí hơi khách. Đội cảnh sát hình sự không nằm chung ở đây mà nằm ở tòa nhà ba tầng phía sau. Trong bãi đỗ xe hầu hết là xe Santana cùng Jetta đã khá cũ, ngoài ra cũng có một hai xe Audi, Camri chắc là lấy xe của đám buôn lậu.

- Lão Điền, thế nào rồi?
Triệu Quốc Đống vừa lên lầu thì gặp Phó cục trưởng Điền Nhai.

- Mọi người đang thẩm vấn, bắt được ba người tham gia đe dọa người nhà nhân viên Nhà máy cơ giới. Trong ba người có hai người đã khai. Nhưng bọn họ chỉ nói được một người tên Triệu Lão Ngũ thuê.
Điền Nhai cùng Triệu Quốc Đống lên tầng ba và vào phòng họp nhỏ.

- Triệu Lão Ngũ là ai?

Triệu Lão Ngũ là một đàn em đắc lực của Mã Cam Xương, chủ yếu phụ trách bên công ty thu mua phế liệu, cũng là kẻ hay vào tù ra tội. Mấy người lão Đằng đã dẫn người đi bắt y, nhưng có lẽ bắt thì cũng không nhận. Hơn nữa nếu không đùn đẩy được thì y cũng sẽ nhận hết trách nhiệm vào mình mà không bán đứng Mã Cam Xương. Bọn họ biết chỉ cần Mã Cam Xương còn thì bọn họ sẽ sống, Mã Cam Xương mà đi thì bọn họ cũng không còn hy vọng gì.

Triệu Quốc Đống gật đầu ngồi xuống. Đó là tất nhiên, đám người đã vào tù đều có kinh nghiệm chống đối thẩm vấn.

- Thị trưởng Triệu, vấn đề nằm ở chuyện Nhà máy cơ giới không có hậu quả gì, y nếu chết không thừa nhận thì chúng ta cũng không có biện pháp.
Điền Nhai thở dài nói:
- Bây giờ phải xem có thể đột phá từ công ty phế liệu kia không? Đây là mảng Triệu Lão Ngũ phụ trách, chỉ cần đột phá được thì tội danh của y sẽ xác định, không sợ y nhảy loạn.

- Lão Điền, có áp lực gì không?
Triệu Quốc Đống thấy mặt Điền Nhai đang nặng nề và không ngừng hút thuốc nên hỏi.

- Thị trưởng Triệu, không có áp lực là nói dối. Bản thân Mã Cam Xương không là gì nhưng dính dáng không ít người. Nếu như bên trên không ai khiêng được thì chúng tôi vừa bị mắng, còn đắc tội người, sau này đều ăn cơm trong chính quyền, ngẩng đầu cúi mặt đều thấy, khó tránh khỏi đôi khi nhờ đến người.
Điền Nhai lắc đầu nói.

- Tôi hiểu, cho nên tôi mới nói phải làm thật tốt.
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ mà nói:
- Bắt riêng Triệu Lão Ngũ thì sợ không được. Y chỉ là kẻ bán mạng làm thuê mà thôi. Mã Cam Xương có thể thoát tội không?

- Thị trưởng Triệu, nghe nói ngài cũng từng làm cảnh sát, ngài cũng biết muốn hình thành thì phải có đủ chứng cứ, chỉ riêng khẩu cung của một hai người là không ăn thua. Nếu chứng cứ không đầy đủ thì chỉ có thể thả người.
Điền Nhai cười khổ nói.

- Hừ, anh mà không ép y khai được thì nhiều chuyện không thể rõ. Y ở bên ngoài và ở bên trong là khác, sức ảnh hưởng cũng khác hẳn.
Triệu Quốc Đống không đồng ý với quan điểm của Điền Nhai:
- Anh mà bắt được Mã Cam Xương thì sẽ có nhiều người nghĩ Đảng ủy, chính quyền Thị xã thực sự làm, phải có chứng cứ thì mới dám làm như vậy. Nhiều chuyện vốn không rõ thì sau sẽ trồi lên mặt nước. Nếu Mã Cam Xương vẫn ở ngoài giương nanh múa vuốt, dân chúng sẽ cảm thấy chuyện này có vấn đề thì sao dám đi tố cáo y.

Điền Nhai cũng phải thừa nhận lời Triệu Quốc Đống nói là thật. Chuyện phi thường cũng phải dùng thủ đoạn phi thường, thắng bại mới là thứ luận anh hùng. Chỉ cần có thể làm xong thì không cần biết anh dùng cách nào cũng là thành công.

Điện thoại của Điền Nhai vang lên.
- Ừ, bắt được bốn đôi đang mua bán mại dâm? Ừ, còn cả hít ma túy? Mã Cam Xương không có đó sao? Là tình nhân của y? Ừ, tôi biết rồi, lập tức ghi thành tài liệu, mời Ban Pháp chế đi theo, tạm giam hết, đúng, chú ý đề phòng bọn chúng mớm cung nhau.

- Lão Điền, Nhà hàng Xích Nham xong rồi chứ?
Triệu Quốc Đống cũng đoán được bên kia gọi tới.

- Hiện trường bắt được bốn đôi mua bán dâm, còn cả người hút thuốc phiện coi như thành công. Chẳng qua nơi này vốn do tình nhân của Mã Cam Xương quản lý, còn phải đợi thẩm vấn.
Điền Nhai biết vụ án như thế này có tính co dãn, phải xem kẻ bị bắt khai ra sao?

….

Khổng Kính Nguyên nhận được điện thoại mà rất giật mình.

Y cố gắng muốn đứng vững nhưng đầu óc mơ hồ, người phụ nữ bên cạnh vội vàng đỡ lại nhưng lại bị hắn vung tay đuổi:
- Cút.

Ả phụ nữ hoảng hốt mặc váy ngủ, cầm đồ lót và cặp rồi vội vàng mở cửa đi ra ngoài.

Khổng Kính Nguyên cảm thấy giọng mình thoáng cái trở nên khàn đục:
- Rốt cuộc là sao? Anh không phải có nhiều người ở Cục Công an sao?

- Mẹ nó chứ, Lý Trường Giang là thằng chó, dẫn đội đều là người của Đội cảnh sát hình sự, điều người toàn bên phân cục Khánh Châu. Tôi hỏi không ít người, bọn họ không biết việc này.
Đầu bên kia tức giận nói:
- Thằng chó Lý Trường Giang nhất định là nhằm vào tôi. Tôi muốn liều mạng với chúng.

- Dư Lâm không biết sao?
Khổng Kính Nguyên cố gắng lấy bình tĩnh mà nói.

Mã Cam Xương xong đời đã là gì, vấn đề nằm ở chỗ cải cách Nhà máy cơ giới đang vào giai đoạn cuối cùng, Hà Chiếu Thành đã đồng ý để Tập đoàn Gia Hoa mua lại, tuần sau có thể sẽ ký kết, có thể nói thằng lợi đã ngay trước mặt. Chỉ cần ký hợp đồng thì mọi thứ sẽ xong.

Thật lòng mà nói Mã Cam Xương có xong đời cũng không ảnh hưởng tới cải cách Nhà máy cơ giới. Nhưng Khổng Kính Nguyên biết Lý Trường Giang không to gan như vậy, không có người sau lưng xui khiến thì sao dám làm.

Trần Anh Lộc? Có thể nhưng không quá lớn. Với sự gian xảo của Trần Anh Lộc thì chuyện này không dễ dàng tỏ thái độ. Đàm Lập Phong càng không thể vì đối phương không rõ về việc cải cách Nhà máy cơ giới, cũng không thể xen vào. Chỉ có Triệu Quốc Đống, cũng chỉ hắn mới dám làm như vậy.

- Dư Lâm lên tỉnh chưa về, tôi vừa gọi điện, y lập tức sẽ về.
Mã Cam Xương bên kia rất lo lắng nói:
- Khổng ca, chuyện này anh phải giúp tôi một chút.

- Tôi giúp anh? Bây giờ tôi giúp như thế nào?
Khổng Kính Nguyên rất tức giận nói.

Mình đã sớm nhắc Mã Cam Xương đừng dính vào mấy trò đó, đi vào đường ngay còn thích giở trò. Bên Công ty vận chuyển mình đã giúp hắn như thế còn chưa đủ sao, còn muốn nhận tất cả công trình, không cho người ta ăn chút nào sao? Bên công ty phế liệu thì không cần phải nói sợ vấn đề càng lớn hơn nữa.

Nghĩ vậy Khổng Kính Nguyên cũng có chút lo lắng. Nếu như không phải không tìm được người thích hợp để áp chế đám ngoan cố của Nhà máy cơ giới, Khổng Kính Nguyên cũng không muốn Mã Cam Xương xen vào việc này.

- Anh gọi cho Lưu Liên Xương chưa?
Khổng Kính Nguyên dần bình tĩnh lại. Mã Cam Xương đầu tiên chạy khỏi Hoài Khánh, chuyện Nhà máy cơ giới phải tiếp tục đẩy nhanh, chỉ cần cải cách Nhà máy cơ giới thành công thì mọi việc sẽ dễ nói. Để Mã Cam Xương ở ngoài nửa năm là xong, bên này mình và Lưu Liên Xương sẽ dần giải quyết.

- Gọi rồi nhưng Bí thư Lưu không nghe, không biết có phải uống nhiều nên say không?
Mã Cam Xương nghiến răng nghiến lợi mà nói. Đúng lúc quan trọng mà những người này đều sợ sệt, co vòi không phải muốn mình chết sao? Đừng có đẩy mình tới bước cuối, nếu không tất cả đều chết.

- Cam Xương, anh đừng lo quá. Tôi vốn nhắc anh rồi, đừng làm mấy chuyện vi phạm pháp luật mà anh không nghe.
Khổng Kính Nguyên một bên an ủi một bên suy nghĩ.
- Tôi thấy như thế này, anh ra ngoài tránh một chút, tôi biết anh có bố trí ở bên ngoài, chuyện cũng phải phân biệt nặng nhẹ. Chúng ta xử lý xong việc Nhà máy cơ giới, sau đây ký kết là xong.

- Khổng ca, anh nói cũng như không, tôi bây giờ đã như vậy mà còn không phải chuyện gấp sao?
Mã Cam Xương lạnh lùng nói.

- Cam Xương, chuyện Nhà máy cơ giới không phải có một phần của anh sao? Hộ chiếu anh đã cầm, tiêu hóa hết Nhà máy cơ giới chỉ là một hai năm, chúng ta có thể bay cao bay xa. Hơn nữa bây giờ đã như thế, chuyện của anh là rất rõ ràng thì sao có thể giải quyết ngay được.
Khổng Kính Nguyên thản nhiên nói:
- Anh yên tâm, có tôi và lão Lưu thì bọn chúng chỉ cần không tìm được anh là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Anh em của anh nếu không khai thì không phải đơn giản sao?

- Khổng ca, tôi tin anh một lần, tôi ra ngoài tránh một chút nhưng phải cho tôi thời gian chính xác. Một tháng, ba tháng, nửa năm hay một năm.

- Một tháng là không được, tốt nhất là nửa năm, tôi sẽ hoạt động một chút. Lão Lưu cũng là Bí thư Đảng ủy chính pháp, đàn em của anh dính vào việc đó nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, phải xem làm như thế nào. Chỉ cần cắn chặt miệng không thừa nhận là không sợ. Anh ra ngoài tránh một chút, trong thời gian này tốt nhất đừng gọi điện, chờ tuần nữa hãy gọi. Đám Cục Công an chỉ có thể tạm giam một thời gian, không điều tra được sẽ phải thả ngườii mà.

- Được, tôi nghe anh. Khổng ca, chúng ta buộc vào một sợi dây, tôi không thoát, anh không thoát được phải không?
Mã Cam Xương nói với giọng uy hiếp:
- Tôi tốt, mọi người đều tốt, nếu không thì…