Xe chạy thong thả trên con đường đất nhấp nhô. Triệu Quốc Đống ngồi trong xe mà người cũng hơi lắc lắc. Bên ngoài tuy là 33 độ nhưng công trường vẫn rất sôi động.
Hơn mười chiếc máy xúc, máy ủi, xe tải chở đất không ngừng hoạt động, nhân viên chỉ huy không ngừng vung tay vung chân, một tay cầm điện thoại gọi đi đâu đó.
Đặng Nhược Hiền chắp tay sau lưng đứng ở trên điểm cao, phía sau là lãnh đạo của Ủy ban Xây dựng và Công ty xây dựng thành thị Hoài Khánh. Y quan sát cảnh tượng bận rộn của công trường bên dưới.
Xe rất nhanh được đám quan chức phát hiện, biển số xe anL-00019 rất dễ nhận biết.
- Thị trưởng Đặng hình như là Thị trưởng Triệu.
Phương Hùng Phi nói.
- Ừ, lão Cao, anh đi tới mời Thị trưởng Triệu lên đây, còn có cả lão Bàng nữa. Đợi Thị trưởng Triệu lên thì anh phải diễn một chút. Khoản tài chính của công viên nghĩa trang có rất nhiều người nhìn chằm chằm. Mặc dù trong hội nghị thường trực Ủy ban đã nói rõ có một nửa chuyển sang xây dựng nhưng vẫn chưa xác định rõ ràng. Ai cũng muốn đến chỗ Thị trưởng Hà xin một phần.
Đặng Nhược Hiền cười nói.
- Thị trưởng Đặng, nghe nói Thị trưởng Triệu muốn bỏ một phần khoản tiền này vào xây dựng trụ sở ngành công nghệ thông tin gì đó.
Phương Hùng Phi thuận miệng nói:
- Điều này hình như không quá thích hợp.
- Lão Phương, thích hợp hay không thì không tới lượt anh quan tâm. Trong hội nghị thường trực Ủy ban thì Thị trưởng Hứa nói ra, Thị trưởng Triệu cùng Thị trưởng An cũng đồng ý, Thị trưởng Hà cũng không có phản đối, ai có thể có ý kiến.
Đặng Nhược Hiền nhìn Phương Hùng Phi. Y biết đối phương có cái nhìn với cách sử dụng khoản tiền này, cho rằng phải dành cho xây dựng thành thị.
- Thị trưởng An cũng đồng ý?
Thấy lão Cao đã xuống, Bàng Nguyên – giám đốc công ty xây dựng thành thị Hoài Khánh sờ sờ đầu rồi nói:
- Không phải nói Thị trưởng An cùng Thị trưởng Hứa không hòa hợp với Thị trưởng Triệu sao?
Bàng Nguyên và Phương Hùng Phi có quan hệ không bình thường với Đặng Nhược Hiền, cho nên nói chuyện cũng không quá e ngại.
- Lão Bàng, sau đừng nói mấy việc này, trong công việc có ý kiến khác nhau là bình thường.
Đặng Nhược Hiền sa sầm mặt nói.
Bàng Nguyên vội vàng rụt đầu không nói nữa.
Triệu Quốc Đống bị nhân viên bên xây dựng vây quanh nửa tiếng mới thoát thân được.
- Thị trưởng Đặng, anh rất không được, cứ như vậy nhìn tôi bị mọi người đánh hội đồng, có phải anh cố ý bảo bọn họ làm thế không?
Triệu Quốc Đống nghi ngờ nói:
- Tôi nghi ngờ anh là kẻ chủ mưu.
- Anh cả thấy vậy thì cũng được. Chẳng qua bọn họ không tìm anh thì tìm ai, ai bảo anh là Tài thần?
Đặng Nhược Hiền cười ha hả nói.
- Được rồi, tài thần là Cố Hiểu Bằng, không quan hệ tới tôi.
Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Mảng tài chính của Thị xã lớn như vậy, ai cũng nhìn chằm chằm, sau lưng đều có một con dao, mỗi người đều muốn cắt miếng thịt, đây là còn chưa tính tới Thị xã còn nhiều cán bộ và giáo viên cần ăn.
- Đây không phải thử thách bản lĩnh phân phối của anh sao?
Đặng Nhược Hiền cười nói:
- Tôi thật ra cảm thấy nhiều người nhìn chằm chằm vào mới hay.
- Hừ, tôi cũng muốn có nhiều tài nguyên để phân phối nhưng mà Công viên nghĩa trang là điểm đặc biệt, không phải năm nào cũng có người mắc câu.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Phát triển công nghiệp, tăng nguồn thu thuế mới là chân chính.
- Cho nên anh mới cắt mấy chục triệu cho ngành sản xuất công nghệ thông tin?
Đặng Nhược Hiền hỏi lại một câu.
- Lão Đặng, anh cũng phản đối ý kiến của tôi?
Triệu Quốc Đống nhìn Đặng Nhược Hiền mà nói.
- Cái này thì không phải, chẳng qua không phải một câu nói là làm xong việc này, phải có chính sách cụ thể và áp dụng lâu dài. Phương tiện trụ cột của Khu Khai Phát ở mảng này không tốt, chỉ có mấy chục triệu là không đủ.
Đặng Nhược Hiền từ tốn nói.
- Anh nếu như có ý định ở việc này thì ít nhất phải có quy hoạch cụ thể, làm như thế nào phát triển, làm như thế nào đi bước đầu tiên.
- Ừ, tôi cũng có chút ý tưởng.
Triệu Quốc Đống đến đây không phải thảo luận vấn đề này với Đặng Nhược Hiền.
- Lão Đặng, phương án cải cách Nhà máy cơ giới đã được hội nghị cán bộ nhà máy thông qua, xem ra sẽ lập tức đưa lên Hội nghị thường ủy nghiên cứu. Bây giờ bên Ủy ban và Đại hội đại biểu nhân dân Thị xã cũng không coi trọng tình hình hiện nay của Nhà máy cơ giới, cho rằng việc cải cách là thích hợp nhất để cải thiện tình hình, yêu cầu chính quyền hỗ trợ chính sách.
- Ồ. Tôi cũng nghe thấy một ít phản ứng, nói là tài sản Nhà máy cơ giới không đủ trả nợ, là cái động không đáy, điều kiện này thì ai đến mua cũng không thể sống lâu. Yêu cầu chính quyền gánh vác một phần nợ của nhà máy, ngoài ra còn muốn đưa thêm vài điều kiện ưu đãi để hấp dẫn người.
Đặng Nhược Hiền cười nói:
- Hình như muốn nhằm vào đất.
- Ừ, vị trí khu đất Nhà máy cơ giới khá rộng, vừa lúc nằm ở trung tâm thành thị, tôi thật ra cảm thấy là có người coi trọng khu đất của Nhà máy cơ giới.
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng mà nói:
- Tôi thấy để chính quyền nhận một phần khoản nợ chỉ là che mắt người mà thôi.
Đặng Nhược Hiền cười nói:
- Khu đất của Nhà máy cơ giới đúng là có diện tích lớn nên có chút đáng tiếc, lấy ra khai thác thì cũng được. Chẳng qua bên khai thác chỉ có thể là do Ủy ban, nếu như tôi là Bí thư Thị ủy hoặc Thị trưởng thì sẽ không để bất cứ ai khác khai thác nơi này.
Triệu Quốc Đống giơ ngón cái lên nói:
- Việc này chẳng qua sợ rằng có không ít người thèm muốn mảng thịt béo này.
Ở vấn đề cải cách Nhà máy cơ giới, Triệu Quốc Đống cũng đã chú tâm nghiên cứu nhiều. Quế Toàn Hữu cũng thông qua nhiều loại quan hệ để tìm hiểu tình hình bên trong Nhà máy cơ giới cho Triệu Quốc Đống, nhưng tin tức đạt được khá hỗn độn, làm cho hắn khó có thể nhận thức rõ về thực tế của Nhà máy cơ giới.
Nhà máy cơ giới bốn năm trước vẫn có lãi, mặc dù không thể so sánh với thời kỳ đỉnh cao đầu những năm 90 nhưng vẫn có thể nói là làm ăn được. Nhưng bắt đầu từ bốn năm trở lại đây thì hiệu quả kinh doanh của nhà máy giảm mạnh, chủ yếu là vấn đề tiêu thụ và thu hồi tiền hàng và chất lượng sản phẩm. Mặc dù cũng đã mua không ít thiết bị tiên tiến nhưng vấn đề chất lượng vẫn không thể thay đổi, tình hình tài chính và chất lượng đan xen vào nhau. Điều này làm cho mấy năm nay của Nhà máy cơ giới càng lúc càng khó khăn.
Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu đã điều tra tình hình kinh doanh của Nhà máy cơ giới. Căn cứ theo tình hình được biết thì thị trường mấy năm qua biến hoá không nhiều, khách hàng vẫn giữ nguyên, nhân viên tiêu thụ vẫn vậy. Chính xác mà nói Nhà máy cơ giới còn bỏ nhiều tiền mua thiết bị sản xuất mới, kỹ thuật cũng tăng lên, theo lý thuyết thì phải tăng sức cạnh tranh, nhưng vấn đề chất lượng lại thành cơn ác mộng.
Điều này làm cho Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu rất khó hiểu.
Có lẽ điểm làm Triệu Quốc Đống nghi ngờ duy nhất chính là giám đốc Nhà máy cơ giới Chu Đức Siêu. Nếu không có bất ngờ xảy ra thì cuối năm nay Chu Đức Siêu sẽ về hưu. Nhưng trong vấn đề cải cách thì Chu Đức Siêu vẫn rất nhiệt tình, điều này có vẻ không phù hợp.
Triệu Quốc Đống không tin Chu Đức Siêu đứng ở góc độ hy vọng nhà máy phát triển, càng không tin Chu Đức Siêu lại suy nghĩ thoáng như vậy. Theo hắn biết Chu Đức Siêu là kẻ bá đạo ở Nhà máy cơ giới, bây giờ lại đột nhiên nghĩ thông suốt đúng là điều đáng ngờ.
Vấn đề này Triệu Quốc Đống đã trao đổi với Đặng Nhược Hiền. Trong cả Thị ủy, Ủy ban Hoài Khánh thì Triệu Quốc Đống vẫn chưa tìm được người đáng để trao đổi, may ra Đặng Nhược Hiền miễn cưỡng là đối tượng. Mà theo Triệu Quốc Đống biết thì danh tiếng của Đặng Nhược Hiền cũng khá tốt.
Đặng Nhược Hiền cũng đồng ý quan điểm của Triệu Quốc Đống. Việc cải cách Nhà máy cơ giới đúng là có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng nó không phải công việc hai người phụ trách, từ bề ngào thì thấy việc cải cách Nhà máy cơ giới là phù hợp chính sách, Khổng Kính Nguyên tiến hành theo đúng quy định pháp luật.
Đặng Nhược Hiền nhìn Triệu Quốc Đống, y không biết đối phương có phải thật sự muốn đâm lỗ thủng này không? Danh tiếng của Triệu Quốc Đống ở Hoài Khánh đã đủ cao, nếu bị nhiều người chú ý thì chưa chắc phải việc tốt.
Sau khi trao đổi với Triệu Quốc Đống, Đặng Nhược Hiền cũng lặng lẽ điều tra.
Triệu Quốc Đống không thể so sánh với Đặng Nhược Hiền. Đặng Nhược Hiền đã ở Hoài Khánh hơn 20 năm, hiểu rõ tình hình các công ty, nhà máy. Trong năm công ty đại biểu của Hoài Khánh thì y khá quen thuộc. Đặng Nhược Hiền có thể dễ dàng thông qua các lão đồng chí và lão cán bộ của Nhà máy cơ giới để tìm hiểu.
Vấn đề nằm ở chỗ sao Triệu Quốc Đống phải làm như vậy? Để đánh ngã Khổng Kính Nguyên thì hắn được gì? Hay là muốn kéo Hà Chiếu Thành ngã?
Đặng Nhược Hiền không thể biết Triệu Quốc Đống muốn làm gì. Muốn liên minh thì cũng phải có mục tiêu chung, nhưng Khổng Kính Nguyên là cấp dưới lại không phải mục tiêu của Triệu Quốc Đống.