Từ Tập đoàn Thương Lãng về, Lưu Kiều cảm thấy rất hưng phấn.
Không ngờ, đúng là không ngờ, chỉ sợ người Lưu gia không nghĩ tới gia đình sau lưng Triệu Quốc Đống lại có bí mật lớn đến thế.
Lúc trước cô cũng hiểu đôi
chút về Tập đoàn Thương Lãng, đây là một tập đoàn tư nhân quật khởi ở Thượng Hải, nhưng thực chất lại bắt nguồn từ tỉnh An Nguyên. Mặc dù bây giờ trụ sở chỉnh đã chuyển lê Thượng Hải nhưng nơi sản xuất trải rộng khắp nước. Kinh doanh nước suối thì chủ yếu tập trung ở bốn trụ sở An Nguyên, Cát Lâm, Hoàn Trung và Tây Cương. Mảng dược thì tập trung ở An Nguyên, Hoàn Tủng và Thượng Hải; hơn nữa còn đóng cổ phần vào du lịch, tài chính. Chỉ riêng tòa nhà Thương Lãng sắp hoàn thành cũng có giá trên 1,5 tỷ.
Đây là vương quốc kinh doanh khổng lồ, Triệu gia lại có quyền khống chế tuyệt đối. Mặc dù Triệu Quốc Đống có lẽ vì thân phận nên không có cổ phần nhưng khi cô khảo sát ở Thương Lãng thì thấy dù là Chủ tịch kiêm tổng giám đốc Triệu Trường Xuyên, phó Tổng giám đốc Triệu Đức Sơn cùng với phó Tổng giám đốc thường trực Khuất Bình cùng phó Tổng giám đốc kiêm giám đốc tài chính Mễ Linh đều tuyệt đối tôn tọng Triệu Quốc Đống.
Nếu Triệu Trường Xuyên và Triệu Đức Sơn tôn trọng Triệu Quốc Đống còn có thể hiểu, nhưng Khuất Bình và Mễ Linh lại tôn trọng Triệu Quốc Đống quá mức như vậy đúng là làm người ta rất khó hiểu.
Theo Lưu Kiều biết thì Khuất Bình và Mễ Linh là giám đốc hiện địa, theo lẽ thường giám đốc nghiệp vụ sẽ bài xích với nhân viên trong gia đình người chủ.
Nhưng hai người này từ lời nói đều thể hiện sự tôn trọng thật tâm, điều này làm Lưu Kiều có chút ngạc nhiên, cũng làm cô rất tò mò về tác dụng của Triệu Quốc Đống đối với tập đoàn Thương Lãng.
Lưu Kiều thông qua nhiều con đường mà biết lịch sử phát triển của Thương Lãng. Thương Lãng khởi phát từ việc khai thác nước suối Thương Lãng – huyện Thương Lãng – Thị xã Tân Châu tỉnh An Nguyên, chỉ trong vòng hai ba năm đã biến nước suối Thương Lãng thành thương hiệu đứng đầu khu vực.
Điều này là nhờ sách lược kinh doanh hợp lý của Thương Lãng, sau lần quảng cáo ở Cctv liền tiến quân vào cả nước. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã thành bá chủ trong lĩnh vực kinh doanh nước suối của cả nước, hơn nữa còn phát triển theo mô hình đa nguyên hóa, đạt thành tích không bình thường. Nhất là mảng sản xuất thuốc đã phát triển cực nhanh.
Lưu Kiều đánh giá qua về tài sản của tập đoàn Thương Lãng. Không tính về giá trị thương hiệu Thương Lãng, chỉ riêng tài sản cố định và tình hình kinh doanh của Thương Lãng thì thấy giá trị của tập đoàn Thương Lãng là trên ba tỷ. Triệu gia khống chế cổ phần tuyệt đối ở tập đoàn nên tài sản của gia tộc là gần ba tỷ. Đây là con số khổng lồ đối với Trung Quốc đại lục, có lẽ chỉ mấy tập đoàn như Lưu gia mới so sánh được.
Người có cổ đông lớn nhất Thương Lãng là Hứa Tú Cần chiếm 50% cổ phần. Có lẽ ngoài cao tầng của tập đoàn Thương Lãng thì không ai biết Hứa Tú Cần là ai? Anh em Trường Xuyên, Đức Sơn chỉ là cổ đông lớn thứ hai, thứ ba mà thôi. Chẳng qua Lưu Kiều biết mẹ Triệu Quốc Đống là Hứa Tú Cần, ai có thể ngờ người phụ nữ ít nói đó lại có gần 1,5 tỷ.
- Chị nói gì?
Lưu Nhược Đồng rất ngạc nhiên mà nói:
- Em như nghe thấy chuyện cười vậy.
- Daisily, chuyện cười sẽ không có thực đâu, đó chỉ là mê hoặc mọi người mà thôi.
Lưu Kiều lúc rất hưng phấn hoặc rất buồn thường dùng thuốc để mình bình tĩnh lại.
- Triệu Quốc Đống đúng là giấu quá sâu phải không? Không ai thấy.
- Tứ tỷ, chị hình như nói nó quá mức thì phải.
Lưu Nhược Đồng đã khống chế được tâm trạng mình, làm nhân viên tình báo ngoại giao thì khống chế tâm trạng là yêu cầu tối thiểu.
- Daisily, em hình như vẫn không tin? Em cảm thấy chị cần nói dối giúp Triệu gia sao?
Lưu Kiều cũng có thể giải thích được tâm trạng của Lưu Nhược Đồng. Cả Lưu Nhược Đồng và cô thì đều cảm thấy hơn Triệu gia, nhưng bây giờ thấy Triệu gia có thực lực kinh tế khổng lồ nên tâm trạng kia bị đánh mất nên khó có thể chấp nhận. Nhưng sự thật vẫn là sự thật.
- Chị nghĩ em nếu muốn biết thì cũng có thể biết mà.
- Không cần như vậy.
Lưu Nhược Đồng nhíu mày rồi nói:
- Triệu Quốc Đống là con trai cả, bên dưới có ba em trai, còn một chị gái. Vậy theo Tứ tỷ nói thì tập đoàn Thương Lãng do ba anh em Triệu gia hợp lại, nhưng Thương Lãng đã có lịch sử trên năm năm. Năm năm trước Triệu Quốc Đống mới 24, còn là cảnh sát của huyện. Chị cảm thấy hắn có tài cán chỉ huy hai em trai tạo ra tập đoàn này sao?
- Cho nên chị mới khó tin, nhưng sự thật chính là như vậy. Hơn nữa chị có thể cảm thấy Triệu Quốc Đống có quyền tuyệt đối ở Triệu gia. Dù là Triệu Trường Xuyên hay Triệu Đức Sơn thì đều tuyệt đối tin tưởng Triệu Quốc Đống. Nói cách khác Triệu Quốc Đống có quyền quyết định nhận và sa thải bất cứ ai của tập đoàn Thương Lãng, thậm chí hơn hai anh em Triệu Trường Xuyên.
- Vậy thì sao chứ?
Lưu Nhược Đồng có chút không quen khi Lưu Kiều cười với vẻ mập mờ đó.
- Lưu Nhược Đồng là Lưu Nhược Đồng, không vì gia đình hắn như thế nào mà thay đổi.
- Ồ, Daisily, em là vị nữ chủ nhân của người có vài tỷ trong tay, cảm giác này không phải mọi người đều mong muốn sao? Mặc dù em không thích nhưng cảm giác quyền lực cũng khác mà.
Lưu Kiều cười cười, người sống an nhàn sẽ không cảm thấy ma lực của tiền, đó là do tiền không đủ mà thôi.
Lưu Nhược Đồng từ nhỏ đã sống trong giàu sang, lúc bé hay cùng bố mẹ sang Mỹ, Châu Âu, tốt nghiệp đại học liền vào Jersey học, điều này làm cô lạnh nhạt với tiền. Nhưng không ai có thể phủ nhận lực lượng của tiền.
Thấy Lưu Nhược Đồng không cho là đúng, Lưu Kiều nói:
- Chị thấy chỉ bằng điểm này Triệu Quốc Đống đã không bình thường. Chỉ mấy năm gây dựng sự nghiệp từ tay trắng mà tạo ra đế quốc kinh doanh vài tỷ, em có thể tin không? Người bình thường có thể làm như vậy sao? Hắn lại lạnh nhạt tạo thành. Có lẽ em cũng rất xuất sắc, nhưng em không thể không thấy sự xuất sắc của người khác. Chị thật ra thấy Triệu Quốc Đống không đơn giản, chị thậm chí muốn tìm hiểu kỹ xem sao hắn làm được như vậy.
Thấy tâm trạng Lưu Kiều có chút kích động, Lưu Nhược Đồng cũng rất kinh ngạc. Cô biết Lưu Kiều không phải như vậy, giám đốc điều hành công ty đầu tư Trung Hoa là nhân vật tạo mưa tạo gió ở giới kinh doanh Trung Quốc, vậy mà Lưu Kiều mãi khen Triệu Quốc Đống.
Có lẽ Lưu Kiều nói đúng, Triệu Quốc Đống rất xuất sắc nhưng có quan hệ gì với mình. Lưu Nhược Đồng khẽ thở dài một tiếng, hắn và mình như trên hai con đường, có thể giao nhau không?
Thấy Lưu Nhược Đồng im lặng không nói, Lưu Kiều khẽ lắc đầu. Cô cũng biết hai người Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng không có tình yêu, cũng không giống mình nghĩ là dần tới gần. Một năm trước ra sao, bây giờ cũng là như vậy.
- Daisily, chị không biết em và Triệu Quốc Đống là như thế nào. Nhưng có một điều chị phải nói với em là Triệu Quốc Đống đáng để người khác coi trọng, dù từ góc độ nào. Đương nhiên chị cũng không muốn vì vậy mà em miễn cưỡng tình cảm của mình. Chị vẫn muốn sống cuộc sống lạc quan. Chị nghĩ em có thể thử đi tìm hiểu Triệu Quốc Đống, chấp nhận hắn, như vậy có lẽ em sẽ thấy khác.
Lưu Kiều trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Nếu như em cảm thấy hắn chỉ là tấm chắn trước áp lực, hoặc là hai người có tâm trạng khác nhau thì chị cảnh cáo em đừng chơi với lửa. Hno không phải là công cụ để chơi, nó có thể khiến em không thể chấp nhận nổi.
Lưu Nhược Đồng run lên. Ánh mắt của Lưu Kiều rất sắc, mũi cũng thính, mình có lẽ vô tình làm Lưu Kiều cảm nhận được. Lời Lưu Kiều nói không phải không có lý, cuộc sống cũng không phải ảm đạm, u ám như vậy, thế giới không phải chỉ là theo một quy luật không đổi. Mình và Triệu Quốc Đống đi tới bước này thì có lẽ mình nên làm gì đó.
- Tứ tỷ, chị thấy em nên làm như thế nào?
Lưu Nhược Đồng khẽ nói.
- Nếu em không thử thì em không thể lựa chọn. Nếu em đã xác định thì dù em chọn như thế nào cũng là chính xác, chị ủng hộ em.
Lưu Kiều lạnh nhạt nói.
Lưu Nhược Đồng không nói nữa, ánh mắt nhìn về phía nam.