Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 66




- Lĩnh vực công nghệ thông tin sẽ rất nhanh phát triển khi mạng internet phát triển, đó là xu thế nhất định. Ngành sản xuất này về sau sẽ chiếm tỉ lệ lớn trong GDP quốc gia và không ngừng tăng lên, tôi tin tưởng vào điểm này.

Mắt Triệu Quốc Đống tuy nhìn vào trận đấu nhưng tâm trí lại đang nói chuyện với Hứa Kiều.

- Ừ, Thị trưởng Triệu nói đúng, tôi cũng cho rằng như vậy. Mấy năm nay tôi vẫn chú ý ngành công nghệ thông tin phát triển, tôi thấy tốc độ tăng trưởng khá nhanh, khu vực duyên hải càng rõ ràng.
Hứa Kiều nghe thấy Triệu Quốc Đống đánh giá cao lĩnh vực công nghệ thông tin liền vui vẻ mà nói.

- Tôi còn phát hiện một hiện tượng thú vị đó chính là sau khi quốc gia chúng ta cải cách thì sản nghiệp nào mới đều xuất hiện ở khu vực duyên hải. Ví dụ như khu vực trường tam giác đang nhanh chóng phát triển, sau đó dần truyền vào đất liền. Ví dụ như mấy ngành giày dép, đồ chơi những năm 80, lại ví dụ như ngành thương mại dịch vụ những năm 90, bây giờ lại đến ngành công nghệ thông tin, không ngành nào mà không như vậy. Nhưng tôi lại nghĩ đến một vấn đề tại sao chúng ta không thể đi trước một bước, có thể đứng ngang hàng hoặc đi trước khu vực duyên hải?

Quan điểm của Hứa Kiều tuy không mới mẻ, đi trước, chiếm tiên cơ thì ai chẳng muốn, vấn đề làm như thế nào mà nắm bắt được.

Khu vực duyên hải có ưu thế rất rõ ràng. Dù từ chính sách hay vị trí địa lý, nhân tài hay tài nguyên, phương tiện trụ cột đều hơn xa lục địa. Mà lãnh đạo ở khu vực duyên hải cũng có quan niệm thoáng hơn nội địa, điều này là ưu thế đáng để nhắc tới. Nhà kinh doanh cần chính là lợi nhuận, dù ngành sản xuất nào cũng như vậy. Chỉ khi bọn họ cho rằng đầu tư ở nội địa lãi cao hơn hoặc ít nhất không thua khu vực duyên hải thì bọn họ mới có thể tính tới chuyển vào nội địa.

- Thị trưởng Hứa, điều kiện khách quan khiến cho ý tưởng của chị là rất khó khăn để thực hiện được.
Triệu Quốc Đống cười cười, hắn muốn xem Hứa Kiều có ý tưởng gì hay không?

Hứa Kiều nhướng mày, mắt sáng rực lên.

- Thị trưởng Triệu có vẻ không quá coi trọng Hoài Khánh chúng ta? Tôi không biết Thị trưởng Triệu lại là người bi quan như vậy đó.
Hứa Kiều cười cười một tiếng mà nói:
- Hoài Khánh có nhiều ưu thế trời ban, có nhiều thứ mà nơi khác không thể so sánh. Hoài Khánh có lịch sử văn hóa, là thành thị nổi tiếng từ xưa, Hoài Khánh còn là nơi có độ xanh nhiều nhất tỉnh, nhiều hồ nước.

Hứa Kiều chưa nói hết thì Triệu Quốc Đống đã cắt ngang:
- Hoài Khánh có vị trí địa lý ưu việt, cách sân bay quốc tế Thái Bình vài chục Km, quốc lộ 226 chạy xuyên qua Hoài Khánh, đường sắt An Kiềm chạy qua. Hoài Khánh còn có Học viện công nghiệp An Nguyên, khoa Điện tử của học viện nổi tiếng cả khu vực trung tây, hàng năm có rất nhiều nhân tài đi ra. Phương tiện trụ cột của Khu Khai Phát Hoài Khánh cũng xếp hàng đầu của tỉnh, vừa lúc có thể phát triển ngành sản xuất công nghệ thông tin.

Hứa Kiều ngẩn ra và cười hì hì nói:
- Thị trưởng Triệu, ngài đã xem đề án mà tôi liên danh trình lên?

- Tôi đã xem qua và rất có hứng thú nên muốn tìm cơ hội trao đổi với Thị trưởng Hứa một chút, xem có tìm được tiếng nói chung không?
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Quan điểm của Thị trưởng Hứa rất sắc bén, tôi sau khi đọc và rất đồng cảm với nó.

- Hoài Khánh có trụ cột tốt như vậy, lại có thị trường lớn là An Đô ở bên, Hoài Khánh hoàn toàn có thể phát triển ngành công nghệ thông tin. Nhưng điều kiện chính là để lãnh đạo Thị xã nhận thức rõ điểm này, phải hiểu được việc chiếm thời cơ trước là quan trọng như thế nào, hơn nữa cũng phải đưa ra chính sách ủng hộ.

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Có lẽ có một số lãnh đạo không tin vào điều kiện của Hoài Khánh, cảm thấy ngành kỹ thuật cao như vậy sẽ quá sức với Hoài Khánh.

- Nếu không thử thì sao biết?
Hứa Kiều liếc nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Tôi thừa nhận đất liền có chênh lệch với khu vực duyên hải, nhưng chênh lệch ở đâu? Đâu là điểm quan trọng, làm như thế nào để vượt qua nó? Chúng ta có ưu thế đặc biệt hơn so với khu vực duyên hải không? Có thể bù đắp chỗ thiếu, phát triển chỗ mạnh không?

- Ồ, Thị trưởng Hứa cảm thấy đâu là điểm chênh lệch nhất?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

- Ở đây, có một số lãnh đạo của chúng ta sợ khó khăn, đây là chênh lệch lớn nhất. Tôi cảm thấy chỉ cần giải quyết vấn đề này thì các chênh lệch khác sẽ bù lại được.
Hứa Kiều không hề e ngại nói.

Triệu Quốc Đống giơ ngón cái lên vì phục sự thẳng thắn của Hứa Kiều.

- Nhưng thay đổi điểm này thường là khó khăn nhất, lối suy nghĩ cổ hủ đâu phải một sớm một chiều là thay đổi được.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Đây chính là sự không tốt trong cơ cấu dùng người của chính quyền, đức tài đều có. Đức mặc dù quan trọng nhưng tài cũng không thể thiếu. Thế nào là tài? Ánh mắt, tư tưởng, lòng dạ, khí phách, bốn thứ đều có thì mới đi được vào trào lưu phát triển.

Hứa Kiều thấy Triệu Quốc Đống nói chuyện cũng không rụt rè, lúc trước cô nói hơi quá nhưng không ngờ lời của đối phương cũng không kém. Vì thế cô mới can đảm nói ra như vậy.

An Nhiên ở tuyến giữa nhận được bóng do Ngu Cơ truyền, sau đó dùng một động tác đẹp và nhảy lên ném bóng thành công, toàn trường liền vang lên tiếng vỗ tay.

An Nhiên vốn đang hứng phấn nhưng liếc nhìn thấy hai người Triệu Quốc Đống và Hứa Kiều ngồi ngoài sân đang nói chuyện vui vẻ, mặc dù bọn họ cũng vỗ tay nhưng chỉ thoáng cái là chuyển sang nói chuyện, điều này làm cho An Nhiên bớt hưng phấn hơn.

Ngu Cơ đặt tay lên đùi làm thế phòng thủ. Cô thấy tâm trạng An Nhiên có chút biến hoá nên hỏi:
- Sao thế Nhiên tỷ?

Ngu Cơ và An Nhiên có quan hệ tốt, chỉ cần không phải công việc thì Ngu Cơ sẽ gọi An Nhiên như vậy. Ban quản lý Khu Khai Phát cũng tham gia vào đội ngũ liên hiệp của Thị ủy, Ủy ban.

- Nhìn hai vị kia mà xem, đây là tới thi đấu hay là tới bàn việc?
An Nhiên hừ một tiếng mà nói.

Ngu Cơ biết ngoài mặt An Nhiên và Hứa Kiều có quan hệ thân thiết, nhưng vẫn ngầm đấu nhau.

Một Ủy ban có hai Phó thị trưởng, đây là điều có một không hai ở tỉnh An Nguyên. Hai vị Phó thị trưởng này xếp thứ năm và thứ sáu, Hứa Kiều trắng trẻo, dáng người đầy đặn, Hứa Kiều lại có làn da dám nắng khỏe mạnh. Tuổi hai người chênh nhau không mấy.

- Thị trưởng Triệu chắc đánh xong rồi nên bây giờ ngồi xem. Bí thư Đàm không phải yêu cầu các cơ quan của Thị xã phải hỗ trợ lẫn nhau, như vậy mới tăng sức ngưng tụ và sức chiến đấu mà.

Ngu Cơ cười nói. Cô biết chuyện Triệu Quốc Đống làm An Nhiên tức đến độ rơi nước mắt trong hội nghị thường trực Ủy ban, điều này làm quan hệ của hai người không được tự nhiên. Chẳng qua Triệu Quốc Đống là Phó thị trưởng thường trực nên có nhiều công việc sẽ chỉ đạo mảng công việc mà An Nhiên phụ trách. An Nhiên mặc dù không thoải mái nhưng vẫn phải nhịn.

- Hừ, nhìn xem bọn họ có phải cổ vũ không? Coi đây là nơi nói chuyện gió trăng sao?
An Nhiên nói xong thì thấy không ổn. Mặc dù Ngu Cơ có quan hệ mật thiết với mình, cô cũng tin Ngu Cơ sẽ không đồn đãi nhưng hai vị kia cũng là lãnh đạo Thị xã, Triệu Quốc Đống còn là Phó thị trưởng thường trực phụ trách Khu Khai Phát, cô nói như vậy sẽ không ổn.

- Nhiên tỷ, nhỏ giọng một chút, đừng để người nghe thấy sẽ không hay.
Ngu Cơ vội vàng nhắc nhở.

An Nhiên hừ một tiếng và không nói nữa. Bên đối phương đã lại phát bóng và tấn công.

An Nhiên không bình tĩnh lại được, thấy hai người kia tươi cười không coi ai ra gì, đúng là khinh người quá đáng. Mình chơi mệt như vậy, hai người này lại nói chuyện giống như không khí trận đấu giúp bọn họ trò chuyện thêm vui vậy.

Trọng tài thổi còi tạm dừng trận đấu, An Nhiên liền tỏ vẻ xin ra nghỉ, bảo huấn luyện viên cho Hứa Kiều thay.

Hứa Kiều thấy được gọi thì có chút nuối tiếc. Cô và Triệu Quốc Đống nói chuyện mới vào giai đoạn thực tế, nhưng sân bóng đúng là không thích hợp để nói chuyện, đề tài này mà cần triển khai thì sẽ có rất nhiều việc cần làm.